Nữ Phụ Đam Mỹ Xoay Người Ký

Chương 32: Trở về




Ba ngày trôi qua, thoáng cái đã đến lúc đoàn sứ quân triều đình lên đường hồi kinh.
Ta lại được chứng kiến cái cảnh một đoàn nhân mã đông như kiến cỏ, đầu không nhịn được từng trận choáng váng.
Lại nói, Bách Lí Dật đã bị áp giải về kinh trước, mối lo lắng của ta mới có thể giảm nhẹ hơn một chút.
Nhưng mà, giảm nhẹ không có nghĩa là hết sạch hoàn toàn, bởi vì kịch tình tiếp theo đây thật khiến cho cái đầu vốn đau của ta như muốn vỡ tung ra.
Theo như kịch tình, thời điểm lên đường hồi kinh này sẽ xảy ra một chút biến động, biến động này hướng về ngược văn, và đối tượng bị ngược cũng chính là tiểu thụ của chúng ta - Mặc Triêu Ngân.
Theo đó, Mặc Triêu Ngân sau khi hoàn thành cứu trợ, lúc ấy cả người đều là thương bệnh nặng nề, nguyên do là trận ngược tâm ngược thân lần trước của tra công, cộng thêm thương thế nghiêm trọng lúc nạn dân nổi dậy bạo động, trên đường hồi triều liền bị ám vệ từ đâu tập kích. Tiểu thụ vì thương thế chưa lành nên chỉ gắng gượng chống đỡ, dù cho có binh sĩ đi cùng và Cẩn Huân võ nghệ cao cường cũng không địch nổi lại thú vui tao nhã thích ngược đãi của tác giả, cuối cùng hoa hoa lệ lệ bị trúng một tên độc. Sau cùng, đám ám vệ tập kích kia bị đẩy lùi, Mặc Triêu Ngân cũng hấp hối thoi thóp, may mắn có các vị Thái y theo cùng cấp tốc tìm một nơi dừng chân, sau đó tận tình cứu chữa mới may mắn không đi uống trà với lão Diêm Vương.


Lại nói về Vệ Cơ Anh, do kế hoạch thất bại, lại bị chuyện kia kích động đến choáng váng, nàng đã tự mình hồi kinh trước, ôm theo vết thương lòng cùng hận thù mãnh liệt như vậy rời đi.
Còn có, kịch tình ở đây rắc rối tại chỗ, tác giả không cho biết kẻ chủ mưu đằng sau trận tập kích kia là ai, đến cuối truyện vẫn chỉ là một ẩn số, giống như cái tình tiết này xảy ra chỉ để thêm gia vị cho món ngược thụ mỗi lúc một đậm đà hơn.
Trước lúc khởi hành hai ngày, ta cũng đã nói qua với Mặc Triêu Ngân về nguy cơ sắp tới, giải thích rõ lần này hắn thành công giải quyết nạn dịch, phong quang hồi triều sẽ dẫn tới đố kị ngập trời, tránh không khỏi có người hãm hại. Tiểu thụ nghe xong, hơi ngẫm nghĩ rồi quyết định cải thiện phòng tuyến, thay đổi đội hình thành phòng thủ nghiêm ngặt, gia tăng số ám vệ điều tra vào đội ngũ bí mật hộ tống, nhưng ta vẫn không thể quá yên tâm.


Phải biết, sức mạnh của tác giả rất lớn rất mãnh liệt!
Quay trở lại hiện tại, ta khẽ đưa mắt nhìn sang tên thụ tinh thần sáng láng đang đứng ở bên cạnh mình, giật giật khóe miệng, cái số bị ngược cũng thật là thảm thiết! Kiếp trước chắc nợ tác giả ngập trời không trả nổi đây?!
Mặc Triêu Ngân thấy ta nhìn hắn đầy cảm khái, quay đầu hỏi: "Nàng sao vậy? Không muốn trở về sao?"
Không muốn trở về cái gì chứ? Mấy tháng nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, ta cũng chịu hết nổi rồi.
Ta thở dài một tiếng, đáp lại vẻ mặt thắc mắc trong sáng tinh khiết của tiểu thụ: "Muốn, thực sự rất muốn!"
Hôm nay trời đã có nắng, Mặc Triêu Ngân mặc một bộ trường bào, nhìn phiêu dật và nhẹ nhàng hơn trước. Nghe ta nói vậy, hắn cười rộ lên, so với ánh nắng giữa xuân và sương sớm đọng trên hoa cỏ còn muốn tinh khiết hơn vạn phần.


"Chúng ta cùng về." Mặc Triêu Ngân nhẹ giọng.
Ta thấy hắn như vậy, nhíu mày. Cho dù hiện tại hắn đang khỏe mạnh đứng trước mặt ta, nhưng không thể không đề phòng vạn nhất, mọi tình tiết trong kịch tình mà ta không tác động chắc chắn sẽ không thay đổi.
Vì vậy, ta khẩn thiết nói với tiểu thụ: "Về thì về, nhưng mà điện hạ...để đề phòng vạn nhất có thể bí mật phân thành hai đoàn đi về hai hướng không?"
Mặc Triêu Ngân nghe vậy ngẩn ra, sau đó sảng khoái cười vỗ vai ta trấn an: "Nàng quá lo nghĩ rồi! Có ta ở đây mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi!"
"Nhưng mà..." Ta nhíu mày càng chặt, cố gắng nói thêm. "Vẫn cứ là đề phòng vạn nhất đi!"
"Thực sự không cần phòng bị đến mức đó đâu!"
"Điện hạ!"
"Được rồi được rồi, bản điện hạ cùng nàng sẽ bình an về tới kinh thành." Mặc Triêu Ngân cau mày, vẻ mặt tự tin vừa rồi có vẻ hơi bị tổn thương. "Nàng sao vẫn không tin ta không thể bảo vệ được nàng chứ?"
"..." Ta không phải không tin ngươi không bảo vệ được ta, mà là không tin ngươi có thể tự bảo vệ tốt cho bản thân mình.
Nói rồi, không để ta thêm bớt được lời nào nữa, Mặc Triêu Ngân đã bước nhanh rời đi, sau đó nghênh ngang phi người lên ngựa. Ta thấy vậy chỉ biết thở dài, bản thân cũng nhờ Diệp Trúc và cung nhân dẫn lối vào xe ngựa.
Tuổi thiếu niên kiêu ngạo nổi loạn, có muốn quản cũng không quản nổi, chỉ mong mọi chuyện diễn ra tốt đẹp.
Trời trong như ngọc, từng hồi gió mát khẽ thổi qua mành xe, khẽ đưa mắt nhìn ra bên ngoài, ta thấy Tổng đốc đang run rẩy mặc áo tù nhân, tay đeo xiềng xích nặng nề bị một đám binh sĩ áp giải về phía sau đoàn nhân mã, hai bên đường còn có rất nhiều dân chúng kính cẩn khom người, trên khuôn mặt ai nấy đều lộ vẻ cảm kích.
Lão Tổng đốc này cứ tưởng thoát được một kiếp, lại không ngờ trước giờ phút mấu chốt Mặc Triêu Ngân bỗng ra lệnh cho người lục soát trên dưới phủ viện ông ta, lấy lí do là bị mất lệnh bài, cuối cùng tìm được rất nhiều rương vàng bạc hối lộ. Vậy là Trình đại nhân tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, bị gán cho tội tham quan, cùng theo chúng ta về kinh xét xử.
Vài con ngựa dũng mãnh hí dài, tiếng vó ngựa và tiếng bước chân mạnh mẽ trộn lẫn, tiếng bánh xe khẽ lăn đều chuyển động, dân chúng xung quanh cúi rạp xuống tiễn biệt trong nỗi cảm kích rung trời, tất cả nhắc nhở cho ta biết đoàn người đã bắt đầu xuất phát.
Lại vén rèm xe, ta đã thấy được bóng lưng Mặc Triêu Ngân bạch y phiêu lãng, tiêu sái mà vững chãi ngồi trên yên ngựa, dẫn đầu đoàn người phong tao xuất chúng.
Hi vọng là không xảy ra chuyện gì!
Qua hai canh giờ sau, chúng ta đã cách Tây Khương khá xa, cùng kinh thành chỉ còn vài dặm đường nhỏ. Tâm thái đề phòng cùng sự lo lắng của ta chưa lúc nào buông lỏng, chưa đến được kinh thành thì chuyện này vẫn chưa thể kết thúc.
Hiện tại, đoàn nhân mã đang băng qua một rừng cây, ta lại càng lo lắng hơn, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi ướt đẫm. Rừng núi yên tĩnh, cây cối từng tầng như thế này luôn là chỗ mai phục lí tưởng.
Khu rừng này cây cối kề sát, cây nào cây nấy đều cao tám thước, tán cây rộng lớn xuề xòa khiến ánh sáng khó lòng chiếu xuống, vừa nhìn là biết ẩm thấp quanh năm, thành công tạo ra một bầu không khí âm u rợn người.
Qua một canh giờ sau, đoàn nhân mã cách bìa rừng ngày càng gần, tâm thái của ta đang dần buông lỏng hơn thì bỗng, ngoài xe ngựa đột ngột xuất hiện những tiếng xé gió lao tới, kèm theo đó là tiếng người ngựa hỗn loạn, sát ý thoáng chốc bao phủ xung quanh.
"Vút!" một tiếng, một mũi tên bén nhọn không báo trước bắn tới, thoáng một cái đã giắt ngay trước ấn đường của người phu xe, máu tươi bắn ra tung tóe, bắn lên cả thành xe. Người phu xe kia theo đó ngã rạp xuống, hai mắt trợn trắng, hơi thở tắt ngấm.
"Cơ Anh!"
Từ phía xa, ta nghe thấy tiếng Mặc Triêu Ngân thất thanh thét lớn.
Nhanh chóng đè nén hơi thở, ta lấy từ trong tay nải bên cạnh ra một thanh đoản kiếm, ngón tay nắm chặt lấy chuôi kiếm dùng sức đến trắng bệch, đến rồi!
Mọi thứ xung quanh ngày càng trở nên hỗn loạn, Diệp Trúc từ bên ngoài vén rèm xe chui vào bên trong, sợ hãi run rẩy: "Nương nương, ngoài kia...có...có th...thích...khách!"
Ta kéo nàng lại gần sâu trong xe hơn, đóng hết tất cả các cửa xe lại. Thật may là khi mọi thứ xong xuôi mới có vài mũi tên bắn tới phía ngoài xe, đầu mũi tên chỉ có thể giắt vào thùng xe chứ không cách nào xuyên vào bên trong.
Diệp Trúc sợ đến sắc mặt trắng bệch, ánh mắt ngập nước mà không dám khóc ra. Ta hạ giọng an ủi nàng: "Được rồi, sẽ không sao cả."
Tiếng tên bắn xé gió liên tục, nhưng kỳ lạ là không thấy có mũi tên nào giắt vào thùng xe nữa. Trước chỗ ngồi của lão phu xe đã chết có tiếng người bước lên, tiếng binh khí giao nhau chói tai ngày một gần sát bên tai.
Đợi một lúc, tiếng động binh khí giao nhau khẽ lắng xuống, ta nghe có người gấp gáp gõ cửa thùng xe.
"Cơ Anh, nàng không sao chứ?" Ngoài kia truyền tới giọng nói khàn khàn của Mặc Triêu Ngân, lo lắng và run rẩy xen lẫn trong đó không cách nào che giấu.
Ta thở phào, điều chỉnh tâm tình trấn tĩnh trở lại, nói với hắn: "Chàng yên tâm, ta không sao."
"Nàng ngồi yên trong này, tuyệt đối đừng ra bên ngoài!" Mặc Triêu Ngân như trút được một gánh nặng lớn, hô hấp nhẹ nhàng hơn hẳn, trầm giọng căn dặn ta.
Ta chỉ biết gật đầu, trong lòng dần bình tĩnh lại.
"Ta biết rồi, chàng nhớ cẩn thận đấy!"
"Nàng yên tâm, tất cả đã có ta ở đây!" Bên ngoài truyền đến tiếng của tiểu thụ đầy kiên định, sau đó loáng thoáng được động tĩnh hắn phi thân rời đi, phía ngoài xe lại có thêm vài người đi tới kề cận nhưng không có động tác tấn công, cũng không có sát ý nồng đậm, đoán chừng là thuộc hạ của Mặc Triêu Ngân phái tới.
Ta tuy muốn giúp, nhưng thực sự không có máu làm hiệp nữ thấy chuyện bất bình ra tay tương trợ, bởi vì ta hiểu rõ năng lực của bản thân có hạn. Bây giờ ta ngoài yên tĩnh ngồi lại đây thì chẳng thể làm được gì. Bản thân không biết võ công, ra bên ngoài chỉ có thể làm vướng bận tiểu thụ, có khi còn làm liên lụy hắn vì mình mà bị thương.
Diệp Trúc luôn luôn níu lấy vạt áo của ta, cả người che chắn trước ta, đôi mắt đẫm lệ nhưng quật cường kiên định. Ta thấy vậy, không đành lòng liền ôm lấy nàng, cảm nhận cả cơ thể nhỏ bé của nàng đang run rẩy.
"Nương nương!" Diệp Trúc tội nghiệp kêu lên một tiếng, hai mắt nhắm nghiền, cuối cùng vẫn như cũ rúc vào lòng ta, yếu ớt như một con mèo nhỏ.
Một lúc lâu sau, tiếng chém gϊếŧ cùng đao thương nhỏ dần rồi ngưng bặt, trái tim treo cao của ta vẫn chưa được thả xuống.
Mọi chuyện...ra sao rồi?
Bỗng, trước thùng xe lại có tiếng bước chân người dẫm lên, tay ta nắm chặt chuôi kiếm, hít thở ngày một khó khăn.
"Cơ Anh, là ta!" Tiếng Mặc Triêu Ngân truyền tới, vững vàng xen lẫn vui vẻ.
Ta nghe thấy vậy, vội vàng muốn tiến tới mở cửa thùng xe, không ngờ tên thụ đã nhanh hơn một bước, hắn vén cả rèm xe, kéo cả cửa lên, một thân bạch y nhiễm vài vết máu mờ nhạt cứ vậy xuất hiện trước mặt ta.
Mặc Triêu Ngân khom người vào bên trong khoang xe, vẻ mặt vốn đang vui cười không hiểu sao bỗng tối sầm lại, nhìn chằm chằm vào ta và Diệp Trúc.
Ta bị hắn nhìn đến ớn lạnh cả người, chợt nhớ ra bản thân đang ôm lấy Diệp Trúc, theo như lễ nghi cổ đại mà nói thì chính là "không hợp quy tắc". Vì vậy, ta nhanh chóng lay lay Diệp Trúc đang ôm cứng lấy mình, nhẹ giọng: "Diệp Trúc, đã qua rồi!"
Diệp Trúc thấy ta lay nàng, đôi mắt đang nhắm nghiền từ từ mở ra. Cuối cùng, chờ một lúc để bản thân tỉnh táo lại, nàng "á" một tiếng rồi vội vội vàng vàng rời khỏi người ta.
Mặc Triêu Ngân dường như không nhịn được nữa, mặt càng lúc càng đen phất tay với Diệp Trúc: "Xùy xùy, mau ra ngoài! Ra ngoài đi!"
Ta: "..."
Diệp Trúc vừa mới tỉnh táo lại: "..."
Chờ Diệp Trúc thu lại hồn phách, xiêu xiêu vẹo vẹo khom người ra khỏi xe ngựa, tên thụ kia vẫn chưa dẹp bỏ được sắc mặt thối hoắc, bĩu môi tiến tới chỗ ta.
Hắn tới trước mặt ta, ngồi sang một bên, cái miệng nói giọng không được tốt lắm: "Ta vất vả đối chiến chém gϊếŧ địch nhân để bảo hộ nàng. Còn nàng thì sao?"
Kìm nén khóe môi đang không ngừng co giật, ta cười gượng hai tiếng: "Ta làm sao?"
"Nàng chính là ngồi ở trong này...ôm ấp an ủi người khác!" Mặc Triêu Ngân bỗng chốc giãy nảy lên, phẫn nộ chỉ tay vào ta, run giọng.
Bình tĩnh! Đừng đánh chết hắn! Bình tĩnh!
Ta tự nhẩm trong đầu vài câu ngăn bản thân đừng một phát quật chết kẻ trước mắt, ngoài mặt khô khan giải thích: "Đó là Diệp Trúc! Nàng ấy vừa rồi sợ hãi như vậy, còn muốn dùng thân mình che cho ta, ta ôm nàng ấy một lúc cũng đâu có vấn đề gì?"
Tên thụ hỗn trướng khó chiều kia nghe ta giải thích xong, vẻ mặt ảm đạm dần, hắn phồng mang trợn mắt nhả ra một câu: "Nàng chưa an ủi ta như vậy bao giờ!"
Bình tĩnh! Đừng đánh chết rồi băm vằm hắn! Bình tĩnh!
"Ta thiếu lần an ủi chàng sao?" Ta bất lực nói. Cái kẻ này số lần uất ức với ta còn hơn cả số lần đến tháng của ta từ lúc xuyên qua tới giờ ấy.
Thật không hiểu nổi hắn là nam nhân hay ta là nam nhân nữa!
Ai ngờ, tên thụ kia bĩu môi càng sâu, nhỏ giọng ấm ức: "Nàng có chủ động ôm ta bao giờ đâu!"
Nói rồi, hắn giơ tay ra, mặt lộ vẻ đau đớn: "Nhìn này! Ta vì chắn tên cho nàng mà bị tên sượt qua rồi này!"
Hả? Tên bắn sượt qua?
Ta nhớ ra kịch tình có nói hắn bị tên độc bắn trúng. Nếu mũi tên tẩm độc dù sượt qua một chút cũng vô cùng nguy hiểm, vì vậy ta vội vàng ngồi thẳng dậy, bắt lấy cánh tay hắn lật qua lật lại, trong lòng bắt đầu nổi lên lo lắng.
Nhưng, kì lạ là, dù trên y phục trắng tinh của hắn có vết máu, nhưng mọi thứ đều hoàn hảo nguyên vẹn, xem ra là máu của địch nhân trong lúc chém gϊếŧ bắn lên.
"Vết thương ở đâu?" Ta nhíu mày, ngẩng mặt hỏi hắn.
Mặc Triêu Ngân nghe vậy xòe bàn tay trái ra, ngón trỏ tay phải lại chỉ chỉ đầu ngón giữa tay trái, nhỏ giọng nói:
"Đây này! Mũi tên sượt qua móng tay rồi!"
"..."
Bình...không, phải gϊếŧ! Nhất định phải gϊếŧ chết tên hỗn trướng này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.