Edit: Linh Nguyệt
Đường Quốc Tân sửng sốt. Tuy rằng ông cũng tham gia quân ngũ, nhưng lại chưa từng nghĩ sẽ bồi dưỡng con mình, không muốn nó phải trải qua thánh ngày "liếm máu trên mũi đao".
Nhìn Đường Quốc Tân, Đường Minh Tuyền nói: “Năm nay con mười ba tuổi. Nếu con có thể học xong đại học trước mười sáu, ba cho phép con nhập ngũ nhé!”
Đường Quốc Tân hỏi: “Sao lại nói đến cái này? Lúc ấy không phải nói không muốn sao?”
Đường Minh Tuyền cúi đầu nói: “Tham gia quân ngũ... Tham gia quân ngũ... là có thể đánh thắng bọn họ, sẽ không bị người ta đánh, sẽ không phải chỉ có cái đầu thông minh.”
“Đầu thông minh cũng tốt mà con trai!” Đường Quốc Tân nói.
Đường Minh Tuyền lại không cho rằng như vậy, cậu đáp: “Vũ lực mới là đạo lý.”
Đường Quốc Tân không muốn Đường Minh Tuyền tham gia quân ngũ: “Nếu con có thể tốt nghiệp năm mười lăm tuổi, ba sẽ đồng ý.”
Sau đó, Đường Quốc Tân mới thấy cái hố mà con trai đào cho mình sâu đến mức nào. Mẹ nó nói tốt nghiệp đại học trước mười sáu cơ mà? Ông đây tin anh thật sự phải mười sáu tuổi mới có thể tốt nghiệp nên mới đặt điều kiện để anh tốt nghiệp trước một năm. Anh thì sao? Anh mẹ nó mười lăm tuổi đã lên tiến sĩ. Anh coi ông đây là thằng ngốc à?
Sau khi bị chỉ số IQ của con trai mình đè bẹp, Đường Quốc Tân lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc sự thật con trai mình không phải người bình thường có thể so sánh nổi.
Con trai ông sau khi lên mười lăm liền chờ ngày chiêu binh đến.
Đường Minh Tuyền bởi vì gương mặt đáng yêu mà thường xuyên bị cho là nhỏ hơn tuổi thật. Lúc này cơ bản cậu đã không thích cười, Đường Quốc Tân cũng vì chuyện mình để con học vượt cấp khiến nó bước vào thế giới không thuộc về bản thân, tạo thành biến đổi lớn trong tính cách của Đường Minh Tuyền mà áy náy vô cùng.
Cho nên khi Đường Minh Tuyền lên cao trung ông rất chú ý, nhưng tình trạng của cậu dù lên cao trung cũng không giảm bớt. Dùng cách nói của thầy cô cao trung thì chính là: “Mấy năm gần đây lại là vừa khôi phục kỳ thi đại học, trong lớp có đôi khi có cả người đã ba mươi tuổi. Minh Tuyền tuổi còn nhỏ, càng thêm có vẻ ấu trĩ, đại khái chính bạn ấy cũng không hy vọng khác biệt quá lớn với người khác nên thường thường chỉ có một khuôn mặt, hy vọng có thể kéo gần khoảng cách giữa người khác.”
Đường Minh Tuyền lên đại học, sự cách biệt tuổi tác càng lớn hơn nữa, huống chi cậu lại mang gương mặt nhỏ hơn tuổi thật nên càng hy vọng thông qua biểu cảm nghiêm túc có thể khiến mình trở nên càng thành thục hơn.
Đường Quốc Tân nhìn con trai nhà mình bây giờ liền bắt đầu thấy hoài niệm thời kỳ cậu gây sự nghịch ngợm khắp nơi, mỗi ngày đều cho rằng mình là thiên hạ vô địch kia.
Đường Minh Tuyền cuối cùng vẫn là thông qua quan hệ của Đường Quốc Tân mà tham gia quân ngũ, nhưng chính cậu không hề nghĩ tới mình từ tuổi đến hình thể đều không phù hợp. May mà bằng cấp của cậu giúp cậu tăng thêm không ít điểm, mới không khiến Đường Quốc Tân coi đây là cái cớ ngăn cản cậu.
Đường Minh Tuyền đi rồi, Đan Chi Viện trong lúc sửa sang lại phòng cậu phát hiện ra một rương tiểu thuyết, nhất thời không nhớ rõ khi nào thấy Đường Minh Tuyền xem qua tiểu thuyết.
Tối đến Đường Quốc Tân trở về thấy một rương tiểu thuyết kia chỉ có ngây người. Thằng nhóc kia tưởng nghiêm nghiêm túc túc học hành hoá ra đều là đang trốn tránh để xem tiểu thuyết sao?
Đường Quốc Tân: “…”
Đương nhiên Đường Minh Tuyền sẽ không nói cho ông biết ban ngày cậu hoặc là đứa con nghiêm túc cùng ba xem báo chí, hoặc làm thanh niên trí thức văn học cho ông xem, thời gian còn lại đều là thanh niên hiện đại thành thục phái hâm mộ tiểu thuyết buổi tối đều tránh trong phòng "cày" đủ loại sách võ hiệp.
Trong phòng lúc nào cũng là cậu vẻ mặt nghiêm túc cảm thán: Bút tích của vị tác giả này tốt quá, viết tiểu thuyết đại khí hào hùng, tự nhiên phóng khoáng, lúc đánh võ lại xuất sắc ngoạn mục, mỹ lệ vô cùng.
Hoặc là: Oa, vị này viết cũng thực tốt, thuần phong cách tiểu thuyết Trung Quốc. Quả thực khiến người ta ghi nhớ trong lòng, bản lĩnh hành văn càng khiến người xem cảm phục.
Vị này lại không được, tâm lý nhân vật miêu tả không rõ ràng nhất quán, kết cục mỗi quyển đều khiến người ta mơ mơ màng màng, quả thực là thách thức tâm lý vững vàng của người đọc.
Đường Minh Tuyền thở dài, tiếc nuối không thể mang theo cái rương bảo bối kia. Chết! Quên bảo bọn họ đừng động vào rương bảo bối của mình rồi.
Khi Đường Minh Tuyền nhập ngũ, là tân binh thấp nhất doanh, hơn nữa vì gương mặt đáng yêu mà trong mắt mọi người không khác gì "trẻ em" đòi nhập ngũ.
Bởi vậy mọi người trong đội ngũ vô cùng chiếu cố Đường Minh Tuyền.
Đường Minh Tuyền mới vừa nhập ngũ, thời gian đứng thẳng không lâu như người khác, tốt như người khác nên đội trưởng bắt cậu ở lại luyện tập, Đường Minh Tuyền một câu cũng không nói, từ giữa trưa mặt trời gay gắt đến ban đêm ánh trăng soi rọi, không ngừng rèn luyện bản thân.
Ngay từ đầu trong doanh có không ít tân binh cho rằng cậu không kiên trì được bao lâu, kết quả đứa nhỏ này một sống hai chết cắn răng vượt qua.
Sự tiến bộ từng ngày của cậu ai ai cũng thấy, tuổi nhỏ mà đã có nghị lực. Người trong binh doanh đều là người đơn giản, không hề tỏ ra ghen ghét gì đó, chỉ cảm thấy cậu vẫn là một đứa bé nên rất chiếu cố cậu rất nhiều.
Đường Minh Tuyền tham gia quân ngũ hai tháng liền hoàn toàn dung nhập vào thế giới này, không khó khăn, không khó xử, cũng không có cô lập, được mọi người chiếu cố, cùng mọi người cười đùa.
Đường Minh Tuyền phát hiện, bị xoa đầu, nhéo lỗ tai, bị coi thành trẻ con mà đối đãi không hề khó chịu chút nào. Cậu nguyện ý lấy thân phận như một đứa trẻ để có thể dung nhập, tuy rằng họ chỉ kém nhau có vài tuổi.
Mở lòng mở dạ thì ra cũng không… khó như vậy.
Đường Minh Tuyền nghĩ thông, chiến hữu của cậu liền phát hiện tên tiểu tử này không chỉ đầu óc thông minh mà mẹ nó còn là một thiên tài vận động.
Sự thật chứng minh, Đường Minh Tuyền thực sự ẩn giấu thực lực. Thằng nhóc này từ lúc đầu đac gạt người, các chiến hữu mang theo hai hàng lệ nóng nhìn cậu: Lừa người ta là tên khốn nạn!
Đường Minh Tuyền đáp: “Cũng không hẳn! Trước đó em biết phải nhập ngũ nên khi ở nhà đã liều mạng rèn luyện!”
Đương nhiên, giọng Đường Minh Tuyền nói không hề có chút nào gọi là sung sướng, cậu là mang vẻ mặt nghiêm túc, khẩu khí nghiêm trang trả lời các chiến hữu.
“Cho nên mọi người không cần quá để ý, dù sao thì so ra cũng là do em luyện nhiều hơn.”
Các chiến hữu rất tin tưởng: “Cậu nói có đạo lý, chúng tôi tin.”
Đọc truyện cập nhật mới tại đây
Đường Minh Tuyền nghiêm túc gật đầu rồi mang gương mặt trẻ con rời đi.
Không quá hai ngày, cậu nhận được điện thoại của Đường Quốc Tân, hỏi nên xử lý đống tiểu thuyết của cậu như thế nào. Ông thăng quan rồi, muốn chuyển đến chỗ ở mới, cái rương đầy sách này có phải nên ném đi hay không?
Đường Minh Tuyền chém đinh chặt sắt đáp ngay tắp tự: “Không thể!!! Đó là bảo bối đêm đêm bầu bạn với con trước khi nhập ngũ, nhất định phải một quyển không thiếu mang đến nhà mới.”
Sau đó toàn quân doanh đều biết Đường Minh Tuyền trước hôm nhập ngũ trốn trong nhà xem tiểu thuyết. Nhất thời ánh mắt mọi người nhìn cậu đều là: Thì ra cậu là một Đường Minh Tuyền như vậy!
Đường Minh Tuyền vẫn mang vẻ mặt nghiêm túc như cũ: “Không thể nào, em không xem tiểu thuyết.”
“Dương Quá cùng Quách Tĩnh cậu thích ai?”
“Dương Quá! Hắn là một người thẳng thắn chính nghĩa. Trong tuyệt cảnh tìm được võ học của bản thân, lại bởi vì Tiểu Long Nữ mà lĩnh ngộ chiêu số, trở thành huyền thoại cả một thế hệ. Hắn có thiên tư, vừa chính vừa tà, vì tâm mà chiến, không giống Quách Tĩnh anh hùng chính nghĩa vì nước vì dân… Á…”
Nói tới đây Đường Minh Tuyền liền dừng lại, sau đó quay đầu nhìn mấy anh giai quân nhân phía sau đang vừa xoa tay hầm hè vừa cười tà nói: “Không phải cậu nói cậu không đọc sao? Không phải cậu nói trước khi nhập ngũ cậu đều rèn luyện thân thể sao?”
Đường Minh Tuyền: “… Thật ra là, em ban ngày rèn luyện thân thể, buổi tối xem tiểu thuyết. Các anh tin không?”
Một người cười nói: “Ha, lợi hại quá nha! Nhất tâm nhị dụng ha! Tiểu tử, cậu đứng lại đó cho anh!!!”
Đường Minh Tuyền vừa chạy vừa quay đầu lại nhìn người phía sau: “Có thằng ngu mới đứng lại!”
Sau đó không chút do dự chạy mất hút, đương nhiên, buổi tối trở về vẫn bị tẩn một trận ra trò.
Thời điểm khảo hạch cuối năm, Đường Minh Tuyền trở thành đầu tàu gương mẫu, tất cả các khảo hạch đều lấy được thành tích ưu việt. Tới lúc phân bộ, Đường Minh Tuyền mới phát hiện chỉ có mình được phân đến đội mới. Tới nơi, Đường Minh Tuyền mới biết được mình được phân tới bộ đặc chủng.
Nơi này khác với tân binh, ở đây đều là những quân nhân có thực lực ưu tú tốt nhất. Đường Minh Tuyền giống như một giọt dầu lọt vào một cốc nước, chịu đủ loại nghi ngờ.
Huấn luyện đặc chủng không phải loại huấn luyện như tân binh có thể so sánh. Huấn luyện bộ đội đặc chủng vô cùng nghiêm khắc, dướic đủ loại thời tiết cực độ ác liệt tiến hành quân huấn, nào là vách đá nguy hiểm, dã ngoại sinh tồn... đều là chuyện thường ngày trên huyện.
Nơi này mỗi người đều tự mang tuyệt kỹ, Đường Minh Tuyền ở đây lập tức trở nên mờ nhạt, huống chi bởi vì diện mạo cùng tuổi tác vốn đã chịu nghi ngờ. Năm mười tám tuổi, Đường Minh Tuyền dốc hết sức giành lấy danh nào Lang Vương danh hào, trở thành quân nhân đệ nhất toàn đội, cũng nhận được nhiệm vụ bí mật đầu tiên: bắt được gián điệp đối thủ phái tới nằm vùng - Nhiếp Nguyên Kiệt.
Nhận được tư liệu, Đường Minh Tuyền nghiêm túc nghiên cứu. Nhiếp Nguyên Kiệt, giáo sư hệ lịch sử của một trường đại học lịch sử, thâm niên ba năm.
Đường Minh Tuyền ngậm kẹo que, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Bắt lấy là bắt lấy như thế nào?”
“Sau khi thu thập chứng cứ có thể nói thẳng, văn nghệ chút. Không thể…”
Đường Minh Tuyền liền nói tiếp: “Đã hiểu.” rồi xoay người rời đi, trưởng quan còn ở phía sau kêu: “Tiểu tử, tôi đã tạo thân phận học sinh mới cho cậu rồi, nhận đồ đã!”
Đường Minh Tuyền không hề muốn nhưng vẫn phải ngoan ngoãn quay lại. Từ giờ trở đi, cậu chính là sinh viên tên Mông Kính Vĩ.
***
Lần đầu tiên Đường Minh Tuyền gặp Hứa Y Nhàn là ở lớp học. Ngày đó, Đường Minh Tuyền dùng bản mặt còn non troẹt kia cười sáng lạn chào hỏi: “Chào mọi người, tôi tên Mông Kính Vĩ, vừa mới chuyển trường tới đây.”
Nhiếp Nguyên Kiệt mỉm cười nói: “Nghe nói cậu thi vào đây với thành tích tốt.”
Đường Minh Tuyền sờ sờ đầu cười hắc hắc: “Không có đâu! Chỉ là vừa vặn biết làm thôi.”
Lúc này đại học vẫn rất nghiêm túc, Đường Minh Tuyền bị xếp đến một vị trí ở giữa, bên cạnh là một cô gái mặt lạnh vô cùng xinh đẹp. Đường Minh Tuyền chớp chớp mắt, rút từ cặp sách một cây kẹo que đưa cho cô hỏi: “Ăn không?”
Cô gái lạnh lùng nhìn cậu rồi quay đầu lại tiếp tục nhìn bảng đen. Đường Minh Tuyền không bởi vì vậy mà không vui, ngược lại còn tiếp tục nói
“Cô tên gì thế?”
“Hứa Y Nhàn.”
“Dễ nghe!” Đường Minh Tuyền cười nói, lại hỏi: “Thầy Nhiếp dạy có được không?”
“Được.” Hứa Y Nhàn mặt không biểu tình cầm bút ghi chép.
“Cô có biết thầy Nhiếp một ngày dạy mấy tiết không?” Đường Minh Tuyền hỏi.
Hứa Y Nhàn quay đầu nhìn cậu, lạnh lùng nói: “Tôi hôm qua mới chuyển trường tới.”
Đường Minh Tuyền: “Trùng hợp quá! Ha ha ha ha ha…”
“Bạn học Mông!” Nhiếp Nguyên Kiệt bất đắc dĩ nói: “Trong giờ học không được nói chuyện.”
Đường Minh Tuyền nở nụ cười: “Ha!”
Sau đó đem que kẹo trong tay nhét vào miệng, tay đặt lên gáy, trong lòng nghĩ: Rốt cuộc đâu là điểm văn, đâu là điểm võ?