Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 41: Vấn đề nhỏ




Mấy chương này thả chút thính, an ủi sóng gió về sau :3
_______________________
"Không chính là không!" Ta cứng rắn lắc đầu, một tay đồng thời đưa ra đóng cửa.
"Trên đời đâu có đạo lý thê tử cấm cản trượng phu vào phòng?!" Cánh cửa đã sắp đóng lại đến nơi đã bị Mặc Triêu Ngân gắt gao chặn lại, hắn nổ đom đóm mắt chất vấn ta.
Ta tiếp tục giằng co đóng cửa, vô cùng nộ khí bừng bừng nói: "Mặc Triêu Ngân, chàng thừa biết chúng ta không phải là loại quan hệ kia! Đâu ra đạo lý tu hú chiếm tổ chim khách vậy? Đây là phòng ta!"
"Đây là phủ của ta!" Mặc Triêu Ngân gân cổ lên cãi.
Ta cảm thấy như có ngọn lửa đang bốc lên trên đỉnh đầu mình, khói bay nghi ngút.
Được lắm tên thụ khốn kiếp, dám đem cường quyền ra uy hiếp ta.
"Được rồi, vậy mời Vương gia dùng phòng này, thần thiếp xin được phép dọn đến chính phòng ở tạm." Ta thôi không kéo cửa nữa, tựa người vào một bên tường lạnh nhạt nói.


Ta vẫn giữ tư tưởng không chung phòng với nam nhân, hai lần trước là ngoại lệ, nhưng lần này tuyệt đối không được, cho dù hắn ta đoạn tụ đi chăng nữa, ta vẫn cảm thấy rất khó chịu.
Lại nói tên khốn này, chính phòng nguy nga tốt đẹp biết bao hắn không ở, lại chạy tới đây giám sát ta lên kế hoạch bỏ trốn, đúng là thần kinh! Nếu như không phải hắn phủ nhận gay gắt cùng lí do làm người nghẹn lời kia, chắc ta sẽ lại hiểu thành tên này thích mình mất.
Lúc chưa yêu thích đã cố chấp bám người thế này, nếu lỡ một ngày hắn yêu người nào đó, viễn cảnh thực sự chắc chắn sẽ rất đáng sợ. Cô nương chưa từng gặp mặt sẽ thành đôi với tên thụ trong tương lai, ta thật tâm mặc niệm cùng cô.
"Nàng!" Mặc Triêu Ngân chỉ tay vào ta, cuối cùng chẳng nói được một câu nào cả.


Ta luôn cố giữ chuẩn mực của nữ nhân cổ đại, nhưng lúc nào cũng bị tên khốn này phá hỏng.
"Nàng không đồng ý chung phòng với ta, thủ thân như ngọc cho nam nhân mình thích, sau đó lên kế hoạch cao chạy xa bay phải không?" Tiểu thụ không biết đêm nay ăn phải cái gì, liên tục phát bệnh.
Ta nghĩ, hắn nên đổi tên lại thành Mặc Phát Bệnh.
Nói đi nói lại mãi mà tên này vẫn không hiểu, ta cũng không muốn tiếp tục vấn đề này nữa, vì vậy qua loa gật đầu:
"Ừ, đấy, rồi sao?"
Ai ngờ, Mặc Triêu Ngân nghe xong liền bày ra vẻ mặt không thể tin nổi, trong mắt dường như có cái gì vỡ vụn rồi tan biến.
"Rầm!" Một nắm đấm nện xuống thành cửa ngay chỗ ta đứng, cách đầu ta chỉ vài milimet, làm cho ta hú hồn trợn mắt.
Thành cửa bị tiểu thụ đấm một phát liền nát bấy, vụn gỗ rơi lả tả xuống nền, chỉ để lại một cái hố sâu hoắm to bằng đầu ta.


Mặc Triêu Ngân sau khi trút giận xong xuôi liền trực tiếp xoay người, không nói lời nào cất bước đi thẳng, vẻ mặt như thể trời sắp sập đến nơi.
Ta đau lòng nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, ánh mắt lưu luyến.
Này, phá xong đồ thì cũng nên để lại chút ngân lượng tu sửa chứ, sao lại xách mông đi thẳng vậy hả?
Ta có chút buồn rầu nhìn thành cửa mới ngày đầu tiên đã bị dập nát, sau đó bước vào phòng, ngã cả người xuống giường rồi trùm chăn kín mít.
Cuối cùng cũng được yên tĩnh.
"Nương nương, đã xảy ra chuyện gì?" Ở bên ngoài vọng đến tiếng Diệp Trúc đầy bất an lo lắng.
Ta chui đầu ra khỏi chăn, há miệng ngáp một cái: "Chẳng có gì quan trọng, chỉ là cửa bị một con mọt gỗ khổng lồ ăn mất mảng lớn rồi, ngươi ngày mai cho người đến tu sửa lại là được. Còn nữa, bản cung buồn ngủ lắm rồi, ngươi cho người yên lặng một chút, đừng tới đây làm phiền bản cung nghỉ ngơi."
"Nương nương!" Diệp Trúc la lên một tiếng, sau đó thở dài, nhưng bước chân của nàng có vài phần nhẹ hơn, cứ vậy xa dần.
Ta mỉm cười, sau đó nhắm mắt, hết sức tận hưởng thiên đường đang có. Tiểu thụ phát bệnh, tra công, hoàng cung, kịch tình nguyên tác,...tất cả mau biến hết đi!
Tầm nửa nén nhang sau, khi ta đã chìm sâu trong mộng đẹp trở về thế giới thực, trở về với internet, quạt điện, ti vi, tủ lạnh thân yêu, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa đều đều.
Ai vậy? Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? À, cổ đại làm gì có đồng hồ...có biết bây giờ là canh mấy rồi không?
Cho dù ta cũng không biết nhưng nhìn sắc trời thì đã rất là khuya rồi.
"Vương phi nương nương, người đã ngủ chưa ạ?"
Ồ, chất giọng trầm ấm này, là Lam ma ma.
"Bản cung vừa tỉnh dậy, ma ma có chuyện gì không?"
Ta rời giường, chậm rãi mang giày rồi thắp nến, sau đó tiến ra mở cửa, thở dài, chỉ là thành cửa bị hư, cánh cửa thì vẫn dùng tốt, tiết kiệm được một khoản chi tiêu.
Lam ma ma thấy ta, vẻ mặt mỉm cười hiền hòa khuôn phép, nhưng lại khiến ta có chút nổi da gà.
"Vương phi có thể cho phép lão nô bồi người nói chuyện một lát được chứ?" Lam ma ma cung kính khom người.
Ta nghe vậy, nhanh chóng lách người, bản thân cũng nở nụ cười: "Ma ma, mời vào."
Lam ma ma là người của Vân Thái sư, còn là nhũ mẫu thân thiết của Mặc Triêu Ngân, ta thật hi vọng không đắc tội bà ấy.
Khi đã vào phòng, Lam ma ma đợi ta ngồi xuống ghế, sau đó lên tiếng mời bà thì mới chậm rãi ngồi vào, cử chỉ khuôn phép đến hoàn mĩ.
"Ma ma có chuyện gì sao?" Ta lên tiếng hỏi.
Vẻ mặt Lam ma ma lúc này nhìn ta đã nhu hòa hơn lúc tiến vào phòng, có lẽ là do tác dụng của ánh nến. Bà dịu dàng lên tiếng:
"Vương phi nương nương, lão nô vừa rồi nghe nói vương gia và nương nương có xảy ra chút xích mích."
Ta mở to mắt, chợt cảm thấy tức giận. Tên khốn kia...thế nhưng lại chạy đi mách người lớn à?
Lam ma ma ngồi phía đối diện chợt phì cười, bà nhẹ nhàng lắc đầu: "Vương phi đừng hiểu nhầm, Vương gia không nói gì với lão nô cả. Hài tử kia trẻ con nóng nảy, nhưng lại sống nội tâm, khi gặp chuyện buồn phiền chỉ biết lặng lẽ giấu mình, sẽ không bao giờ để người khác biết được. Chuyện kia gây tiếng động lớn như vậy, toàn phủ trên dưới có lẽ đều có chút phong thanh, lão nô sao lại không biết chứ?"
Ta hơi xấu hổ cúi đầu, là bản thân mình lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử còn có thể trách ai? Lam ma ma không hề kiêng dè gọi tiểu thụ một tiếng hài tử, quan hệ thân quen, thấu hiểu chắc chắn rất nhiều.
Lam ma ma thấy ta như vậy, cũng không nói gì, chỉ là mỉm cười hiền hậu.
"Cũng không hẳn là giấu mãi trong lòng đâu, gần đây ngài ấy thường xuyên giận dỗi ra mặt, còn hay làm nũng." Ta cảm thấy bà ấy gần gũi hơn một chút, nhất thời buột miệng nói ra.
"Sao ạ?" Lam ma ma có vẻ kinh ngạc, bà lẩm bẩm. "Sao có thể? Vương gia từ nhỏ tới lớn luôn ngoan ngoãn nghe lời, làm việc cũng nghiêm túc cẩn trọng, thế nào lại biết làm nũng? Nương nương, người đùa lão nô rồi."
Lần này lại đến lượt ta ngạc nhiên, Mặc Triêu Ngân mà nghiêm túc sao? Nói cẩn trọng thì được, nhưng mà nghiêm túc...
Ta nhớ ra, dường như ta chưa thấy một Mặc Triêu Ngân khi đứng trên triều sẽ có dáng vẻ như thế nào.
Khốn nạn, hắn bị biến chất so với nguyên tác cũng thôi đi, sao toàn ở trước mặt ta biến chất vậy?
"Ma ma không biết rồi, người đó lúc nào cũng chuyện bé xé to, lúc trước chỉ là bị xước qua một chút móng tay đã kêu la đau đớn, thường ngày còn vô cớ giận dỗi, toàn phải để ta đi dỗ dành, mở lời làm hòa trước." Ta dở cười dở mếu nói về con người thật của tiểu thụ với Lam ma ma, quên dùng cả kính ngữ.
"Không thể nào!" Lam ma ma kinh ngạc bật thốt, vẻ mặt ghi rõ "hài tử kia rất tốt đẹp, hắn không thể làm ra những chuyện như thế được".
Không đâu, hắn chính là như thế!
Không khí rơi vào trầm mặc.
Một lát sau, Lam ma ma bỗng nở nụ cười, bà dịu dàng nói: "Như vậy là lão nô yên tâm rồi."
?!
Bà ấy yên tâm chuyện gì?
Bà ấy hẳn phải nên lo lắng về hài tử nóng nảy biến chất kia chứ?
"Vừa rồi lão nô cứ tưởng Vương gia và Vương phi xích mích bất hòa, nhưng xem ra là lão nô đã nhầm, thực sự rất nhẹ nhõm." Lam ma ma nói giọng trầm ấm, các nếp nhăn trên mặt bà dưới ánh nến nhu hòa hiền hậu, đôi mắt sáng ngời hữu thần.
Thực ra, ta và tiểu thụ vẫn thường xuyên xích mích đâu có sai? Nhưng nhìn đến vẻ mặt này của Lam ma ma, ta lại không thể nói ra.
Bà ấy không đến để giáo huấn ta những điều lệ hà khắc của cổ đại với nữ nhân khi đắc tội trượng phu, mà chỉ hòa nhã hỏi nguồn cơn sự việc, từ đầu đến cuối cử chỉ đều điềm đạm ôn nhu, lại dịu dàng thân thiết, thật khiến cho ta có chút ngỡ ngàng.
Lam ma ma đứng dậy khỏi ghế, hướng ta khom người: "Đã không còn sớm, lão nô xin được cáo lui."
Ta nhẹ gật đầu, sau đó cũng tự mình đứng dậy tiễn bà.
Trước lúc Lam ma ma bước qua ngưỡng cửa, ta bất chợt lên tiếng hỏi một câu:
"Ma ma và Thanh Ninh thương yêu Vương gia như thế, ta lại là nữ nhi của kẻ năm xưa qua cầu rút ván với ngài ấy, tại sao hai người lại luôn đối xử tốt với ta?"
Ta không câu nệ trực tiếp xưng ta. Đối với kẻ đã một lần cắn ngược lại mình, làm sao có thể cho những người liên quan tới kẻ đó sắc mặt tốt? Ít nhất thì cũng lãnh đạm làm ngơ chứ? Cái làm ta bất ngờ ở đây chính là Lam ma ma không hề giả bộ ân cần với ta, mà từ ánh mắt đến cử chỉ của bà đều toát lên sự ôn nhu cùng tôn trọng vô cùng chân thật.
Lam ma ma dừng bước, bà im lặng một chút, sau đó mới xoay người nhìn ta, nhẹ giọng: "Vương phi, trong một khu rừng có thể tồn tại cả hoa thơm và nấm độc, ta không thể vì nấm độc mà thiêu hủy cả khu rừng, hủy diệt cả những đóa hoa vô hại. Theo những gì Thanh Ninh kể lại, Vương phi không hề có ác ý, người lại hành xử khéo léo, chắc chắn đã biết con đường nào nên đi, vùng đất nào làm hoa nở rực rỡ nhất. Còn nữa, Vương phi nên nhớ, ở trong vương phủ này, bất cứ ai cũng có nhược điểm đặt dưới tầm mắt của Thái sư."
Nói rồi, Lam ma ma cúi đầu, chậm rãi rời đi, để lại ta ngẩn người nhìn ra ngoài cửa.
Bà ấy cho ta sự coi trọng, nhưng cũng để ta hiểu rõ lựa chọn nào mới là đúng đắn, còn có sự đe dọa nếu như trong lòng ta thực sự tồn tại ý đồ bất chính.
Lam ma ma, mềm rắn đúng lúc, quyết tuyệt dứt khoát, thực sự làm người ta phải nể phục.
Lam ma ma vừa đi chưa được bao lâu, ta cũng không ngủ được nữa, ở trên giường lật người qua lại, hai mắt cố nhắm chặt vẫn cứ vô thức mở ra.
Chợt, bên ngoài lại truyền tới vài tiếng ồn ào. Ta ngồi thẳng người dậy, cả người lờ đờ, sao mà cổ nhân ta biết đều sai sự thật vậy? Nghe nói bọn họ nghỉ ngơi rất sớm kia mà?
Ta lần thứ ba trong một đêm đi ra mở cửa, lại thấy tiểu thụ khốn kiếp vừa rồi đã quay trở lại, ôm chăn ôm gối đứng ngoài cửa, đang bĩu môi thật dài.
"..."
Ta vô cảm nhìn hắn, sau đó đóng cửa lại.
"Chờ đã!" Mặc Triêu Ngân lại bắt đầu kéo cửa. "Lần này thực sự là bất đắc dĩ!"
"Ta xin lỗi! Ta xin lỗi đã phá hư thành cửa của nàng được chưa? Nhưng mà chính phòng thực sự xảy ra vấn đề rồi!"
Tên thụ không ngừng giải thích.
Ta nghe vậy, hơi hé cửa một chút, Mặc Triêu Ngân thấy vậy cũng không dùng sức giằng co nữa.
"Xảy ra chuyện gì?" Ta thò đầu ra ngoài, trợn mắt hỏi hắn.
"Hỏa hoạn, cháy...mất một góc phòng." Mặc Triêu Ngân ôm chăn, cúi đầu vùi vào chiếc chăn mềm mại đang ôm, hai mắt vô tội liếc đi chỗ khác.
"Cái gì?!" Này...ai đó nói rằng ta là đang nghe nhầm đi. Mới ngày đầu về phủ mà đã bị cháy một góc phòng được xem là lớn nhất, tin được không hả?
Giọng tên thụ nhỏ dần: "Tại vừa rồi ta hơi...nóng nảy, về đến phòng vô ý làm đổ nến, gần đó lại có vài bức tranh, ngay cạnh tranh chính là cửa sổ, mà cửa sổ lại treo rèm, đều là vật dễ cháy, vậy nên..."
"...Vậy nên?" Thái dương ta đau nhức, nhìn tên thụ trước mặt cố gắng nói chuyện.
Mặc Triêu Ngân lại ngoảnh mặt đi chỗ khác, nhưng giọng nói lớn hơn trước rất nhiều:
"Vậy nên...cho ta ngủ cùng với!"
"Vĩnh biệt!" Ta không biểu cảm đóng sập cửa lại.
"..."
Mặc Triêu Ngân bên ngoài không có động tĩnh nữa, chắc là trở về rồi. Tên này càng ngày càng khó đoán, phát bệnh cũng không theo định kì nữa.
"Hừ!" Giữa lúc này lại truyền tới tiếng hừ mũi của tiểu thụ, con mẹ nó hắn còn chưa đi à?
"Nàng làm thê tử thật thất bại, ta đi thanh lâu tìm nữ nhân khác cho nàng xem!"
Hai mắt ta sáng lên. Tiểu thụ, rốt có triển vọng! Con đường bẻ thẳng của ta trong một đêm đã dần hoàn thành rồi sao? Không thể tin được!
"Nhớ tới chỗ Trương quản sự lấy thêm tiền mới đủ bao hoa khôi." Ta nghe thấy giọng nói của chính mình trở nên phấn khích hơn, cuối cùng cũng có một chuyện đáng để vui mừng. Ngày trở về đã không còn xa nữa.
Ai ngờ được, bên ngoài lại vang lên tiếng nghiến răng ken két.
"Nữ nhân quả nhiên chẳng có gì tốt, vậy mà ta cứ nghĩ nàng là ngoại lệ, cuối cùng thì chỉ một căn phòng cũng không chịu chia sẻ. Vậy được, Vệ Cơ Anh, ta đi tìm nam nhân cho nàng xem!"
Những lời này của tiểu thụ không khỏi khiến cho lỗ tai của ta dựng thẳng.
CON MẸ NÓ!!!
Ta như bị dội một chậu nước lạnh vậy.
Hắn đi tìm nam nhân? Hắn định cong tiếp? Hắn không phải muốn tìm nữ nhân à? Không phải muốn đến thanh lâu à?
Ta không phải sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi sao?
Tất cả, tất cả cứ như một bức tranh ghép sắp hoàn thành trước mặt, lại bị một bàn tay mạnh mẽ phá hủy, làm bung bét cùng xáo trộn hết các mảnh ghép.
Cay! Cay cú chết mất!
Còn nữa, nếu như hắn thân mật với nam nhân, vậy không phải là ta xong rồi sao?
Ta xong rồi!
Không cần mang giày nữa, ta lấy tốc độ sao xẹt chạy ra mở cửa, thấy Mặc Triêu Ngân vẫn ôm chăn đứng đó, đang nở một nụ cười vô cùng khốn kiếp.
"Một là, ta sẽ miễn cưỡng đi vào. Hai là, ta đi tìm nam nhân." Hắn phồng má nói với ta.
Ta nghiến răng một cái, tránh đường, thiếu điều trải thảm đỏ mời hắn tiến vào.
Mặc Triêu Ngân ôm chăn nghênh ngang đi tới, khó ưa lẩm bẩm:
"Ta chỉ là vì chút bất đắc dĩ, lại không muốn bị hạ nhân bàn ra tán vào thôi."
Sau đó, hắn quay lại nhìn ta, lè lưỡi: "Vừa rồi là đùa nàng thôi, ta sẽ không đi thanh lâu, cũng không đi tìm nam nhân khác."
"..."
Hắn thấy ta sắp nổi bão đến nơi, nhanh chóng chạy lên giường lưu loát trải chăn, cởi giày. Sau đó ngả người nằm xuống, đưa tay vỗ vỗ nệm giường.
"Trong này không có sạp sao, vậy thì đành miễn cưỡng chung giường với nàng rồi."
"..." Ta muốn gϊếŧ hắn quá!
"Nàng cũng không cần chạy ra ngoài tìm chỗ ngủ làm gì, thư phòng của ta không có giường, cũng không thể đến Mạc Tâm viên cùng Tiêu Dao các được nếu như nàng không muốn nghe Lam ma ma giảng giải "Nữ huấn, nữ tắc" đến sáng mai."
"..."
"Nàng cũng đừng nghĩ nhiều, ta chỉ ở đây cho đến khi chính phòng được tu sửa xong, không có ý gì khác. Chuyện giám sát nghi ngờ nàng là ta không phải, sau này sẽ tôn trọng riêng tư của nàng."
Hắn nói xong, hai mắt nhắm nghiền, chưa đầy hai phút sau đã phát ra hơi thở đều đều.
Tên thụ này!
Nuốt nghẹn tức vào trong, ta tiến đến bên giường, giơ chân lên đạp chân hắn một cái, tên kia vẫn không xi nhê ngủ say như chết. Thở dài ảo não, ta chèn một cái gối ở giữa, sau đó thổi tắt nến, lên giường nằm xuống.
Không biết đã ngủ qua bao lâu, ta bỗng thấy khó thở, trước ngực nặng nề, vì vậy khó chịu chậm chạp mở mắt.
Đập mắt ta là một cánh tay vắt ngang trước ngực mình, phía dưới chân cũng bị kìm kẹp không thể cử động. Ta lại liếc mắt sang, cái gối chen giữa đã bốc hơi, thay vào đó là khuôn mặt say ngủ của Mặc Triêu Ngân. Tỉnh táo nhìn lại một chút, ta mới nhận thấy bản thân bị tên thụ khốn kiếp bám lấy, giống như cái cây bị một con koala bám vào vậy.
"Mặc Triêu Ngân!" Ta nghiến răng nghiến lợi gọi một tiếng.
Rèm mi của tên khốn kia hơi rung, nhưng vẫn không tỉnh lại, chỉ là cái tay của hắn có hơi chuyển động, đặt đúng vào ngực phải của ta.
"..."
Sau đó, như cảm thấy có điều khác lạ, hắn cau mày, xoa xoa vài cái, sau đó chép miệng lẩm bẩm:
"Màn thầu...nhỏ...ăn...không no..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.