Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 9: Bằng hữu thật đơn giản (1)




Xong việc ngược tra công lần một, ta dẫn theo đám cung nhân trở về Quân Mặc cung, không ngờ giữa đường còn đụng phải một vị quý nhân.
Vị quý nhân này là một mỹ nam tuấn nhã như ngọc, hắn mặc cẩm bào màu tím, vô cùng tiêu sái phong lưu.
Nam nhân yêu màu tím mộng mơ trong cuốn tiểu thuyết màu hường này chỉ có duy nhất một người - nhị điện hạ hay còn gọi là Túc Vương Mặc Thụy Uyên.
Kẻ này không phải một vai phụ quan trọng, mà phải nói là vai phụ trong các vai phụ, là đối tượng tác giả rỗi rãi vung bút để tạo sóng gió cho tra công, cuối cùng bị tra công xử đẹp, góp phần tăng thêm độ vững chắc cho chân lí nhân vật chính là no.1.
Vị Túc Vương này, vì một lần gặp mặt với Tuyết Thanh Ly liền nhớ mãi không quên, nhất kiến chung tình. Nhưng ngặt nỗi cô nương nữ phụ kia theo định luật nữ phụ bị tác giả cho yêu nam chính, như con thiêu thân lao vào biển lửa, không đoái hoài gì đến sự ôn nhu săn sóc của soái ca chân chính. Hắn đều lặng thầm bên cạnh Tuyết Thanh Ly, yêu thương che chở nàng. Hắn đối phó với Bách Lí Dật, không phải là vì muốn chiếm lại nàng, mà vì phẫn nộ nam nhân nàng chọn lại hai lòng - không những động tâm với Mặc Triêu Ngân lại còn ngủ qua với một loạt nữ nhân khác. Cuối cùng, Bách Lí Dật cướp ngôi thành công, toàn bộ hoàng thất Mặc thị bị tàn sát chỉ còn lại mỗi mình Mặc Triêu Ngân, Mặc Thụy Uyên cũng không ngoại lệ. Mặc Thụy Uyên là một Hoàng tử cơ trí, đáng lẽ đã có thể thoát được một mạng, xây dựng lực lượng để trở mình, nhưng Bách Lí Dật lại dùng bức thư cũ hẹn gặp mà Tuyết Thanh Ly viết cho tra công đó trước đây, khiến Mặc Thụy Uyên trúng kế tử nạn.


Bách Lí Dật biết Mặc Thụy Uyên yêu Tuyết Thanh Ly, biết từ rất lâu rồi. Hắn ta không yêu Tuyết Thanh Ly nhưng vẫn muốn chiếm đoạt nàng.
Mà Mặc Thụy Uyên, hắn ta thua vì Tuyết Thanh Ly, thua bởi một chữ tình.
Ta nhớ tác giả có viết khung cảnh lúc hắn chết như vầy: "Túc Vương cả người đầy máu, một kiếm của Bách Lí Dật đã đâm xuyên người hắn, ánh mắt châm chọc của Bách Lí Dật nhìn lướt qua hắn. Trước lúc đôi mắt xinh đẹp kia nhắm chặt, hắn chỉ kịp bật thốt: "Thanh Ly!"'
Mẹ nó, tác giả quá phũ!
Phũ từ chính đến phụ! Thậm chí kết truyện còn là sad ending. Ta thấy, thật may là sad ending, tên thụ kia còn chút khí tiết đâm công một nhát rồi tự sát, chứ nếu để thụ tha thứ cho tra công sau bao nhiêu việc ác hắn đã làm, ta nhất định hộc máu!
Mà tên tra công kia chắc chắn là con cưng của tác giả! Hắn bị đâm thế nhưng không chết, được thần y tận tình cứu chữa, sau khi tỉnh lại liền ôm giang sơn và mỹ nhân đời đời tưởng nhớ thụ?!


囧 Ta sẽ không nhớ lại kịch tình nữa!
Nhìn vị Hoàng huynh trước mặt, người này trong lễ vấn an là một trong số ít không tỏ thái độ, không dễ nhìn thấu, hiển nhiên là một người có trí tuệ, đáng tiếc là trí tuệ này đã bị hào quang của tra công làm cho lu mờ.
Buổi lễ vấn an đã kết thúc, vị Túc Vương này đáng lẽ nên đến chỗ Du phi nương nương mẫu thân của hắn để trò chuyện chứ, hoặc là đã xuất cung rồi, sao lại ở đây? Ta nhớ cửa lớn Hoàng thành và Tĩnh Uyên cung của Du phi đâu phải nằm ở hướng này.
À, ta nhất thời hiểu ra. Hắn là vì nhận được tin Tuyết Thanh Ly vào cung thăm muội muội kết nghĩa là Chiêu Hòa Công chúa, vì vậy mới cấp tốc đi tìm nàng. Tuyết Thanh Ly này vừa là nghĩa tỷ của Công chúa, vừa là đối tượng Hoàng đế và Du phi nhắm sẵn cho vị trí Túc Vương phi, được đặc cách hai tháng nhập cung một lần, vì vậy mới có tình cảnh máu chó tam giác ba người, à không, tính cả ta thì là hình vuông bốn người như hôm nay.


Ta hiểu vậy, lại nhìn thấy Túc Vương đến càng lúc càng gần, như vô tình nói với Diệp Trúc bên cạnh:
"Ngươi nói xem, Tuyết tiểu thư đó bây giờ còn ở chỗ kia không?"
Quả nhiên bước chân của người tới chậm dần.
Diệp Trúc không quản ta có ý gì, chỉ nghiêm túc đáp lời: "Nô tì cũng không biết nữa, không khéo nàng ấy từ Lê Hoa viên đi tới Hình bộ rồi cũng nên."
Thì ra nơi đó gọi là Lê Hoa viên!
Túc Vương đã đến trước mặt chúng ta, ta theo quy củ khom người.
"Thần muội tham kiến Vương gia!"
Mặc Thụy Uyên cũng đến trước mặt ta, nở nụ cười ôn nhu: "Hoàng đệ muội mau miễn lễ!"
Ta cũng rất tự nhiên đứng dậy, Mặc Thụy Uyên nhìn qua ta, vẫn tươi cười nhưng sắc mặt ngưng lại: "Cái đó...muội có nhắc đến Thanh, à không, Tuyết tiểu thư, lại nói đến Hình bộ, mọi chuyện là sao vậy?"
Hắn là đang lo sợ ta khó dễ Tuyết Thanh Ly.
Ta như không chú ý đến giọng nói mang chút chất vấn của hắn, nói: "Tuyết tiểu thư đi cùng với Bách Lí tướng quân, gặp thần muội và điện hạ ở Lê Hoa viên. Nhưng mà Bách Lí tướng quân dĩ hạ phạm thượng, đả thương điện hạ, đã bị thần muội sai người kéo đến Hình bộ phạt trượng rồi. Tuyết tiểu thư xem ra rất buồn bã, tiến lên cầu tình cho Bách Lí tướng quân, bị thần muội quở trách vài câu, không biết đã rời khỏi Lê Hoa viên hay chưa?"
Túc Vương nghe ta nói xong, ánh mắt có chút đau lòng, sau đó nghe nói Bách Lí Dật bị phạt trượng cũng không tỏ ra vui mừng hả hê, ta thầm tán thưởng, đây đúng là nam nhân chân chính! Theo cả nghĩa đen và nghĩa bóng!
Sau, như nhớ ra chuyện gì, hắn lo lắng hỏi ta: "Tam đệ không sao chứ?"
Ta lắc đầu: "Đa tạ vương gia quan tâm, điện hạ chỉ là có chút ngoại thương, không có chuyện gì đáng ngại."
Túc Vương nghe vậy mới yên tâm, sau đó nhanh chóng nói cáo từ với ta, thái độ hòa hoãn hơn rất nhiều. Ta nhìn bóng lưng Túc Vương rời đi, cảm thấy hắn và Tuyết Thanh Ly rất xứng đôi. Ta lần này rất muốn tác hợp hai người kia, nói cho Túc Vương hoàn cảnh và hành tung của Tuyết Thanh Ly, không phải là vì trong lòng rỗi rãi sinh tiếc thương gì cả, mà còn có mục đích khác. Trong nguyên tác, Tuyết Thanh Ly hi sinh rất nhiều cho con đường đoạt vị của Bách Lí Dật, nếu có thể thay đổi được phần tình cảm này, Bách Lí Dật tương lai sẽ gặp thật nhiều khó khăn, bi kịch của Mặc Triêu Ngân có thể cũng sẽ thay đổi. 
Ta nghĩ như vậy, sau đó dẫn đám người Diệp Trúc một đường về Quân Mặc cung.
Khi về đến cửa cung, chào đón ta là một hàng dài các cung nữ thái giám đang đứng trước cửa phòng Mặc Triêu Ngân, còn có một vị Thái y râu tóc bạc phơ đứng hàng đầu tiên, sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi cùng bất đắc dĩ.
Ta day day mi tâm, tên thụ ngạo kiều này lại thần kinh cái gì?
"Chuyện gì đang xảy ra?"
"Nương nương, cuối cùng người cũng trở về! Điện hạ lại giống như trước đây, bị thương cũng không cho ai chạm vào, ngay cả Thái y cũng bị đuổi ra ngoài."
Thanh Ninh - nha hoàn cũ của Vân phi, hiện tại là đại cung nữ chưởng sự Quân Mặc cung, lo lắng tiến lên nói với ta.
Ta 囧!!
Không phải đã bãi bỏ bài xích đối với nữ nhân rồi sao?
Không phải Thái y là nam nhân sao? Vậy mà còn bị đuổi ra ngoài?
Mẹ nó, đã trẻ trâu, kênh kiệu lại còn kén chọn!
Con đường bẻ thẳng của ta còn quá dài rồi!
Ta ẩn nhẫn giận dữ đi về phía Khương Thái y râu tóc bạc phơ đằng kia, sau đó nhẹ nói với lão Thái y:
"Làm phiền Khương Thái y không quản đường xa đến đây. Ông có thể đưa cao bôi và thang thuốc cho bản cung, bản cung sẽ giúp điện hạ băng bó cùng nghỉ ngơi."
Lão Thái y nghe ta nói vậy, mày đang nhíu chặt cũng hơi dãn ra, cung kính với ta: "Vậy lão thần xin nghe theo nương nương."
Ta mỉm cười, gật đầu với Khương Thái y. Sau đó, ông ấy mở hòm thuốc đeo bên hông, lấy ra vài lọ gốm nho nhỏ, lại viết ra một tờ giấy các phương thuốc cần dùng đưa cho Thanh Ninh, căn dặn vài câu rồi cáo từ trở về Thái y viện.
Ta chép miệng nhìn tờ giấy kê khai dược liệu đầy đủ trên tay Thanh Ninh. Rách da một chút cũng kê thuốc bổ xa xỉ, đúng là chỉ có hoàng thất!
Diệp Trúc tiến lên nói nhỏ với ta: "Nương nương, như vậy ổn không? Lần trước điện hạ bị ốm nương nương cũng tự mình chăm sóc như vậy, kết quả không biết thế nào người lại buồn bã trở về phòng."
Ta sửng sốt, lại còn có chuyện như vậy sao? Nhưng rồi ta vẫn nhàn nhạt nói với Diệp Trúc: "Ngươi đi sắc thuốc cùng Thanh Ninh đi!"
Diệp Trúc le lưỡi, cười với ta: "Nương nương thay đổi rồi!"Sau đó chạy biến.
Ta phức tạp nhìn bóng lưng nàng, nha đầu này trong nguyên tác là một người rất trung thành, chỉ có phần hơi hấp tấp, kết cục cũng là vì Vệ Cơ Anh mà chết dưới đại đao của Bách Lí Dật.
Thu lại tâm tư, ta xoay người bước tới trước cửa phòng Mặc Triêu Ngân, "kẹt" một tiếng đẩy cửa bước vào.
"Cút! Lệnh của bản cung các ngươi không nghe thấy sao?"
Vừa bước vào đã bị tiếng thét oanh tạc màng nhĩ, ta vốn ẩn nhẫn tức giận lại nộ khí bừng bừng, lập tức bước nhanh qua. Vừa mới đi được vài bước, một chiếc gối bạch ngọc ném qua ta, may mắn là ta tránh được, chỉ nghe tiếng ngọc vỡ thanh thúy.
Mẹ nó, mẹ nó, không những trẻ trâu, kênh kiệu, kén chọn lại còn là một tên phá gia chi tử!
Tác giả xây dựng hình tượng thụ thật thất bại!
"Có cần thần thiếp đưa hết vàng trong cung đến cho điện hạ ném vào hồ cá chơi?"
Mặc Triêu Ngân ngồi trên giường, trên người vẫn là bộ y phục lúc trước chưa thay, ống tay màu trắng đã bị máu nhuộm đỏ rất gai mắt, vẻ mặt âm trầm cúi đầu. Hắn nghe thấy giọng ta, sửng sốt ngẩng đầu, bất quá rất nhanh xoay đầu sang hướng khác, tai còn đỏ lên.
Ta làm ra một bộ mặt smiley face*, nhìn vết thương trên tay hắn dịu dàng lên tiếng:
"Ồ, ra là điện hạ đang nhuộm y phục. Bất quá bây giờ mới chỉ nhuộm được cánh tay, có phải hơi lâu rồi không?"
(*) kiểu vầy :)))))
Ta cảm thấy tên tiểu thụ trước mặt hơi sặc một chút. Sau đó, hắn nghiêng đầu về phía ta nhưng không nhìn thẳng ta, chỉ hơi rũ mắt xuống:
"Cơ Anh, chuyện vừa rồi...ta ném có làm nàng bị thương không?"
À, ra là đang chột dạ! Ta vẫn là smiley face, nói: "Đúng là có bị thương!"
Hắn lúc này mới luống cuống xuống giường, vội vàng bắt lấy tay ta, xoay trái xoay phải, gấp gáp hỏi: "Ở đâu? Ở đâu? Bị thương có nặng không?"
Ta mặc cho hắn xoay, lãnh đạm lên tiếng: "Một cái gối bạch ngọc mấy trăm lạng vàng, hiện tại bị vỡ một góc, ruột gan ta bị thương đứt thành từng đoạn, điện hạ thấy có nặng không?"
Ta vì tức giận, cũng không để ý danh xưng nữa. Ta tuy không quá hám tiền, nhưng cũng biết tiếc tiền chứ?!
Cánh tay đang nắm lấy tay ta sững lại. Mặc Triêu Ngân trước mặt ngây ra trong giây lát, sau đó cười "phì" một tiếng, cuối cùng tiếng cười to dần, vang vọng khắp căn phòng.
Ta tức giận trừng mắt: "Có gì đáng cười chứ?"
"Ha ha ha, không ngờ nàng lại có mặt như vậy?"
Câu này ta đã nghe đến hai lần rồi, mặt lạnh te nhìn hắn.
Tiểu thụ thấy thái độ của ta như vậy, khó khăn khôi phục bộ dạng nghiêm túc, nhìn ta cẩn thận hỏi: "Nàng...tới đây làm gì?"
Ta thấy thái độ hắn khá hơn, từ trong tay áo lấy ra hai bình thuốc nhỏ, lại bật chế độ ôn nhu dịu dàng với hắn:
"Thân là thê tử, thần thiếp tất nhiên phải đến chăm sóc cho điện hạ!"
Khuôn mặt vốn đang còn nghẹn cười của Mặc Triêu Ngân bỗng chốc sầm lại, thật khiến ta không hiểu tại sao? Đa nhân cách? Tâm thần phân liệt?
Mẹ nó, đã trẻ trâu, kênh kiệu, kén chọn, phá gia chi tử lại còn thêm đa nhân cách và tâm thần phân liệt?
Nhưng rồi hắn vẫn ngoan ngoãn ngồi lại giường, vạch tay áo ra.
Ta nhìn vết thương từ lòng bàn tay kéo dài tới đầu cổ tay của hắn, âm thầm kinh hãi. Chỉ là bị ma sát với nền đất thôi mà, sao lại nặng như vậy? Bách Lí Dật đúng là nam chính công ngược văn, sức mạnh lớn như vậy, trách gì thụ bị ngược tơi tả trên phương diện nào đó sau này.
Sau đó, ta đi ra cửa, gọi người mang vào một chậu nước ấm, lại nghe tên thụ trên giường nói khẽ: "Thật xin lỗi!"
Tất nhiên là xin lỗi chuyện ở Lê Hoa viên lúc trước.
Ta làm như không nghe thấy, bê chậu nước đến bên giường, nhẹ cầm tay hắn đặt vào chậu, lấy tay mình vốc nước tưới lên. Nhìn biểu cảm đau rát nhưng phải nín nhịn của hắn, ta dâng máu S hả hê trong lòng.
Đúng lúc này, trời đổ cơn mưa thật lớn, không biết Bách Lí Dật đã bị đánh bao nhiêu trượng rồi!
Ta nghĩ, ước gì tác giả đổi kịch bản thành một cơn mưa đá thì tốt biết bao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.