Nữ Nhị Đại Tác Chiến

Chương 49: Lại nói vì có lý do nên lòng người thay đổi





Hẳn Long Kiểu Nguyệt cực kỳ coi trọng vị cố nhân kia. Nếu nói cho nàng biết Bắc Lăng Thành định cưới Tam tiểu thư, nhưng Tam tiểu thư cũng không phải tiểu thư dòng chính của Tề Vân Phủ các nàng, mà là do gia chủ ngày năm mới tìm vui, đẻ ra đứa con riêng lưu lạc bên ngoài không dám gặp người, rồi vì gần đây mẫu thân nàng ta mới bệnh chết cho nên mới đón về phủ trở thành tiểu thư thứ xuất, Long Kiểu Nguyệt mà biết khẳng định sẽ giận.
Nhìn bộ dáng vô cùng vui mừng của Long Kiểu Nguyệt, Bạch Chỉ cũng không mở miệng. Mặc dù là tiểu thư thứ xuất lưu lạc bên ngoài, tốt xấu gì cũng là hậu nhân của danh môn, vẫn hơn tên Bắc Lăng Thành không cha không mẹ lưu lạc đầu đường kia. Phụ thân định gả Tam tiểu thư cho Bắc Lăng Thành, coi như là sự khẳng định và tán thưởng đối với hắn. Mấy ngày trước nàng nghe phụ thân dùng thủy kính truyền âm báo tin, Bạch Chỉ còn cảm thấy có phần không thể tin được.
Dù sao dưới cái nhìn của người trong nhà, Tề Vân Phủ cao quý, có thể chiêu một đệ tử vô thân vô thế làm con rể, đó cũng đã là chuyện mà rất nhiều nhà bình thường chỉ có thể cầu.
Nàng nghĩ như vậy, cũng không nói rõ với Long Kiểu Nguyệt chuyện của Tam tiểu thư nữa. Hơn nữa Tam tiểu thư sinh ra là trò gièm pha do phụ thân tìm vui nhân dịp năm mới, nếu để người ngoài nghe được, vậy cũng không tốt.
***
Trong Thiên Phủ thành, đô thành của Thiên Phủ, trong một góc sau khi rẽ qua ba con phố.
Biển hiệu của Kí Thị có phần cũ kỹ, trên tấm ván gỗ ố vàng dùng mực đen viết vài chữ to, Tiệm Mứt Quả Kí Thị.
Trước cửa có một ông lão đang ngồi, mặc xiêm y bằng vải thô, trên đầu quấn khăn trùm, mái tóc hoa râm được búi lên cẩn thận tỉ mỉ, đang ngồi đó xuyên từng quả sơn tra.
Một người phụ nữ đi qua đường xách theo thùng nước, gật đầu cười với ông lão kia: "Ồ, Kí sư phụ lại xuyên sơn tra? Lớn tuổi vậy rồi còn vất vả thế làm gì, nhi tử cũng đã cưới lão bà, nên hưởng phúc rồi!"
Ông lão kia ngừng động tác trên tay, cười nói: "Hưởng phúc hưởng phúc, còn không phải là do Đại Ngọc nhà ta lại mang thai, nôn nhiều quá, nhi tử ta cả ngày trông lão bà sao! Làm nhiều mứt quả một chút, kiếm thêm tiền mua y phục mới cho tôn nhi, cũng đâu thể để nó mặc lại xiêm y cũ của tôn nữ ta!"
Nữ tử kia xách theo thùng nước đi qua đường, tiếp tục cười nói: "Ai nha, tiền thì làm sao mà không đủ! Nghe nói Tề Vân Phủ còn phái người muốn đặt mứt quả nhà các ngươi mà, một lần đòi vài trăm xâu, sao phải sầu vì tiền chứ?"
Lão nhân vừa cười, vừa lột bỏ hạt của quả sơn tra màu đỏ, rồi xuyên từng quả vào que trúc: "Vậy nói cũng không chừng, lại bận rộn một phen!"
Nữ nhân kia vừa hâm mộ lại cảm thán: "Nhắc đến thì Tề Vân Phủ kia là phủ lớn, môn phái tiếng tăm lừng lẫy, trước kia cũng chưa từng thấy bọn họ mua gì ở mấy cửa hàng tầm thường, sao lần này còn tìm đến mứt quả Kí thị các ngươi, còn nhất định muốn vài trăm xâu, ngay cả tỉ lệ cũng không kiểm tra?"
Lão nhân kia cũng có chút cảm khái, nhưng trong lòng vẫn cao hứng, cười nói: "Tâm tư của người giàu ấy à, đám bách tính như chúng ta sao biết được? Lại nói lão nhân ta sống nhiều năm vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên gặp được vụ mua bán lớn như vậy! Có lẽ là ông trời chiếu cố Kí thị ta, việc buôn bán nhỏ này vốn kiếm không nhiều lắm, giờ làm một vụ mua bán này, đủ chúng ta ăn no nửa năm!"
Vị phụ nhân kia trong lòng hâm mộ một phen, nói thẳng: "Ký sư phụ ngươi thật có phúc!"
Nói xong nàng ta liền xách thùng nước đi mất.
Ký lão sư phụ cười cười, tiếp tục cúi đầu xuyên sơn tra.
Không biết khi nào, hắn đột nhiên cảm giác trước mặt có một cơn gió lạnh thổi qua, ngăn trở ánh sáng trước mặt.
Có một người đứng trước mặt hắn, cao ngất gầy yếu, ăn mặc có lẽ là một thiếu niên. Chờ hắn ngẩng đầu lên nhìn mặt thiếu niên kia, cũng kinh ngạc.
Đó là một thiếu niên tuấn dật phi phàm, thân hình đơn bạc, đôi môi mỏng, ngũ quan như được tạo ra từ loại ngọc tốt nhất, mang theo ánh sáng lóa mắt làm cho người ta đui mù.
Chỉ là một quầng thâm màu xanh dưới đôi mắt hắn, nhìn qua có vẻ mệt mỏi, tối tăm âm trầm.
Kí sư phó đứng đờ ra nửa ngày mới phản ứng lại, thầm nói tiểu tử trẻ tuổi này bộ dáng thật đẹp mắt, giống một nữ hài.
Lão bá khách khí mở miệng hỏi: "Khách nhân muốn mua mứt quả sao?"
Bắc Lăng Thành đứng trước mặt lão nhân kia, thân ảnh tựa một đoàn mây âm lãnh. Hắn nhìn thoáng qua căn phòng phía sau, đáp: "Phải."
Ngọn lửa lớn chợt bùng cháy lên cao.
Trong lòng Bắc Lăng Thành giấu một xiên mứt quả đỏ tươi, lướt qua hậu viện của Tề Vân phủ, đi vào một tiểu viện hẻo lánh.
Tam tiểu thư mặc xiêm y phổ thông đang ngồi trong tiểu viện trống chải, tựa trên ghế, quay mặt về phía mặt hồ xanh thẳm thêu khăn tay, bên cạnh nàng có một thị nữ đứng phía sau, cũng nghiêng đầu nhìn chiếc khăn gấm được thêu tỉ mỉ khéo léo trong tay nàng.
Bắc Lăng Thành như quỷ mị bay vào, vỗ vỗ thị nữ kia.
Thị nữ kia quay đầu, nhìn thiếu thiếu niên âm trầm trước mặt giơ lên thủ thế im lặng, mặt đỏ lên, vội vàng dịch chuyển thân hình, lùi lại rất xa một bên.
Bắc Lăng Thành lặng yên không tiếng động đứng sau tam tiểu thư, cúi đầu nhìn. Nàng thêu hết sức chăm chú, một bức thanh hà đồ xanh biếc dần hiện lên trên chiếc khăn tay màu trắng.
Rõ ràng là đã mùa đông, sông hồ sớm cạn khô, nàng lại thêu trông rất sống động, bất quá là vì bị nhốt tại trong viện này thời gian quá dài, cho nên hoa sen từng nhìn ngắm đã sớm khắc vào tâm.
Mái tóc đen của nàng bị một gây trâm gỗ giản dị búi thành hình đám mây, phía sau cổ lộ ra một mảng da thịt trắng mịn. Bắc Lăng Thành ở phía sau lưng lặng yên không tiếng động nhìn, không hề có ý lên tiếng quấy rầy.
Không biết qua bao lâu, thị nữ bên cạnh vẫn không lên tiếng, Bắc Lăng Thành cũng thế, lẳng lặng nhìn Tam tiểu thư thêu chiếc khăn kia.
Đợi đến khi nàng thêu một chú chuồn chuồn đậu trên cánh hoa sen, lúc kim đâm xuống lại chẳng may làm tay bị thương. Một giọt máu đỏ tươi nhiễm đỏ chiếc khăn kia, nàng đau đớn nhỏ giọng hít vào một hơi, để chiếc khăn trên tay xuống.
Một giọt máu đỏ tươi theo ngón tay rơi xuống, như một giọt sương lăn tròn trên lá sen.
Nàng có chút ảo não, rõ ràng thêu hoa là vì muốn bình tâm tĩnh khí, nhưng vì sao mình luôn tâm thần không yên đây?
Trước mặt đột nhiên có một bàn tay vươn ra, Bắc Lăng Thành nắm lấy tay nàng, nâng lên thế nhưng lại bỏ vào miệng mình.
Tam tiểu thư hoảng sợ, quay đầu lại. Bắc Lăng Thành vòng đến trước mặt nàng, nửa quỳ xuống, ngậm tay nàng trong miệng hút lấy máu, rồi nói: "Sao lại luôn bất cẩn thế này?"
Thị nữ đứng ở xa thấy màn này, xấu hổ đến mặt đỏ bừng, vội vàng quay đầu đi. Tam tiểu thư cũng đỏ mặt, ngượng ngùng giãy ra, nói: "Có người đang nhìn đó!"
Bắc Lăng Thành ôn nhu buông tay nàng, cười nói với nàng: "Cũng không có cách nào."
Nàng dịu dàng nhìn hắn, cơn gió lạnh mùa đông vẫn thấu xương như thế, thiếu niên mặt mày tối tăm trước mặt, tuấn mỹ như ngọc, dung nhan như họa, là người trong lòng mà nàng ngày tư đêm tưởng, cam nguyện bị đánh gãy chân cũng muốn gả cho.
Bắc Lăng Thành nhìn nàng, đem tay nàng ủ trong tay mình, lấy một xâu mứt quả ra, đặt vào tay nàng, cười nói: "Mua cho nàng, nàng thích không?"
Từ nửa năm trước sau khi vào phủ, hắn ở trong phủ bị Tam di nương cùng Hà thúc dùng đủ cách bắt nạt, trừ gia chủ, đệ tử cùng thế hệ có rất nhiều người biết, nhưng không ai dám giúp hắn. Đệ tử cùng bị bắt nạt như hắn, nhìn thấy hắn rơi xuống kết cục như vậy, thậm chí còn cười nhạo hắn.
Chỉ có vị Tam tiểu thư không được chào đón này khi gặp được hắn rơi lệ ở phía sau hậu viện, đã ôn nhu lại khổ sở đau lòng vì hắn. Đó là khi hắn bị lăng nhục, thề muốn báo thù rửa hận. Nàng không biết lai lịch hắn, cũng không biết tên đệ tử không thân chẳng quen bị vô cớ khi dễ này là người được Long Đình tiểu thư phó thác vào Tây Bắc Tề Vân phủ, chỉ đơn thuần nghĩ hắn là bị đám đệ tử khác bắt nạt.
Đây là điểm tốt của một người xuất thân chi thứ như Tam tiểu thư, đơn thuần, thiện lương, thậm chí dũng cảm.
Nàng không giúp được hắn, chỉ có thể khổ sở thương tâm vì hắn. Để khiến Bắc Lăng Thành có được chỗ dựa, nàng giãi bày với phụ thân, nói nàng muốn gả cho Bắc Lăng Thành.
Gia chủ tức giận, nàng là hậu nhân của danh môn, nữ nhi của phủ cao quý, mặc dù xuất thân dòng thứ, nhưng cũng sẽ khinh thường một tên thiếu niên cùng khổ không quyền không thế không có chỗ dựa. Nàng quật cường muốn gả cho hắn, thậm chí hô lên những lời đại nghịch bất đạo "ta đã là người của hắn".
Gia chủ tức giận, cũng không dám tìm Bắc Lăng Thành gây phiền toái, bởi vì hắn là cố nhân của Long Kiểu Nguyệt, là người mà tiểu thư dòng chính của Long Đình phó thác. Nếu hắn xảy ra chuyện gì, nếu bị Long Kiểu Nguyệt hỏi đến, Tây Bắc Tề Vân phủ sợ sẽ không gánh nổi cái giá đắt đó.
Vì thế gia chủ đánh gãy chân Tam tiểu thư, xả giận, nhốt nàng vài ngày mới ngầm đồng ý quan hệ thông gia chẳng ra gì này.
Nói đến, Tâm tiểu thư chỉ là một vị tiểu thư không được coi trọng của Tây Bắc Tề Vân phủ, nhưng cũng là nữ nhi của họ, giá trị của nàng chính là để làm đám hỏi với gia tộc khác, nhưng so ra cũng vẫn kém hơn cố nhân mà Long Đình nhờ vả. Nếu Long Kiểu Nguyệt ngày nào đó biết Bắc Lăng Thành bị đánh gãy chân, không chừng sẽ nổi giận, nhưng nếu biết một vị tiểu thư nào đó của Tây Bắc Tề Vân phủ bị gãy chân, sợ là nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn một cái.
Sau khi gia chủ nhà mình cam chịu chuyện của Tam tiểu thư và Bắc Lăng Thành, Tam di nương niệm tình Bắc Lăng Thành sắp thành con rể Tề Vân phủ, rốt cuộc thành người một nhà, đành phải thu liễm lại. Hà thúc cũng không tìm Bắc Lăng Thành đến phòng tạp vật ở phía sau hậu sơn biệt uyển nữa. Đám đệ tử cũng không dám truyền tai tin đồn gì.
Tam tiểu thư cầm mứt quả, bóc mở giấy gói, đưa một cái lên bên miệng Bắc Lăng Thành: "Ngươi ăn trước đi."
Bắc Lăng Thành ôn nhu cười nói: "Nàng ăn trước đi, ta đã nếm qua."
Nàng vừa muốn cười, chân mày giãn ra lại hơi nhíu, cầm khăn tay đưa lên bên cổ hắn: "Chỗ này, đây là cái gì?"
Một giọt máu tươi dính trên khăn tay, tiên diễm ướt át, như thể oán linh của cả một gia đình, đang nhỏ lệ.
Hết chương 49


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.