Nữ Phụ, Anh Yêu Em

Chương 17: Ăn lẩu (Phần 2)




“ Cô bé,tính tiền đi “
“ Vâng ạ, của quý khách là 115 nghìn “ Cô vừa nói vừa nhận tiền của người khách
“ Hẹn gặp lại quý khách “ Nở một nụ cười tươi, cô nói với người khách vừa đưa tiền ,vị khách ấy đơ vài giây vì nụ cười của cô, phục hồi tinh thần ông ấy đáp lại cô
“ Ừ, cháu cười xinh lắm “ Ông ấy cũng nở một nụ cười nhẹ nhìn cô, sau đó liền bước đi khỏi quán
Hazz cái này gọi là bệnh nghề nghiệp nè, cô lúc trước suốt ngày đi làm, cái nghề nào mà có tiền là cô điều làm, bao gồm cả phục vụ, nhưng xuyên không làm tiểu thư rồi nên giảm bớt các thói quen vốn có, hôm nay tự nhiên bắt gặp nên bản tính nỗi dậy
“ Nhóc con, đứng ngẩn ra đấy làm gì, mau giúp ta dọn quán “
“ Bác à, con có phải người làm của bác đâu mà bác sai con lắm thế “
“ Thế mi không đói à “ Thật là, nghe nhắc cô mới thấy đói, nguyên một ngày đi chơi của cô rốt cuộc lại đi chạy bàn mà còn bị ông bác này la suốt nữa chứ, ba mẹ nhìn thấy cô lúc này chắc xót lắm
“ Hi hi, con dọn ngay đây “ Bây giờ trong quán đã không còn ai, nếu có cũng chỉ có cô và ông bác
“ Phù “ Dọn một loáng mà mệt chết đi được, bây giờ cô đã đói đến nỗi chân tay không có một tí lực. Ngồi phịch xuống chiếc ghế gần đó để chờ ông bác cho ăn
Nhìn ông bác cứ chạy ra chạy vào, hết dọn chén tới dọn đũa, đặc biệt ở giữa có một nồi lẩu cay thơm ngon, nhìn kìa, lẩu cay nhá, tôm này, thịt này , các loại gia liệu, rau đều được để vào nồi lẩu, lẩu cay đậm chất khi hơi nóng bốc lên tạo cảm giác thèm ăn vô đối
“ Nồi lẩu này không cần lửa, để ánh mắt của mi nhìn nó cũng đủ sôi “
“ Bác à, có cần nói con vậy không, con là đói lắm rồi “
“ Được rồi, ăn đi “
Nghe được câu nói đó cô như người chết tìm được thuốc tiên, không nói câu nào nữa mà chỉ lo tập trung chiến đấu, còn ông bác thì cũng ăn mấy miếng rồi lâu lâu lại gắp thịt cho cô
Để cô giải quyết xong nồi lẩu đã là chuyện của một tiếng sau
“ Con ăn..ực...hết nổi “ Vội xua xua tay khi ông bác có ý định gắp thức ăn tiếp vào bát
Thấy cô xua xua tay, ông cũng dừng chiếc đũa trên tay mình, không gắp cho cô nữa
“ Được rồi, đã trễ rồi đấy , về đi “
“ Ơ.....” ăn rồi nhưng cô chưa trả tiền
“ Bữa ăn này xem như lão trả công cho cô vì hôm nay giúp lão “ như hiểu được những lời cô định nói, ông bác liền tiếp lời cô
“ Vâng, cảm ơn bác nhiều “ Quơ chiếc túi xách, nói lời tạm biệt với ông bác cô liền bước đi
______________________
Từng bước từng bước, cô bước đi những bước thật nhẹ nhàng ung dung trên đường. Bầu trời đã tối, ánh chiều tà rực rỡ đã lui xuống nhường chỗ cho bóng đêm vô tận, tuy sắc trời đã tối nhưng không khí nhộn nhịp, ồn ào của phố xá đã hoàn toàn lấn áp bóng đêm đáng sợ kia . Lúc này những quán ' đêm ' đang đón khách ra vào tấp nập thì bất ngờ chào đón một vị khách bí ẩn
“ Thiếu gia “ Hoa mụ đang đon đả tiếp chuyện với những vị khách thì nhìn thấy một bóng người thon dài bước vào quán, Hoa mụ liền bước tới cung kính cúi người chào
“ VIP 1” Giọng nói khá trầm ấm vang lên từ người được gọi là thiếu gia, nhưng vẫn không thiếu đi những khí tức lạnh băng, có thể đóng băng bất cứ ai khi nghe giọng nói ấy
Khi đã bước vào căn phòng VIP, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế trong phòng, một lần nữa cất giọng lạnh băng
“ Việc thế nào?” Hoa mụ đang cúi đầu tôn kính đứng gần đó, khi nghe giọng lạnh băng hỏi việc của hắn mà không khỏi rùng mình
“ Thưa thiếu gia, mọi việc vẫn ổn “
“ Đây là tất cả hồ sơ trong một năm “ Còn đâu giọng nói mật ngọt đưa đón khách, còn đâu cái dáng yểu điệu, khi đứng trước người này Hoa mụ chỉ là một người trung thành và nghiêm túc
“ Để xuống “ Liếc mắt nhìn Hoa mụ, trong mắt toàn một mảnh lạnh băng không tia ấm
Sau khi nhìn thấy Hoa mụ bước ra khỏi cánh cửa của căn phòng VIP, hắn liền nâng lên một tập hồ sơ dày và ánh mắt chăm chú vào đó
Khẽ nhếch nhẹ khoé môi, hắn nói khẽ như chỉ dàng cho hắn nghe ba từ “ Phạm Ngọc Ly “
__________________
“ Oaaaaa.........” Thở hắt ra một hơi dài, cô cho người thả tự do trên chiếc giường lớn. Hôm nay là chủ nhật, cô được nghỉ, cô đi phục vụ, người mệt mỏi. Tổng kết ngày chủ nhật của cô chính là một từ: Mệt, hai từ: Rất Mệt, ba từ: Vô Cùng Mệt
Thế là vừa nằm oán than và cô cũng không biết mình lim dim chìm vào giấc ngủ sâu từ lúc nào
Có lẽ đây là giấc ngủ sâu nhất của cô, nhìn cô ngủ ngon lành và hạnh phúc như vậy chắc chắn ai cũng sẽ nghĩ ngày mai là một ngày ấm áp và vui vẻ. Nhưng chuyện đời chưa chắc như người vẫn nghĩ, phía trước những ngày bình yên luôn là những ngày dông bão. Liệu những cơn sóng to có kéo cô đi mãi hay không, hay sẽ có một kết thúc khác, chuyện này không một ai có thể biết được ( ngay cả tác giả ) . Nhưng mọi chuyện vẫn có thể biết được khi ta chạm vào........Định Mệnh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.