Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 34: Tố giác trước long nhan




Giữ cả ba vị Thái y ở lại "chẩn trị" hơn hai canh giờ, lại căn dặn bọn họ nói với đám Thái y túc trực ngoài kia rằng tam Hoàng tử tỉnh lại là dấu hiệu tốt, nếu có thể chống đỡ qua nổi đêm nay thì mọi chuyện sẽ có chuyển biến tích cực, Mặc Triêu Ngân mới uể oải phất tay cho ba người lui ra bên ngoài.
Cánh cửa vừa khép lại, tên thụ hai giây trước còn "bệnh nặng hấp hối" đã ngay lập tức vội vàng bật dậy khỏi giường, cả người khó chịu đứng lên đi đi lại lại, bàn tay mạnh bạo xoa xoa cái eo, lầm bầm lầu bầu: "Nằm trên giường cả ngày thật không tốt, mông của ta chai sạn cả rồi."
Ta lúc này đang lấy khăn ướt trong chậu vắt qua, sau đó đắp lên mặt, vô lực ngã xuống ghế dựa, méo miệng nói: "Chàng còn không phải khóc thuê cả ngày đâu, hai mắt ta đều muốn mù cả rồi."


Hai chúng ta nói xong những lời này, biểu cảm thoáng chốc ngập tràn đau khổ bất hạnh, nhìn nhau không nói một lời, cảm giác hệt như thấu hiểu lẫn nhau một cách sâu sắc.
Chợt, tiểu thụ giống như nhớ ra chuyện gì đó, hắn nhanh chóng đi tới tủ đồ, chậm rãi kéo ra ngăn kéo rồi lấy từ đó một lọ thuốc nhỏ bằng bích ngọc.
Xong xuôi, Mặc Triêu Ngân đi đến trước mặt ta, bàn tay cầm lọ thuốc ngập ngừng đưa ra, mặt hắn ngoảnh đi chỗ khác, hai tai đỏ lên.
"Lúc đó nàng quỳ xuống, đầu gối...có lẽ rất đau?"
Ta ngớ người. Đầu gối? À, là lúc ta diễn kịch trước mặt lão Hoàng đế, ra vẻ đau lòng gấp gáp, đầu gối khi quỳ xuống bị đập mạnh xuống nền đất, đau đến mức nước mắt ứa ra, nhưng vì tập trung cùng tiểu thụ diễn xướng cả ngày nên thành ra quên mất, không ngờ tên nhóc này vẫn còn nhớ.


Nhận lấy lọ thuốc từ Mặc Triêu Ngân, ta thật lòng cảm kích mà cười: "Đa tạ."
Tên thụ nghe vậy quay mặt nhìn ta, dẩu môi: "Không cần khách khí, nàng vì giúp ta nên mới bị như vậy, đây chỉ là lời cảm tạ của ta."
"...Biết rồi."
"Đừng có suy nghĩ lung tung!"
"Ta có suy nghĩ gì đâu?"
"Hừ!"
"..."
Nhiều lúc, tên thụ khốn kiếp này còn khó hiểu hơn cả nữ nhân. Cảm động thì có cảm động, nhưng ta vẫn không thể thông cảm nổi với cái tính khí thối hoắc này của hắn được.
"À phải rồi, chuyện tên thích khách chàng định giải quyết ra sao?" Gạt bỏ nghẹn lời với tiểu thụ qua một bên, ta đi vào chính sự ngày hôm nay.
Tên thụ nghe vậy, tinh thần lập tức sa sút, hắn cau mày, nghiêm túc nói với ta: "Chuyện này qua vài ngày nữa nàng sẽ biết, đến lúc đó lại phải nhờ nàng cùng diễn tiếp một màn kịch nữa."


"Mặc Triêu Ngân, ta cảm thấy...ở bên chàng càng lâu thì ta lại gần hơn với con đường diễn xướng vô địch thủ." Ta vô lực cảm khái. Có khi nào về tới thế giới thực, bản thân ta sẽ từ bỏ nghề nghiệp phẫu thuật tử thi mà đăng ký làm diễn viên luôn không?
"Không sao, có ta làm bạn diễn cùng nàng." Mặc Triêu Ngân nghe xong, khóe môi cong lên một đường cong vô cùng gợi đòn.
"Chàng tự đi mà diễn." Ta ngả đầu xuống lưng ghế, hai mắt nhắm lại thư giãn.
"...Phũ phàng!"
..........
Vài ngày sau, tên thụ "hấp hối" Mặc Triêu Ngân sau khi thành công "kiên cường chống chọi qua một đêm nguy nan" đã tự mình hóa nguy thành an, tính mạng được các vị Thái y "vất vả" cứu vớt, hiện đã có "chuyển biến tốt đẹp", đang nằm trong tẩm cung phè phỡn "tĩnh dưỡng", các vị Thái y tham gia "chẩn trị" giúp hắn cũng theo đó được Hoàng đế luận công ban thưởng.
Hiện tại, hắn đang nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên cạnh là ta đang ngồi "chăm sóc", không khí xem ra khá hòa hợp.
Một ngày trước, người của Mặc Triêu Ngân đã điều tra ra được, chủ mưu của đợt ám sát lần hai chính là tứ Hoàng tử đã bị trục xuất ra khỏi cung lúc trước - Mặc Chi Thành.
Kẻ này vì hãm hại Mặc Triêu Ngân mà bị tiểu thụ gậy ông đập lưng ông, oanh oanh liệt liệt bắn một mũi tên vào mông Hoàng đế, cuối cùng bị chính phụ hoàng mình đá ra khỏi hoàng thành, vô duyên với Hoàng vị. Vì vậy, Mặc Chi Thành tất nhiên hận Mặc Triêu Ngân đến tận xương tủy, cho dù thân ở ngoài hoàng cung nhưng vẫn luôn rục rịch cơ hội nổi dậy trả thù, lúc tiểu thụ rời cung chính là một cơ hội tốt.
Mặc Chi Thành chọn thời điểm tiểu thụ trở về từ Tây Khương mà thích sát cũng là có nguyên do. Hắn ta không ra tay lúc Mặc Triêu Ngân khởi hành đi Tây Khương chính vì cho rằng tiểu thụ không thể giải quyết được chuyện này, không phải bị nhiễm bệnh rồi chết ở nơi đất khách quê người cũng là khi trở về bị Hoàng đế trừng phạt quở trách. Nhưng hắn ta lại không ngờ được, Mặc Triêu Ngân lại phong quang trở về, thành công đẩy lùi nạn dịch, lúc này mới phẫn hận lên kế hoạch hành thích.
Mặc Triêu Ngân tương kế tựu kế, bản thân giả vờ trọng thương sắp chết, mặt khác lại bí mật phái ám vệ lần theo dấu vết truy tìm kẻ chủ mưu, sau nhiều ngày đã tìm tới biệt phủ mà vị đệ đệ tốt kia sinh sống.
Ta một tay lật lật cuốn thoại bản, tay còn lại chống cằm, cả người nhàn tản tựa trên sạp nhỏ, không nhịn được nói với tên thụ bên cạnh: "Đã tìm ra được kẻ chủ mưu, chàng có lẽ đã suy tính ra bước tiếp theo nên làm gì rồi phải không?"
Mặc Triêu Ngân chỉ mặc một lớp trung y mỏng manh, nửa nằm nửa ngồi trên giường lớn, nghe ta nói vậy liền gật đầu: "Phải, mỗi ám vệ đều có một dấu ấn riêng của chủ nhân, có thể là lệnh bài, y phục. Nhưng đệ đệ của ta cũng rất cẩn thận, y phục dạ hành chọn loại cực kỳ thông thường, lệnh bài của nhóm người ám sát kia đều không có trên người, xem ra là trước khi hành sự đã bị tịch thu cả rồi."
Ta yên lặng, an tĩnh nghe hắn nói tiếp,  tên thụ nhếch môi đầy mỉa mai châm chọc, giọng nói cũng thập phần chế giễu: "Chứng cứ xem ra đã đứt đoạn, đúng không? Lệnh bài không cách nào biết được hình dáng để giả mạo, y phục cũng vậy. Nhưng mà..." Ánh mắt Mặc Triêu Ngân lóe lóe. "Thích khách còn ở trong tay ta, không có chứng cứ cũng sẽ dễ dàng trở thành chứng cứ đáng tin nhất."
Ta cau mày, tên thụ từ lúc nào hắc hóa vậy?
Mặc Triêu Ngân giơ tay lên hướng ta vẫy vẫy, nhỏ giọng: "Nàng tới gần đây."
Ta nghe vậy, nghĩ nghĩ một lúc rồi buông cuốn sách xuống sạp, bản thân đứng dậy đến gần tiểu thụ, sau đó ngồi xuống bên cạnh mạn giường.
Khóe môi Mặc Triêu Ngân cong cong, ánh mắt trong suốt như pha lê tinh khiết, hắn ghé tai ta nói nhỏ vài câu.
Giọng nói tiểu thụ trầm thấp dễ nghe, bây giờ lại hạ thấp âm thanh khiến từng lời của hắn như tiếng thủ thỉ mềm nhẹ, nhưng những điều đó cũng không ngăn được tâm tình dậy sóng của ta khi nghe hắn từng câu từng chữ đem ý định nói ra mỗi lúc một sáng tỏ.
Mặc Triêu Ngân, ngươi có còn là Mặc Triêu Ngân trong nguyên tác nữa không?
Nhưng mà, không hiểu sao ta thấy thật đáng mừng, cuối cùng hướng hắn kiên định gật đầu: "Ta hiểu rồi."
Vài ngày sau, "thương thế" của Mặc Triêu Ngân đã dần "tốt hơn rất nhiều", cũng là lúc ta cùng hắn diễn tiếp vở kịch tiếp theo.
Chiều hôm đó, đợi lúc tan triều, ta được cung nhân sửa sang một thân y phục đơn giản nhưng chỉnh tề, hai má đánh phấn khiến cho hơi tiều tụy, môi cũng dặm một chút phấn cho màu sắc nhạt đi, biểu cảm lặng lẽ kiềm nén đi đến trước cửa lớn Chiêu An điện.
Được sự cho phép của Hoàng đế thông qua Tổng quản nội thị, ta để cung nhân bao gồm Diệp Trúc ở lại ngoài điện, bản thân điềm tĩnh quy củ tiến vào phía trong.
Vẫn là hình ảnh quen thuộc, Hoàng đế mặc long bào vàng sáng, ngự trên long ỷ, ánh mắt thâm sâu nhìn xuống phía dưới, vô tình tạo cho người ta cảm giác uy nghiêm áp bức trời sinh của bậc đế vương.
Ta đi đến giữa điện, nghiêm chỉnh khom người hành lễ: "Thần tức tham kiến Hoàng Thượng! Hoàng Thượng vạn phúc!"
"Miễn lễ đi." Tiếng nói trầm thấp của Hoàng đế từ trên cao vọng xuống. "Ngươi đột nhiên đến tìm trẫm đến cùng là có chuyện gì? Lão tam đã tốt hơn rất nhiều rồi chứ?"
Ta theo lời Hoàng đế đứng dậy, cúi đầu nói: "Nhờ hồng phúc của Hoàng Thượng, điện hạ đã sớm ngày bình phục."
Hoàng đế khẽ an tâm gật đầu, ta mới nói tiếp, giọng nói có phần nặng nề hơn: "Thưa Hoàng Thượng, thần tức hôm nay diện kiến là để nói về chuyện điện hạ bị thích sát lần này."
Hoàng đế nghe xong, mày kiếm nhíu chặt, ta để ý thấy bàn tay phải của ông ta đang xoay tròn chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón cái của tay trái, trầm ngâm không lên tiếng. Ta lúc này mới dám ngẩng mặt, cố ý thể hiện phẫn nộ cùng kiềm nén thoáng qua trong ánh mắt.
"Có chuyện gì ngươi hãy nói ra." Đợi một lúc lâu sau, thanh âm khàn khàn của Hoàng đế mới một lần nữa được cất lên, trong lòng ta nhẹ thở ra một hơi.
Ông ta nghi ngờ ta mượn chuyện thích khách để thuận tiện hãm hại người khác, không chừng qua đó cũng nghi hoặc luôn chuyện tiểu thụ trọng thương chỉ là giả vờ, vì vậy ta mới thể hiện ra vẻ mặt phẫn nộ khó kiềm nén.
Nghe được câu hỏi của ông ta, ta lúc này mới quỳ mạnh xuống, từng câu từng chữ nói thật rõ ràng: "Hoàng Thượng cũng biết, mấy ngày trước điện hạ tính mạng nguy ngập, chuyện thích khách mới bị bỏ qua một bên. Thần tức biết Đại Lí tự vẫn đang miệt mài điều tra, nhưng địch nhân xảo trá, một dấu vết cũng không chừa lại. Nhưng hôm nay, điện hạ đã bình ổn trở lại, cũng đồng thời nói với thần tức một chuyện, lần bị thích sát lúc trước hộ vệ bên cạnh điện hạ đã bắt được vài tên thích khách, bọn họ hầu hết đã cắn thuốc độc tự sát, chỉ còn lại một người nhờ hộ vệ thiếp thân Cẩn Huân nhanh tay đánh ngất mới có thể giữ lại một mạng, chính là manh mối quan trọng để điều tra lần này."
Hoàng đế nghe ta nói tới đây, mày nhíu càng chặt, giọng nói đã có phần tức giận: "Tên thích khách kia bây giờ đang ở đâu?"
"Tên thích khách kia hiện tại đã bị Cẩn Huân áp giải tới tầng hầm của đại lao Hình bộ, ngày ngày cho dùng nước cơm duy trì mạng sống, chỉ cần bỏ khăn bịt miệng ra là hắn ta sẽ có động thái cắn thuốc độc tự sát, hiện tại chỉ có thể sai người đánh ngất rồi dùng sức ép hắn ăn uống, vẫn chưa lấy được lời khai." Ta ảm đạm xuống, bàn tay gắt gao nắm chặt vạt áo, không cam lòng lên tiếng, nói đúng sự thật về tình hình thích khách hiện tại.
Hoàng đế quan sát ta một lúc, trầm ngâm không lên tiếng. Ta thấy vậy, tâm trạng giống như gấp gáp hơn, cúi đầu: "Xin Hoàng Thượng làm chủ cho điện hạ! Kẻ chủ mưu ngang nhiên ám sát Hoàng tử ngay trong đất Thiên tử, đây là một sự sỉ nhục tới thiên uy của Hoàng Thượng, sỉ nhục tới thể diện của Hoàng thất!"
Cố ép cho nước mắt rưng rưng, nhưng không có rơi xuống, ta khàn giọng nói tiếp: "Thân là thê tử, thần tức đã trải qua những ngày lo sợ hãi hùng vì nghĩ sẽ mất đi trượng phu. Hoàng Thượng, xin ngài hãy cho điện hạ một công đạo, cho Quân Mặc cung một công đạo."
Ta ngoài kíƈɦ ŧɦíƈɦ thiên uy của Hoàng đế, để ông ta cảm thấy quyền lực của mình bị xâm phạm, còn bồi trong đó tình cảm phẫn nộ cùng bất lực của bản thân, để ông ta không thể nghi ngờ chuyện này là do ta đã lên trước kế hoạch.
Phẫn nộ cùng sợ hãi, ủy khuất khi nhắc đến kẻ thù sát phu, nhưng vẫn phải kiềm chế trước mặt Hoàng đế, đây đều là những cảm xúc tự nhiên nhất của con người.
Quả nhiên, Hoàng đế nghe xong, phẫn nộ đập bàn: "Thật sự là gan lớn tày trời! Ác đồ như vậy mà lại ngoan cố không khai ra kẻ chủ mưu? Được! Được lắm! Dám coi trẫm không là gì cả?!"
Đầu ta cúi càng thấp, nước mắt thuận theo rơi xuống, tí tách trên nền đất băng lạnh, bản thân im lặng giữ mình.
Hoàng đế đã nhìn thấy biểu tình "đau đớn nghẹn khuất" của ta, vẻ mặt như đã bỏ được cái gì đó, đạm bạc phất tay, giọng nói cũng đã ôn hòa hơn: "Đứng dậy đi, ngươi mấy ngày qua luôn luôn chăm sóc lão tam hẳn là đã rất mệt mỏi. Chuyện này, trẫm sẽ đích thân tới thẩm vấn kẻ thích khách kia. Ngươi an tâm, trẫm sẽ không để lão tam chịu ủy khuất."
Nhận được đáp án mà mình mong đợi từ lâu, ta nói giọng cảm kích, phẫn nộ trong mắt dần tiêu tan, thay vào đó là xúc động run rẩy: "Thần tức cùng điện hạ tạ ân Hoàng Thượng! Hoàng Thượng thánh minh!"
Hoàng đế gật đầu, sau đó phất tay với Trương Tổng quản, cao giọng ra lệnh: "Đến đại lao Hình bộ truyền chỉ của trẫm, nhanh chóng áp giải tên thích khách đã bắt được vài ngày trước tới đại điện thẩm vấn!"
Trương Tổng quản bên cạnh nghe vậy, khom người kính cẩn "vâng" một tiếng, sau đó đem theo một đám nội thị, tay cầm phất trần quy củ lui xuống.
Ta vẫn đứng im tại chỗ, cúi đầu không nói. Ánh mắt Hoàng đế vẫn cứ nhìn ta chằm chằm, nhưng so với lúc mới bước vào đã ít hơn một tầng phòng bị đa nghi, nhiều hơn một phần sâu xa nghiền ngẫm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.