Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 6: Ngược tra công (1)




Dựa vào hành động của ta hôm nay, Lan Quý phi nhất định ghim ta!
Nhưng ta không vội, bà ta dù sao cũng đã bị cấm túc ba tháng, ba tháng sau kịch tình sẽ có sự thay đổi.
Ta làm vậy cũng có mục đích của mình, lấy lòng tiểu thụ là một chuyện, mục đích chính của ta là làm rạn vỡ mối quan hệ giữa Binh bộ Thượng thư và huynh muội Lan Quý phi cùng Lan Thừa tướng.
Vị phụ thân trên danh nghĩa kia của ta, lòng tham hư vinh, ông ta không nhắm vào Thái tử vì Thái tử dường như chỉ còn là thùng rỗng kêu to sau khi Hoàng Hậu quy tiên, thế lực của Quốc cữu gia đang dần lụn bại, lại nói trước kia Vân phi còn sống được đắc sủng, ông ta bèn tìm đủ mọi cách gả Vệ Cơ Anh cho tam Hoàng tử, sau này Vân phi qua đời liền cảm thấy phong vân xoay chuyển, nghiêng hẳn về thế lực Lan Thừa tướng đang lớn mạnh như vũ bão, còn bồi dưỡng tiếp ấu muội của Vệ Cơ Anh là Vệ Cơ Yên mới mười tuổi làm ngũ Hoàng tử phi, đúng là lòng tham không đáy.


Đoán chừng vì việc này mà Mặc Triêu Ngân và Vệ Cơ Anh càng lạnh nhạt với nhau, khiến Vệ Cơ Anh luôn không thích cười.
Mà loại người tham lam như vậy, tất sẽ trở thành vật hi sinh trong vật hi sinh, ông ta chọn nhầm cổ thụ, sau này bị Lan Thừa tướng dùng làm tốt thí mưu hại Thái sư cấu kết địch quốc, bị Mặc Triêu Ngân cùng Bách Lí Dật lúc đó đã yêu Mặc Triêu Ngân vạch trần, cửu tộc bị diệt. Ta cũng không thánh mẫu quản Vệ gia sau này thế nào, nhưng việc Vệ gia sụp đổ còn kéo theo hệ lụy với thân thể ta đang mang, nàng dù thân là con dâu hoàng thất nhưng lại bị phế thành thứ dân, giam trong biệt phủ, sau này còn bị Bách Lí Dật trả thù thảm khốc.
Còn về việc Lan Thừa tướng tức giận với phụ thân thế nào, cứ mặc kệ đi, dù sao cũng chưa đến mức lấy tính mạng ông ta được, dù sao ông ta cũng là chủ quản binh bộ, nắm trong tay nhiều thứ quan trọng với Lan Thừa tướng.


Nhưng, mối quan hệ đã xuất hiện vết nứt...nhất định sẽ có sự sụp đổ!
"Này, ta đang hỏi nàng, hôm nay nàng làm sao vậy?"
Ta đang suy nghĩ thì bị một giọng nói cắt ngang, trong chốc lát đã kéo được ba phần hồn về lại cơ thể. Ta ngước lên nhìn bạch y mỹ thiếu niên cao hơn mình cả cái đầu trước mắt, thấy tay hắn đang nắm chặt tay ta, ta tuy khó chịu nhưng vẫn vỗ lên đó vài cái, cố nở một nụ cười buồn:
"Bà ta...lão yêu bà đó, luôn gây khó dễ cho chàng như vậy sao?"
Sau khi rời khỏi Chiêu An điện, hắn đã kéo ta chạy một mạch đến đây, không biết là loại địa phương nào, cung nhân đều bị bỏ lại, hiện tại chỉ còn ta và hắn đứng sóng vai nói chuyện.
Mặc Triêu Ngân ngẩn ra, sau đó lúng túng, như nói không thành tiếng, cũng không quản tay mình bị ta vỗ, tốt lắm, vậy là đã tiếp nhận được đụng chạm của nữ nhân. Ta nhẹ nhàng rút tay ra, nói tiếp:


"Chàng cảm thấy...thiếp hôm nay rất giống một nữ nhân âm hiểm phải không?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy, lắc đầu như trống bỏi, trảm đinh triệt thiết nói: "Không hề!"
Sau đó, hắn còn bồi thêm một câu: "Nàng tốt lắm!"
Oá, đến lượt ta sửng sốt! Cái tên ghét nữ nhân lại khen ta tốt! Não hắn không phải bị úng nước chứ?! Hay hắn không xem ta là nữ nhân?
Ta vội thu liễm thất thố, nghe tiểu thụ nói tiếp, giọng hắn buồn buồn: "Nàng là người đầu tiên đứng ra vì ta."
Ta đâu đứng ra vì ngươi, ta là đứng ra vì ta!
Bỗng nhiên, tên thụ thay đổi sắc mặt, ngạo khí tăng cao, ánh mắt cao cao tại thượng nhìn xuống dưới ta, dẩu môi: "Nhưng đừng nghĩ chỉ vì thế sẽ khiến ta cảm động!"
Ta: "..."
Ngươi rõ ràng cảm động muốn chết còn ngạo kiều thanh cao cái gì? Chẳng trách bị từ tác giả đến vật hi sinh cấp thấp ngược cho ói cơm cũng chẳng sai.
Tuy vậy, ta vẫn dịu dàng nhìn hắn, dịu dàng nói chuyện: "Thần thiếp đâu dám cầu sự cảm động của điện hạ? Chỉ là thấy sắc mặt chàng hơi tái, sợ rằng chàng chán ghét thiếp, nếu đã không phải, chàng đang lo lắng chuyện gì?"
Ta có bao nhiêu phần của hiền thê lương đức?
Mặc Triêu Ngân ngẫm nghĩ một hồi, giọng nói dịu đi: "Hôm nay nàng khiến Lan Quý phi như vậy, không sợ bà ta..."
"Trả thù sao?" Ta bình ổn hỏi một câu.
Suy nghĩ qua về Lan Quý phi, ta ngẩng đầu, mặt đối diện thẳng với khuôn mặt bạch ngọc của mỹ thụ, giọng nói có phần lưu manh: "Nếu bà ta trả thù thật, điện hạ sẽ bảo hộ thiếp chứ?"
Khuôn mặt thiếu niên bị ta áp sát thoáng chốc ửng hồng như tôm luộc. Ta ngốc ra, hử, như vậy mà đã đỏ mặt được sao? Da mặt có phải hơi mỏng rồi không?
Tiểu thụ bị ta áp sát đến lúng túng, chỉ biết vô thức gật đầu. Ta như thực sự vui sướng, cười rộ lên, lại khiến hắn gấp đến mặt càng đỏ hơn, có thể sánh ngang với cà chua chín. Đây chính là đặc điểm nhận dạng của một kẻ ngạo kiều!
Lúng túng qua đi, Mặc Triêu Ngân lại sầm mặt nói: "Nhưng phụ hoàng, ông ấy đã nhận ra!"
Ta im lặng, đúng vậy, tên thụ này còn nhận ra, huống hồ gì là Hoàng đế? Hoàng đế không những nhận ra, lại còn tạo điều kiện để ta hãm hại Lan Quý phi, nếu không làm gì lại có một màn kịch trót lọt như vậy được? IQ ta còn chưa cao tới mức có thể qua mặt bậc trưởng bối lão luyện như Hoàng đế. Một người lăn lộn hơn hai mươi năm trong hậu cung như Lan Quý phi cũng đâu dễ bị một tiểu bối từ hiện đại đến là ta đây gây khó dễ, chỉ là lão Hoàng đế lên tiếng quá đúng lúc, không cho bà ta có cơ hội trở mình. Ông ta đúng là một lão hồ ly, bề ngoài sủng ái huynh muội Lan Quý phi, nhưng bên trong lại ngấm ngầm đề phòng Lan Thừa tướng công cao cái chủ, lâu lắm mới có một cơ hội chèn ép thế này, ông ta sao lại không làm đây? Có lẽ lời khen ngợi Lan Quý phi hợp với màu đỏ không đơn giản chỉ là "vô ý buột miệng", mà là ông ta cố tình làm thế, bản thân lại làm như không để ý cho bà ta khuynh đảo hậu cung, thực ra là chờ người đến đẩy bà ta vào cái bẫy mà ông ta đã giăng sẵn, ta vừa hay lại là người mà ông ta chờ đợi. Xem ra không lâu nữa, lão cáo già này có thể đường hoàng ngồi trong Chiêu An điện trách cứ Thừa tướng, đường đường chính chính chiếm đoạt một vài món hời từ Thừa tướng Lan gia. Hơn nữa, xảy ra chuyện này, ta mới là đối tượng bị Lan Quý phi căm hận, quan hệ giữa Lan gia và Binh bộ cũng lao đao không ít, một mình Hoàng đế ngồi trên núi xem hổ đấu, ngư ông đắc lợi.
Vì vậy, cái gì mà một lòng hướng đến tiên Hoàng Hậu? Là ta đã mù mắt cho rằng ông ta còn có điểm tốt, thì ra cũng là thứ hư tình giả ý phục vụ mua vui cho quyền lực.
Ta nhìn vẻ mặt Mặc Triêu Ngân lo lắng đến tái nhợt, cười cười, đây mà là không cảm động sao?
Tên nhóc này cũng có điểm dễ thương, dù ta không thể yêu hắn, nhưng chiếu cố một chút thì vẫn làm được, nhất là trong khi vận mệnh của hai chúng ta đang gắn liền với nhau.
Ta lấy trong tay áo ra một cái túi, là ít điểm tâm lúc sáng chưa kịp ăn, Mặc Triêu Ngân dậy sớm như vậy xem ra là vẫn chưa ăn sáng. Ta mở túi, điểm tâm bốc hương ngào ngạt, sau đó lấy một miếng bánh màu hồng nhạt hình bông hoa mẫu đơn, đưa lên trước mặt tiểu thụ, cười nói: "Cho chàng!"
Lần này là chân tâm thật ý của ta đó!
Mặc Triêu Ngân lại ngẩn ra, ta thực muốn hỏi hắn, ngươi ngẩn ra nhiều như vậy có phải muốn biến thành một tên thụ ngốc luôn không? Sau cùng, hắn vẫn nhận lấy bánh của ta, đưa lên miệng cắn một miếng.
Ta thấy vậy cũng không nói gì nữa, lại lấy ra một chiếc điểm tâm khác màu xanh, sau đó bóp nát, để vụn bánh trong lòng bàn tay, tay kia bốc từng vụn bỏ vào miệng nhấm nháp, túi bánh thì treo bên hông. Đây là thói quen khi ăn bánh dạng bột của ta, tự ảo tưởng rằng làm như vậy ăn sẽ ngon hơn, cuối cùng lại hình thành thói quen khó bỏ.
Ta lúc đầu cảm thấy đây chẳng là việc gì to tát, sau đó lại ý thức đây là cổ đại, hành động này nghiễm nhiên trở thành bất nhã, là không tuân thủ "nữ huấn", "nữ tắc". Ta giật giật khóe miệng nhìn sang Mặc Triêu Ngân, không ngoài dự đoán thấy hắn đang nhìn ta.
Mẹ nó, xong rồi, hình tượng ta vất vả xây dựng mấy ngày nay lại vì một túi bánh mà sụp đổ!
Chắc tên kia đang âm thầm khinh miệt ta, chán ghét ta, nghĩ ta là thứ nữ nhân không có giáo dưỡng!
Công cuộc bẻ thẳng sẽ thế nào đây? Chẳng lẽ số phận định sẵn cho ta đi tuẫn táng theo kiến sao?
Mẹ nó, đáng lẽ ra ta không nên một phút xúc động mà mời hắn ăn bánh, để bây giờ phải lâm vào tình trạng một đời xúc c**!
Nhưng mà, ngoài dự đoán của ta, tên thụ kia không những không khinh bỉ, chán ghét ta, mà còn cười đến hoa xuân rực rỡ, hào quang tứ phía.
Không phải là bị bánh của ta làm cho ngốc luôn rồi đó chứ?
"Ha ha ha ha! Không ngờ nàng cũng có một mặt như vậy? Hay đây mới chính là nàng sao?"
"..."
Đúng là bị bánh của ta làm cho ngốc luôn rồi!
Đúng lúc ta không kìm nổi xúc động muốn đánh hắn, bỗng từ xa truyền tới một giọng nói uyển chuyển thanh thúy:
"Dật ca ca, huynh định sẽ đi Tây Khương sao?"
Nghe xong, ta lập tức sững sờ, không chỉ ta, kẻ cười đến gập người lúc trước cũng đã tắt hẳn nụ cười, khuôn mặt anh tuấn trở nên âm u.
Ta định thần nhanh chóng, lập tức lật lại kịch tình: Trong nguyên tác, sau khi Mặc Triêu Ngân đi Chiêu An điện bị Lan Quý phi hãm hại phạt đánh hai lăm trượng, bi thảm lết thân mình đầy máu đi đến Vân Duyệt cung - nơi ở cũ của Vân phi đã bị niêm phong, không ngờ trên đường gặp phải Bách Lí Dật và Tuyết Thanh Ly đang tay trong tay, từ đó phát triển thành một đoạn ngược tâm và một ít ngược thân mới."
Ta lật lại xong, vạch đen đầy đầu. Không nghĩ tới kịch tình thay đổi, từ Lan Quý phi ngược Mặc Triêu Ngân thành ta ngược Lan Quý phi, vậy mà diễn biến vẫn như cũ. Tên thụ này kéo ta chạy đông chạy tây, cuối cùng vẫn là nguyên tác vi diệu, dù cho hắn có chạy đến Châu Phi vẫn gặp được hai kẻ kia đang phơi nắng.
Ta nhìn đôi bích nhân đang cười nói, đúng là đẹp như một bức họa, khiến người bình thường không dám phá hỏng. Nhưng, thật xin lỗi, ta không phải người bình thường, ta là từ lỗ x của NPC chúa rớt ra, vì vậy ta sẽ phá hỏng nó!
Đây là cơ hội tốt để điều chỉnh lại cảm nhận về tra công trong lòng tiểu thụ!
Bách Lí Dật và Tuyết Thanh Ly, màn tiểu ngược thụ thứ hai - lên sàn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.