Nữ Phụ Đa Nhân Cách

Chương 61: Đông an tới




Đông An lái xe tới bữa tiệc, không để ý đến xung quanh, thong thả bước vào.
Đương nhiên điều này sẽ thu hút tầm mắt rất nhiều người, tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ tối. Đông An đến muộn nữa tiếng. Ai cũng thắc mắt rằng ai có gan đến trễ như vậy, nhưng khi đưa mắt tới nhìn người con gái bước đi ở thảm đỏ thì hít một ngụm khí lạnh.
Đông An khác mọi ngày, đây là lần hiếm hoi cô mặc váy. Chiếc váy một màu đen tuyền huyền bí, dài tới mắt cá chân, vải bao bọc hết từ đầu đến cuối, phần lưng và tay váy được may bằng vải lưới, bao bọc khiêu gợi, vải may bó sát theo thân người thể hiện độ cong rực lửa, ngực nhô cao, eo bé nhỏ, mông cong chuẩn xác. Nhảy đến phần đuôi váy là những đường ren tua được may tầng tầng lớp lớp, dính những bông hoa nhỏ như ngón tay cái nhỏ vào phần mép váy, khi bước đi sẽ tung tăng, trông vui mắt như làn sóng xô bờ. Thân váy có đính đá sáng lấp lánh theo góc độ của ánh sáng, loé lên những tia loé bạc tựa sao trong màn đêm.
Đông An đi những màu tối lên khuôn mặt, hốc mắt đánh màu sậm. Cánh mũi cao theo hàng mày cong cong nét cười không rõ, hàng mi dài được vút cong nhẹ tạo sự mềm mại cho khung sương thon dài. Môi son lên màu đỏ sậm tạo điểm nhấn thật sâu, khi cười lộ hàm răng trắng tạo nét cám dỗ, hiểm độc.
Màu đen của váy, những màu sậm, tối không ngừng làm nổi bật làn da trắng tuyết mịn màng. Đối lập với mái tóc bạc kim được búi lên theo kiểu quý tộc phương tây.
Đông An tựa như một cô gái huyền bí lúc ẩn lúc hiện, nấp trong đêm tối tạo ra sức hút nguy hiểm. Như một nữ hoàng cao thượng tượng trưng cho bóng tối, không ngừng lấn chiếm, cắn nuốt, khiến bạn phải ngộp thở, không dám đối mặt. Khiến bạn sợ hãi, theo bản năng cuối gập đầu khi đồng tử màu hổ phách lia về phía bạn, ánh mắt ấy, như cười lại tựa như không cười nhìn thẳng vào sự đen tối trong tim bạn, những gì bạn giấu sâu kín nhất.
Linh Ưu Ly thấy Đông An bước vào suýt rớt cả hàm, hình tượng lột xác 360 độ con quay luôn. Thường ngày thì thờ ơ, ngược ngạo, bây giờ thì quyến rủ như mê độc, giấu tới giờ biết làm trội lắm đó An An. Linh Ưu Ly vội nhắn tin cho Đông An.
[ Dữ dội! Không ngờ các hạ ẩn tài, tại hạ thật khâm phục đến tận tấm lòng.]
Đông An theo bản năng lấy điện thoại trong ví ra đọc tin nhắn, môi hơi cười trả lời.
" Viết Uy."
Đơn giản xúc tích, tóm gọn tự hiểu, đang trên thảm đỏ dài dòng quá thì thật ngại. Trong lòng Đông An thầm mặc niệm, Viết Uy xin lỗi, đồng chí hãy tự cầu may đi!
Linh Ưu Ly đọc xong muốn phăng thề.
Đệt! Tên khốn Viết Uy giấu nghề, được lắm về đây chết với bà. Anh em gì đâu báo hại nhau phải tự chạy đi tìm nơi trang điểm. Được lắm từ giờ bà sẽ cho mi làm nô dịch không công cho biết.
Đông An nhìn quanh chốc lát, lại thấy Linh Ưu Ly nghiến răng nghiến lợi, rồi hung hăng nhai đồ ăn theo bản năng dở khóc dở cười. Chắc lại đang rủa Viết Uy, nghĩ cũng thật đau đầu hai con hàng này thích nhau mà không chịu thừa nhận, cứ thích ganh đua như giặc.
" Làm gì giờ này mới đến."
Đông An vẫn đang cảm thán thì giọng ông Lục trầm đục không vui hỏi, mọi người theo bản năng nhìn Đông An.
" Tới sớm, tới muộn, chi bằng tới đúng lúc. Chuyện quan trọng ông có thể thông báo được rồi."
Ông Lục đen mặt.
" Mày ăn nói kiểu đó với cha mày đó hả?"
" Anh, đừng như vậy, con nó lêu lỏng ở ngoài nhiều năm nên không hiểu người làm cha lo lắng, anh cứ để con bé từ từ ngẫm nghỉ dẫu gì hôm nay là ngày vui của Diệp nhi."
Trần Thị Ngọc lên tiếng, mọi người khẽ ồ giật mình. Đây không phải là Lục Đông An sao biến mất bao nhiêu năm, bây giờ quay về giở trò gì đây? Thứ bất hiếu, báo hại cho người thân lo lắng, lẳng lơ, chẳng khác gì gái gọi.
Các thiếu nữ trước đó cảnh giác cũng âm thầm thở phào, giây phút sau lại điên cuồng ghen tị, cô ta hư hỏng như vậy, tại sao lại đẹp hơn mình. Nam thì liền đổi ánh mắt bị mê đắm thành chán ghét ghê tởm, mắt nhiễm màu vẫn đục, với thân hình đó tới cầu xin được phép rên rỉ dưới thân hắn thì hắn tạm chấp nhận. Hắn sẽ chơi cho xung sướng, mĩ nữ như vậy tuy nhân phẩm tồi nhưng bỏ cũng rất tiếc, nhan sắc đó khiến hắn thèm thuồng.
Đông An lướt qua tất thẩy trào phúng, làm sao cô không hiểu họ nghĩ gì. Nhưng suy nghĩ cô lười quản, nếu thực sự động đậy tay chân cô không ngại phế. Lại nhìn đến Trần Thị Ngọc bà ta làm phu nhân nhà họ Lục có vẻ vinh hoa, xung sướng. Phải từ một người cướp chồng, đồng ý làm tình nhân trong tối, nhẫn nhịn bao nhiêu lâu để đạt được mục đích, làm sao không tự hào cho được.
" Bà nhanh quên ghê nhỉ? Tôi là con bà hồi nào mà bà bảo tôi suy ngẫm? Tôi làm sai gì thì bà cũng không có quyền để đến phán xét. Chưa kể đó là lời áp đặt lên tôi đâu đấy!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.