Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 63: Thật là náo nhiệt




Kinh thành Vĩnh Khanh này ta đã dạo qua vài lần, nhưng lần nào cũng phải cảm khái vì sự phồn hoa của nơi đây.
Trên đường lớn, người người đi lại ngược xuôi, âm thanh hỗn tạp ồn ào, xiêm y màu sắc phong phú rực rỡ đan xen lẫn lộn. Hai bên đường, quán xá, khách điếm và tửu quán mọc lên san sát, nơi nơi đều giăng đèn kết hoa, phỏng chừng đêm xuống sẽ vô cùng lung linh hoa lệ. Mùi hương từ thức ăn hòa cùng trà rượu phiêu đãng trong không khí, uyển chuyển dụ hoặc khách nhân đi đường ghé vào thưởng thức.
Ta và Mặc Triêu Ngân tìm đến một tửu lâu không quá lớn, bắt đầu buổi "hẹn hò" đầu tiên. Việc chọn tửu lâu khách điếm này vô cùng phiền phức, tửu lâu nhỏ thì đại gia hỏa kia nhất quyết không chịu, tửu lâu lớn lại lo lắng các khách nhân sẽ có vài vị là quan đại thần, lỡ như gặp phải nhất định sẽ lâm vào cảnh xã giao chính trị, buổi hẹn vui vẻ coi như xong.


Tiểu nhị và chủ quán vừa nhìn thấy chúng ta, hai mắt đều tỏa ra thứ ánh sáng có thể so sánh với tia laze. Ta giật giật khóe miệng, thực sự đã quên mất khoản hóa trang trước khi ra ngoài. Bây giờ nhìn lại, trên người hai chúng ta không phải là áo gấm tơ lụa thượng hạng, trâm cài phỉ thúy, thì cũng là phát quan nạm ngọc sáng chói, ngọc bội bên hông trong suốt được chế tác tỉ mỉ, toàn thân trên dưới đều hận không thể gào thét: "Chúng ta là cây ATM, mau mau đến rút tiền!"
Ta và Mặc Triêu Ngân được tiểu nhị dẫn lên lầu bốn, chính là lầu cao nhất của tửu lâu, cũng là nơi xa hoa nhất. Tiểu nhị mặt mày rạng rỡ, lời nói so với đường mật còn muốn ngọt hơn vài lần, sắp xếp cho chúng ta vị trí ngồi kế bên cửa sổ trong một nhã gian cách biệt, vừa không bị làm ồn lại có thể ngắm nhìn kinh thành náo nhiệt từ phía trên.


"Vị đại nhân này, trông ngài thật tuấn dật phi phàm, phu nhân của ngài cũng xinh đẹp hơn hoa. Tiểu nhân đã tiếp đón qua rất nhiều khách nhân, nhưng chưa bao giờ thấy đôi phu thê nào phong thái xuất trần như hai vị. Quả là xứng danh kim đồng ngọc nữ." Tiểu nhị vừa đưa bảng giá thực đơn của tửu lâu cho chúng ta, miệng không ngừng nịnh nọt, nâng chúng ta lên tận chín tầng mây.
Tiểu thụ có vẻ rất hài lòng với những lời có thể gϊếŧ chết con ruồi này, ánh mắt nhìn ta nhiều hơn một tia vui vẻ ái muội, sau đó mới quyết đoán nói với tiểu nhị, lời nói ra vô cùng máu chó: "Đem tất cả những món ngon nhất cùng đắt nhất của các ngươi lên đây!"
"..."
Đúng là tiểu thụ máu chó trong một tiểu thuyết máu chó. Nhưng mà, đây là buổi hẹn của cả hai người chúng ta, chỉ cần hắn vui, ta tất nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Vì vậy, ta quyết định sẽ cùng hắn máu chó một lần.


Tiểu nhị hai mắt sáng rực lên, liên tục gật đầu như gà mổ thóc, miệng không ngừng vâng dạ, sau đó ôm thực đơn như ôm bảo bối, nhanh chóng chạy xuống lầu.
Trong gian chỉ còn lại ta với tiểu thụ mắt đối mắt. Ta đưa tay chống cằm, nhàn nhã thưởng thức cách bài trí trong nhã gian mà chúng ta đang ngồi. Gian phòng này thực sự rất rộng, bốn bức tường ngăn cách đều được tạo thành từ những miếng gỗ tần bì xẻ ra rồi ghép lại, mặt ngoài nổi rõ các đường vân không đều, được phủ bằng một lớp sơn bóng, mỗi góc trong phòng còn đặt cả bình phong và bình gốm cỡ lớn, trông tùy ý nhưng cũng không làm mất đi vẻ nhã nhặn. Bàn ăn cũng được làm từ gỗ tần bì, không chạm trổ gì cầu kì phức tạp, chỉ là mặt bàn có khắc một đôi uyên ương nghịch nước nổi lên ở chính giữa, trông vô cùng bắt mắt đáng yêu. Rất rõ ràng, đây là gian riêng dành cho các đôi tình nhân đến nói chuyện yêu đương.
"Cơ Anh, nàng đến đây chỉ để nhìn thôi sao?" Giọng nói ai oán của tiểu thụ lọt vào tai ta, kéo ánh mắt ta trở lại trên người hắn.
Ta nhìn Mặc Triêu Ngân. Hôm nay hắn mặc cẩm bào màu trắng, áo choàng gấm đã cởi ra từ lâu, lộ ra thân hình cao lớn thon gầy, đai lưng màu bạc nạm một viên ngọc bích to như trứng ngỗng ngay chính giữa, tinh tế ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của hắn. Dung mạo lại càng không phải bàn cãi, hiển nhiên chính là bốn chữ "tuấn mỹ bất phàm". Tóc đen của hắn một nửa tán loạn trên vai, nửa kia được phát quan ôm gọn, vẻ mặt lại mang ý hờn dỗi. Chậc chậc, đúng là cảnh đẹp ý vui!
"Vậy chàng nói xem, ta đến đây để làm gì?" Khóe môi ta cong lên, đùa giỡn nói với Mặc Triêu Ngân đang hờn dỗi.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, nhanh chóng trợn tròn hai mắt, oán khí tỏa ra càng nhiều, sau đó dùng tay đập lên bàn một cái thật mạnh: "Tất nhiên là đến để cùng ta bồi dưỡng tình cảm!"
Thấy hắn phản ứng trẻ con như vậy, ta cũng phải bật cười. Tên này sao lại ngây thơ như vậy chứ?
Ta vì sự đáng yêu này của hắn, vậy mà lại quên mất mấy canh giờ trước, tên thụ lươn lẹo này còn lập mưu dụ dỗ ta, nỉ non nói với ta sinh con cho hắn.
Hừm, có trách cũng phải trách hắn có một khuôn mặt quá sức đơn thuần, là khuôn mặt của nhân vật chính trong một vở kịch máu chó ngược luyến quằn quại.
Thấy ta cười như vậy, vẻ mặt của Mặc Triêu Ngân đen xuống. Ngay sau đó, hắn đứng dậy khỏi ghế đối diện với ta, nhanh như chớp chạy qua chỗ ghế bên cạnh ta ngồi xuống. Trong ánh mắt kinh ngạc vì chưa theo kịp sóng não của ta, Mặc Triêu Ngân giang tay ôm ta vào lòng, cằm gác trên đỉnh đầu ta, yết hầu rung lên một chút. Ta biết, hắn đang cười.
"Tại sao lại không ngồi đối diện với ta?" Ta ngửi được mùi hương từ trên người tiểu thụ truyền tới. Mùi thuốc vẫn chưa tan đi, nhưng lại nhiều thêm một phần ôn nhu trầm ổn.
Mặc Triêu Ngân dựa sát vào ta hơn, giọng nói lại trở nên làm nũng như thường ngày: "Bên kia xa quá, ta không thể chạm vào nàng. Bồi dưỡng tình cảm, cũng là bồi dưỡng cả cảm giác quen thuộc khi tiếp xúc gần gũi. Ta muốn làm cho nàng cũng như ta, chỉ cần xa cách vài ngày, đã có cảm giác nhớ nhung không cản nổi."
Ta ngẩn ra, trong lòng có cảm giác hơi ê ẩm ngọt ngào. Tên ngốc này, thế nhưng vẫn nói được vài lời khiến cho tâm người khác hóa thành một vũng nước.
Sau đó, ta lại nghe thấy hắn nói tiếp, vòng tay ôm lấy ta khẽ căng lên: "Ta không thể ngờ sẽ có một ngày, chính miệng nàng nói ra hai chữ thích ta. Lúc nàng nói ra lời này, ta vô cùng vui vẻ, vui đến muốn khóc, nhưng đồng thời cũng lo sợ và có một chút không xác định. Sau khi vui mừng, ta lại nghĩ đến nàng tại sao lại đột nhiên nói thích ta? Có phải do áy náy nhất thời, có phải là do thương hại. Nhưng mà, từ khi nghe nàng khẳng định một lần nữa rằng nàng thích ta, ta mặc kệ cho những nghi hoặc cùng lo sợ của bản thân trước đó, vô thức tin tưởng nàng. Cơ Anh, ta tin tưởng nàng, tin tưởng tình cảm của chúng ta."
Nghe xong những lời này, hai mắt ta trở nên cay cay. Mặc Triêu Ngân vĩnh viễn là tên ngốc, hắn mặc kệ khả năng ta sẽ lại làm tổn thương hắn, chỉ cần chính miệng ta nói ra tình cảm của ta đối với hắn, hắn sẽ tin tưởng mà không cần bất cứ lí do gì, tin tưởng vô điều kiện.
Khẽ khịt mũi, ta cũng vòng tay ôm lại hắn, nhẹ giọng: "Thực ra lúc diễn ra yến tiệc, không, có lẽ là trước cả lúc đó nữa, ta đã thích chàng. Nhưng bản thân ta lại không nhận ra, hoặc là ta cố gắng lừa mình dối người, bởi vì ta không dám thích chàng."
Không dám thích hắn.
Bởi vì bức tường không gian - thời gian. Bởi vì khoảng cách tuổi tác. Bởi vì dũng khí không đủ.
Nhưng đến khi chứng kiến hắn vì mình, âm thầm chịu đựng mọi đau đớn, ta thực sự không chịu nổi nữa, giống như bị một lưỡi thương đâm thẳng vào nơi mềm yếu nhất trong lòng, khiến cho từng tầng từng tầng hèn nhát vụn vỡ.
Cả người Mặc Triêu Ngân cứng đờ, hắn cúi người, tóc mai trước trán rủ xuống, lướt qua má ta, vòng tay ôm ta của hắn cũng được siết chặt. Mãi một lúc lâu sau, hắn mới kiên định nói: "Cơ Anh, Mặc Triêu Ngân ta hiện tại, sau này và mãi mãi chỉ yêu mình nàng, cũng chỉ có duy nhất một chính thê là nàng, cả đời không mở hậu viện, không lập thiếp thất, tuyệt không hai lòng."
Lòng ta như dần bị ngấm dần bởi loại rượu mạnh nào đó, hương men cay nồng phiêu đãng từ tận sâu trong tâm tình, sau đó lan tràn ra bên ngoài, khiến cho viền mắt nóng ấm.
Những lời như thế này, nếu là từ miệng của nam nhân khác nói ra, ta nhất định sẽ không tin. Nhưng Mặc Triêu Ngân lại là người nói những câu này, vì vậy ta tin tưởng.
Bởi vì, Mặc Triêu Ngân đã vì Vệ Cơ Anh chọc giận long nhan, rũ bỏ thánh sủng, gánh một trăm trượng.
Cũng bởi vì, Mặc Triêu Ngân yêu Vệ Cơ Anh.
Ta ôm hắn chặt hơn, gật gật đầu: "Ta cũng chỉ có một mình tên gia hỏa nhà chàng."
Yết hầu của tiểu thụ lại rung lên, tiếng cười ôn hòa như nước của hắn lại truyền xuống, khiến cho tâm tình của ta không khỏi nhộn nhạo.
Nhân sinh của ta hiện tại xuất hiện thêm một Mặc Triêu Ngân thần kinh không ổn định, nhưng lại làm ta cảm thấy cuộc sống có nhiều hơn một ý nghĩa để tiếp tục vui vẻ tồn tại.
"Khụ khụ, khách nhân, các món ngài gọi đã được chuẩn bị xong rồi ạ!" Tiếng tiểu nhị có chút ngượng ngùng từ ngoài cửa nhã gian truyền tới.
Tiểu thụ nghe thấy, cả người có chút cứng lại, nhưng hắn vẫn không buông ta ra, chỉ ho khan vài tiếng rồi nói với tiểu nhị: "Đều đem lên cả đi!"
Ta bật cười, đoán chắc bây giờ mặt của tiểu gia hỏa đã đỏ đến tận mang tai rồi. Mặc Triêu Ngân nghe thấy tiếng cười của ta, bực mình siết eo ta một cái, khiến cho ta bất bình trợn mắt.
Tiểu nhị lắp bắp vâng dạ hai tiếng, lại dùng cái khăn vắt qua vai lau lau mồ hôi, sau đó mới cho người đem thức ăn vào nhã gian của chúng ta.
Một bàn thức ăn vừa dọn xong, ta cảm thấy cái bụng đang bình tĩnh nãy giờ của mình bỗng muốn đứng dậy biểu tình. Mùi hương và cách bài trí của những món ăn này quả thực rất mê người.
"Khách nhân, tình cảm của phu thê hai vị thật tốt! Chúc hai vị mãi mãi vĩnh kết đồng tâm, bách niên hảo hợp!" Tiểu nhị trước khi lui xuống còn để lại một câu ngọt đến tận xương.
Ta cảm khái, đúng là dân buôn, miệng lưỡi thế này, thực sự muốn cho hắn thêm tiền.
"Ta sẽ cho hắn thêm tiền." Mặc Triêu Ngân bên cạnh vừa lấy khăn tay trong ống tay áo ra lau đũa giúp ta và hắn, vừa cười vui vẻ nói.
"..." Bây giờ thì ta không muốn cho tiền hắn nữa.
Tên tiểu thụ này có thể vì vài ba câu nói mà táng gia bại sản mất!
Bây giờ đồ ăn đã được bày lên, món nào cũng thực xứng danh sơn hào hải vị, chỉ là không có rượu, mà thay vào đó là trà, hương thơm bốc lên nghi ngút. Mặc Triêu Ngân chọn đĩa tôm đầu tiên, tỉ mỉ lột vỏ từng con tôm hồng phấn béo múp, sau đó lấy đầu đũa xiên qua sống lưng rồi đặt vào bát ta. Ta mỉm cười, sau đó cũng gắp một miếng cá sốt mà hắn thích ăn, tách lấy thịt cá trắng ngần mềm mại đặt vào bát hắn, nhìn thấy hắn vui vẻ đến không phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Chúng ta vừa ăn vừa nhìn ngắm kinh thành phồn hoa, lại mượn trà thay rượu, tận hưởng giây phút rời xa những tranh đấu dơ bẩn, tìm đến khoảng thời gian chỉ thuộc về hai người là ta và hắn.
"Ly nhi, nàng đợi đã!"
Chợt, từ bên dưới đường lớn, ngay tại chỗ chúng ta đang ngắm cảnh bỗng vang lên một giọng nói quen thuộc, vì muốn níu kéo ai đó dừng chân mà âm điệu vô cùng lớn, không khỏi làm cho ta muốn phun hết trà trong miệng ra ngoài.
Ngoảnh lại nhìn Mặc Triêu Ngân, ta phát hiện sắc mặt của hắn bây giờ cũng vô cùng khó coi.
Sao lại máu chó như vậy chứ? Vừa mới ra ngoài, lại là lần đầu tiên "hẹn hò", vậy mà cư nhiên gặp phải tên cặn bã Bách Lí Dật!
Chỉ thấy ở phía dưới, Tuyết Thanh Ly vẻ mặt hoảng sợ đi nhanh về phía trước, làm cho nha hoàn bên cạnh nàng đuổi theo không kịp, mà đằng sau là Bách Lí Dật vẻ mặt sầu khổ đau thương đuổi theo, đến ngay phía dưới chân tửu lâu mà chúng ta đang ngồi thì tên tra công kia liền bắt kịp nàng. Hai người giằng co, thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.
Tuyết Thanh Ly cúi đầu, sắc mặt trắng bệch, khoảng cách từ lầu thứ tư nhìn xuống khiến ta không nghe rõ lời nàng nói, chỉ thấy Bách Lí Dật có vẻ bi thương ra sức giải thích chuyện gì đó. Ngay lúc này, một phụ nhân phục sức hoa lệ cùng một thiếu nữ vẻ mặt xám trắng chạy tới, đằng sau bọn họ là vài ba gia nhân lo lắng đi theo. Ta không biết vị phụ nhân kia là ai, nhưng thiếu nữ đi cùng bà ta chính là Trình Tố Uyển - cô nương Tây Khương được Bách Lí Dật nạp làm sườn thiếp lúc trước.
Mặc Triêu Ngân tỏ rõ sự khó chịu, hắn nhíu mày nói: "Không ngờ lại xui xẻo như vậy! Để ta đóng cửa sổ lại. Cơ Anh, chỉ là một đám người cũng muốn phá hỏng chuyện tốt của chúng ta, chúng ta mới không quan tâm!"
Ta gật đầu, đúng vậy, quan tâm làm cái gì! Chỉ vì một đám người mà cũng để chúng ta phải rời đi sao? Còn lâu đi!
Nhìn thấy thái độ của tiểu thụ lúc nhìn thấy Bách Lí Dật không một chút hoang mang buồn bã, ta rất vui mừng. Thì ra hắn đã buông bỏ được từ rất lâu rồi!
Nhưng mà, đây chính là một tiểu thuyết máu chó! Ai mà ngờ được, lúc tiểu thụ vừa mới chạm tay vào khung cửa sổ thì vị Tuyết tiểu thư kia lại bất chợt ngẩng đầu lên. Lúc nàng nhìn thấy chúng ta, ánh mắt sáng ngời như lúc sắp bị nước cuốn trôi lại vô tình nắm được một cọng cỏ cứu mạng, ngay lập tức khom người hành lễ, giọng nói rất lớn:
"Dân nữ tham kiến Đoan Vương gia, Đoan Vương phi. Hai vị Vương gia, Vương phi cát tường!"
Ta: "..."
Mặc Triêu Ngân: "..."
Ai cần ngươi tham kiến! Chúng ta hiện tại mới không cát tường đấy!
Ngay sau đó, những người phía dưới cũng đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn. Vẻ mặt của vị phụ nhân và Trình Tố Uyển hết sức kinh ngạc cùng khiếp sợ. Mà Bách Lí Dật, ngoài kinh ngạc ra còn nhiễm lên vài tầng oán hận nơi đáy mắt.
Oán hận vì sao ta còn chưa chết đây mà.
Tuyết Thanh Ly dưới sự kinh ngạc của mọi người, nhanh chóng đi vào tửu lâu của chúng ta, những người kia thấy nàng như vậy, cũng bất chấp theo nàng nhanh chóng tiến vào.
"..."
Không ổn rồi!
Ta và Mặc Triêu Ngân nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương chính là ba chữ to đùng này.
Nếu bây giờ rời đi thì chắc chắn vẫn phải chạm mặt, lại khiến cho bọn họ nghĩ rằng chúng ta đang trốn tránh. Vậy thì ngồi yên ở đây, vững vàng xem kịch vậy.
Ánh mắt ta dần bình ổn lại, khẽ nhìn qua Mặc Triêu Ngân, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu, vẻ mặt đầy ý tin tưởng ở ta, khí thế trên người hắn tỏa ra còn có một tia bảo vệ vô hình.
Một lúc sau, Tuyết Thanh Ly dựa vào vị trí dưới lầu tìm đến nhã gian của chúng ta. Nàng mặc một bộ xiêm y màu hồng, xinh đẹp thuần khiết, lại mang nét thanh tân của hoa đào, cử chỉ uyển chuyển mềm mại hành lễ với chúng ta:
"Vương gia, Vương phi, xin thứ cho tiểu nữ đã làm phiền!"
Mặc Triêu Ngân hừ lạnh một tiếng, không lấy làm vui vẻ nói: "Nếu như biết phiền phức thì không nên làm phiền mới đúng!"
Tuyết Thanh Ly: "..."
Đằng sau vang lên vài tiếng động, ta nâng mắt, phát hiện đám người Bách Lí Dật, còn có Trình Tố Uyển đã đến đây. Tuyết Thanh Ly vẻ mặt hoảng hốt, nhìn về phía ta thấp giọng cầu cứu: "Vương phi, xin người giúp tiểu nữ!"
Ngay sau đó, chưa kịp chờ ta lên tiếng, nàng đã chạy ra phía sau ta, khiến cho tiểu thụ ngồi bên cạnh ta trợn tròn hai mắt, cái miệng giật giật như đang kiềm chế để không quát ầm lên.
"Chuyện này là sao?" Ta nhìn Tuyết Thanh Ly đang trốn trốn tránh tránh phía sau mình, nhíu mày hỏi.
Ngay lúc này, Bách Lí Dật cùng vị phụ nhân được Trình Tố Uyển dìu vào nhã gian. Khi Bách Lí Dật nhìn thấy tiểu thụ, cả người hơi sững lại, nhưng hắn ta vẫn trấn định rũ mắt, chắp tay hành lễ:
"Hạ thần tham kiến Vương gia, Vương phi!"
Vị phụ nhân cùng Trình Tố Uyển cũng nhanh chóng hành lễ: "Thần phụ/tiện thiếp tham kiến Vương gia, Vương phi!"
Mặc Triêu Ngân nhìn một đám người vô cớ gặp phải này, nhíu mày một cái, sau đó cũng trầm giọng: "Đứng lên cả đi."
Bách Lí Dật thẳng người đứng dậy, ánh mắt lướt qua tiểu thụ có một tia quyến luyến, khi nhìn đến Tuyết Thanh Ly phía sau ta lại nhiều hơn một chút bất đắc dĩ và phiền chán khó thấy, lúc nhìn đến ta thì đã trở nên băng lãnh như lúc đầu. Nhưng khi ánh mắt hắn quét qua nhã gian, như hiểu ra điều gì, một tia không cam lòng cùng khổ sở hiện ra rồi rất nhanh biến mất.
Ta cũng lạnh lùng quan sát tra công, đồng thời đánh giá cả hai nữ nhân một già một trẻ phía sau. Vị phu nhân này hẳn là mẫu thân của Bách Lí Dật, dung mạo có phài phần lệ khí tương tự tra công. Còn Trình Tố Uyển, mới chỉ mấy tháng sau khi thành thân mà đã trở nên tiều tụy gầy yếu, con ngươi ngập tràn đau thương và tuyệt vọng, xem ra Bách Lí Dật và Bách Lí gia đối đãi với nàng cũng không được tốt lắm.
"Các ngươi là xảy ra chuyện gì?" Mặc Triêu Ngân thẳng người, ánh mắt sắc bén bắn về phía đám người trước mặt.
Bách Lí Dật tuấn dung băng lạnh, khô khan chắp tay: "Hồi Vương gia, hạ thần cùng Tuyết cô nương có xảy ra chút hiểu lầm, mong Vương gia cho phép hạ thần cùng Tuyết cô nương được nói chuyện riêng một lúc."
Bách Lí phu nhân đẩy bàn tay đang dìu của Trình Tố Uyển ra, nở nụ cười thân thiết nói: "Vương gia thứ lỗi, đây đều là chuyện tình cảm riêng tư của những hài tử này, đã làm phiền đến nhã hứng của Vương gia và Vương phi."
Chỉ thấy sắc mặt Trình Tố Uyển càng lúc càng xám trắng. Sau khi Bách Lí phu nhân nói xong, mạnh bạo huých vào khuỷu tay của nàng ta một cái, nhíu mày trách cứ: "Ngươi còn đứng đó làm gì? Trượng phu đắc tội quý nhân, thiếp thất như ngươi còn không biết thay trượng phu tạ lỗi!"
Trình Tố Uyển căn môi, run rẩy bước ra quỳ xuống, nhỏ giọng nói: "Tiện thiếp thay mặt phu quân tạ lỗi với Vương gia, Vương phi."
Sắc mặt Mặc Triêu Ngân trở nên khó coi, mà ta cũng chẳng vui vẻ gì. Tiểu thụ nhanh chóng phất tay, giọng điệu vô cùng không kiên nhẫn: "Đều là chuyện nhỏ, đứng dậy đi. Các ngươi có chuyện gì thì tự giải quyết riêng với nhau, tửu lâu có rất nhiều nhã gian."
Tuyết Thanh Ly đứng sau ta nãy giờ không lên tiếng, chỉ là lúc nghe Bách Lí phu nhân nói đến chuyện tình cảm riêng tư giữa nàng và Bách Lí Dật thì có hơi run lên một chút, bây giờ lại nghe thấy tiểu thụ nói lời này, lập tức níu lấy ống tay ta, lắc đầu nói:
"Vương phi, tiểu nữ cùng Bách Lí Đô thống không còn chuyện gì để nói! Cũng không có chuyện tình cảm riêng tư!"
Bách Lí Dật hơi nhướn mày, một lúc lâu sau mới lên tiếng, âm thanh ôn nhu như nước: "Ly nhi, nàng không cần giận dỗi, ta vẫn luôn chờ nàng."
Nghe những lời này của hắn, da gà của ta nổi lên từng đợt, sơn hào hải vị vừa mới vào bụng chưa được bao lâu đã có cảm giác muốn nôn ra hết. Tên cặn bã chó má này, rốt cuộc vẫn là lòng tham không đáy, không thể buông bỏ Tuyết gia Kiến Châu.
Bách Lí phu nhân cũng theo nhi tử phụ họa: "Đúng vậy, đúng vậy, tiện nhân họ Trình này là do sự việc bất đắc dĩ, trơ tráo bò lên giường của Dật nhi. Cô mẫu thay Dật nhi bồi tội với con! Ly nhi, vị trí chánh thất của Bách Lí gia luôn dành cho chủ mẫu duy nhất là con." Sau đó, bà ta quay sang liếc Trình Tố Uyển, giận dữ tát cho nàng ta một cái thật mạnh, quát lớn: "Ngươi còn không mau nói vài câu với Ly nhi, giải thích chuyện ngày trước tất cả đều là do ngươi!"
Ta chậc lưỡi trong lòng, mẫu thân ngang ngược vô lí như thế này, chẳng trách nhi tử cũng bá đạo vô lương không thua kém ai.
Mặc Triêu Ngân hơi sửng sốt nhìn tình cảnh vừa diễn ra, ánh mắt dần trở nên lãnh đạm. Còn Tuyết Thanh Ly, nàng ta đã bị dọa cho cứng đờ cả người rồi.
Trình Tố Uyên run rẩy cắn môi, cái tát kia khiến cho nàng ta lảo đảo một lúc, một bên má trắng nõn bị in hằn lên năm dấu tay đỏ chót nổi bật. Bây giờ Tây Khương Tổng đốc ngã ngựa, gia thế nàng ta lụn bại điêu tàn, mà Bách Lí gia theo Bách Lí Dật thăng tiến không ngừng. Nàng ta chỉ là một nữ nhi yếu đuối, sống dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Vì vậy, nàng ta cam chịu tiến lên vài bước, đối với Tuyết Thanh Ly khom người, nước mắt lã chã tuôn rơi: "Tuyết tiểu thư, đều do tiện thiếp không biết xấu hổ. Xin tiểu thư...bỏ qua cho tiện thiếp, cũng...tha thứ cho đại nhân. Đại nhân không có lỗi, mọi chuyện đều do tiện thiếp."
Tuyết Thanh Ly run rẩy cắn môi, lắc lắc đầu, bàn tay càng níu lấy tay áo của ta chặt hơn, khiến ta không cách nào di chuyển. Ta cũng ai oán nhìn sang tiểu thụ, chỉ thấy hắn đen mặt nhìn chằm chằm bàn tay kia của Tuyết Thanh Ly, hai mắt như muốn bốc hỏa.
"..." Bình tĩnh đi tiểu thụ!
Một tay kia của ta nắm lấy tay Mặc Triêu Ngân, giúp hắn tạm ổn định lại thần kinh. Tuyết Thanh Ly cùng đống drama trước mặt, ta thực sự cũng giống như Mặc Triêu Ngân, muốn cách càng xa càng tốt. Chỉ là, Tuyết Thanh Ly ánh mắt quá long lanh khẩn thiết, bản thân nàng cũng có liên quan không ít đến cốt truyện, hai mẫu tử nhà này lại liên tục khẳng định tình cảm giữa nàng và Bách Lí Dật, chỉ sợ làm hỏng thanh danh của nàng, kết quả có thể khiến cô nương kia không được gả vào hoàng thất, cuối cùng vẫn bị Bách Lí Dật đoạt lấy. Hơn nữa, ta còn rất nhiều món nợ còn chưa đòi lại.
"Bách Lí phu nhân, ngươi thân là mệnh phụ triều đình, tại sao lại có thể đặt điều xằng bậy như vậy?" Ta lúc này mới lên tiếng, thanh âm bình thản, không nhanh không chậm nói.
Bách Lí phu nhân hơi sững lại. Bách Lí Dật lại nhìn ta, ánh mắt nhuốm lên một mảnh âm u. Mặc Triêu Ngân ngồi bên cạnh liền lập tức chắn ngay trước người ta, ngăn cản ánh mắt của Bách Lí Dật.
Bách Lí Dật thấy vậy, dường như vô cùng kiềm chế lửa giận, khàn giọng chất vấn ta: "Xin hỏi Vương phi, mẫu thân của ta tại sao lại đặt điều xằng bậy?"
Ta đẩy tiểu thụ ra một chút, trao cho hắn một ánh mắt an tâm. Sau đó mới lạnh lẽo nhìn thẳng Bách Lí Dật, nhạt nhẽo lên tiếng: "Tuyết tiểu thư còn chưa lên tiếng, vậy mà phu nhân và Đô thống lại khẳng định nàng cùng Đô thống có tình cảm riêng tư khó nói, đây là muốn hủy hoại thanh danh của nàng sao? Các ngươi còn đem vị trí chủ mẫu của Bách Lí gia ra ép buộc nàng, hừ, nếu chuyện này bị những kẻ ác tâm không minh bạch lan truyền ra bên ngoài, một cô nương như nàng ngày sau làm sao xuất giá được nữa?"
Tuyết Thanh Ly đang níu tay ta cúi đầu càng thấp, khi nghe xong những lời này, trong mắt đã hiển hiện ánh nước, đôi môi hồng nhuận như cánh đào của nàng cũng mím lại thật chặt.
Mà Bách Lí phu nhân kia lại xám trắng sắc mặt, nhìn ta bất bình nói: "Vương phi, chẳng lẽ thần phụ nói sai sao? Ly nhi cùng Dật nhi chẳng lẽ không phải..."
"Mẫu thân, đủ rồi!" Chỉ nghe Bách Lí Dật quát lên một tiếng, lệ khí quanh thân tản ra ngày một nhiều hơn. Hắn ta vẫn luôn mặc hắc y, lúc phẫn nộ thật giống như Tu La bò lên từ địa ngục, khí thế âm lãnh rợn người.
Xem ra, Bách Lí Dật biết suy nghĩ, nhưng mẫu thân hắn lại không như vậy. Bà ta quá nôn nóng, lại tham vọng, tuyệt đối không muốn bỏ qua tiểu tức phụ có thể đem đến cho nhi tử của mình vô số lợi ích này, nhưng không biết nhìn xem tình hình hiện tại.
Bách Lí Dật không nhìn ta, oán hận và phẫn nộ che giấu vô cùng tốt, thời gian đã tôi luyện cho hắn lớp vỏ bọc cứng rắn hơn. Chỉ nghe hắn nhìn sang Trình Tố Uyển, trầm giọng: "Tố Uyển, đưa mẫu thân hồi phủ."
"Dật nhi!" Bách Lí phu nhân không tin vào mắt mình, kinh ngạc kêu lên một tiếng.
"Còn không nhanh lên?!"
Bách Lí Dật quát, tựa hồ đem tất cả oán khí đều trút hết lên Trình Tố Uyển, khiến cho nàng ta run rẩy suýt khóc, vội vội vàng vàng dẫn Bách Lí phu nhân rời đi.
Đợi cho những người kia đi rồi, Mặc Triêu Ngân mới nắm lấy tay ta, nhíu mày không vui nói với ta: "Đều là chuyện của ngoại nhân, thật làm ta mất hứng. Cơ Anh, chúng ta đi chỗ khác!"
"Nhị hoàng huynh của chàng mà biết chúng ta nhìn thấy Tuyết tiểu thư bị nam nhân khác dọa cho run rẩy thế này mà vẫn nhắm mắt làm ngơ, xem huynh ấy có róc xương chàng không?" Ta cười với tiểu thụ, bất đắc dĩ nói.
Những lời này lọt vào tai cả hai người kia, một người mặt ửng hồng đến tận mang tai, người kia thì âm u ẩn nhẫn sát khí, nắm tay siết chặt thành quyền đến trắng bệch cả khớp xương.
Ha ha, ta chính là cố tình nói cho bọn họ nghe đấy!
Tiểu thụ nghe xong, như nhớ ra mình vẫn còn một vị hoàng huynh trọng sắc khinh đệ, vẻ mặt phút chốc ảm đạm hẳn ra.
Ta quay lại quan sát Tuyết Thanh Ly, ngầm đánh giá nàng. Cô nương này đã thông suốt, nhưng quá mức mềm yếu, chỉ biết trốn tránh dẫn đến sợ hãi, mà không thể trực tiếp đối mặt để cắt đứt một cách quyết tuyệt.
Cứ như thế này, cho dù nàng thích Túc Vương, hai người họ cũng thật khó để đến với nhau. Mà Bách Lí Dật có thể lợi dụng yếu điểm này của nàng, tiếp tục đeo bám dai dẳng.
Đúng lúc này, Bách Lí Dật tiến lên hai bước, mặc kệ sự có mặt của ta và Mặc Triêu Ngân, vẻ mặt trở nên bất đắc dĩ cùng bi thương vô hạn, ánh mắt nhìn Tuyết Thanh Ly giống như một nam tử thâm tình tha thiết nhìn nữ tử mình yêu thương nhất trên đời, giọng nói trầm trầm của hắn ta ôn nhu như nước:
"Ly nhi, ta biết nàng vì lời nói ác ý của một số người liền hiểu nhầm ta. Ta có thể hiểu cho nàng. Chỉ là Ly nhi, Bách Lí Dật ta muốn nói cho nàng biết, trong lòng của ta chỉ có mình nàng, mãi mãi yêu nàng. Ta sẽ chờ nàng, bao lâu cũng được, chỉ cần nàng thông suốt, nàng sẽ hiểu ra tấm chân tình của ta đối với nàng."
"..." Buồn nôn chết ta!
"Một số người" này, hẳn là đang chỉ ta nhỉ?
Mặc Triêu Ngân nhìn ta, ánh mắt vẫn bình tĩnh không dao động, chỉ là hai tay cứ muốn đưa lên bịt lỗ tai ta lại, nhưng bị ta đè xuống.
Ta có chút co rút khóe miệng, những lời buồn nôn này là dành cho Tuyết Thanh Ly đúng không? Nhưng tại sao ánh mắt của tên cặn bã kia lại thỉnh thoảng lướt đến chỗ tiểu thụ bên cạnh ta vậy? Thực sự rất không dễ chịu!
Tuyết Thanh Ly có chút hoảng loạn, nàng liên tục lắc đầu, cứ đứng đằng sau ta mãi như vậy, một bước cũng không chịu tiến lên.
Ta thở dài, ngẫm nghĩ một lúc, sau đó rót một chén trà, một tay bị tiểu thụ nắm lấy, tay kia dúi chén trà kia vào lòng bàn tay của Tuyết Thanh Ly, nhàn nhạt nói:
"Ngươi cứ mãi như vậy, yếu đuối trốn tránh, hắn sẽ càng dựa vào sự trốn tránh kia của ngươi, cho rằng ngươi còn bị hắn chi phối tình cảm. Còn nhớ những lời ta nói không? Nhìn chén trà này, ngươi còn nhớ những chuyện lúc trước chứ? Đem tình cảm đặt hết vào trong chén trà này, một lần trả hết cho hắn."
Tuyết Thanh Ly ngẩn ra, chầm chậm nắm lấy chén trà, nhìn ta mím môi suy tư.
"Vương phi, người không cần hồ ngôn loạn ngữ với nàng! Người thân là Vương phi, sao có thể hành xử không có tự trọng như vậy?" Bách Lí Dật nghiến răng quát lên.
"Hỗn xược! Ngươi dám bất kính với Vương phi của bổn vương? Còn không mau cút!" Mặc Triêu Ngân vẫn bình thản ôn hòa nãy giờ như bị chạm phải ngòi nổ, lạnh lùng gằn một tiếng.
Bách Lí Dật bị một lời này của hắn làm cho sửng sốt, cả người cứng đờ như tượng gỗ, sắc mặt trở nên trắng bệch, còn có đau thương và hối hận không thể che giấu.
Hối hận rồi sao? Hối hận cũng không thể làm gì nữa, đã quá muộn rồi. Lúc nắm trong lòng bàn tay thì không biết quý trọng, ra sức chà đạp. Bây giờ mất đi mới biết lưu luyến đau lòng, ra sức tranh đoạt.
Lúc này, Tuyết Thanh Ly dần dần buông ống tay áo của ta ra, ánh mắt trở nên trong suốt. Nàng tiến lên phía trước, chén trà vẫn còn nắm trong tay, chậm rãi đi đến đối diện với Bách Lí Dật. Bách Lí Dật nhìn thấy nàng, từ trong mông lung kinh hoảng tỉnh lại, ánh mắt hắn nhanh chóng biến đổi, lại trở nên thâm tình tha thiết.
Quả nhiên, đối với hắn ta, quyền lực vẫn là thứ ở trên hết thảy, ái tình chỉ là miếng giẻ rách mặc hắn chà đạp dưới chân.
"Ly..." Bách Lí Dật mấp máy môi, con ngươi âm trầm có một tia mừng rỡ.
"Roạt!" Chỉ là, chưa để hắn ta nói hết câu, Tuyết Thanh Ly đã vung tay, chén trà với dư vị đắng chát thơm nồng kia đã tạt thẳng vào mặt tra công. Nước mắt nàng trào ra như Hoàng Hà vỡ đê, nhưng ánh mắt quyết tuyệt nói rõ ràng từng tiếng:
"Bách Lí Dật, tên khốn kiếp! Ngươi lừa ta! Người lừa ta bao lâu nay! Ngươi lợi dụng ta! Ngươi xem ta là cái gì hả? Ngươi xem tấm chân tình của ta là cái gì đây? Ngươi xem ta như một kẻ ngốc, hết lần này đến lần khác lừa ta! Ngươi thật tham lam, những gì ngươi có còn chưa đủ sao? Tại sao bây giờ ta mới nhận ra, vậy nhưng ngươi vẫn còn muốn tiếp tục lừa ta? Nếu như ta không cho người điều tra lại chuyện của ngươi và sườn thiếp kia, ngươi còn định lừa ta đến lúc nào? Bách Lí Dật, Tuyết Thanh Ly ta bây giờ muốn nói cho ngươi biết, hai người chúng ta từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt! Ngươi đừng mơ tưởng đến quyền lực của phụ thân ta có thể chống lưng cho ngươi nữa! Tuyết gia và Bách Lí gia, quan hệ chấm dứt tại đây!"
________________________________
Quý dzị độc giả yêu quý, Bách Lí Dật đã trở lại và gửi đến quý dzị lời chào thân thiện nhất! :>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.