Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 37: Gặp nhau ở cung điện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gặp nhau ở cung điện
Edit: August97
images
Diêu Nhược Thấm thấy ánh mắt của Thượng Quan Triệt vẫn nhìn theo Thẩm Thiển Mạch không rời, không khỏi tức giận nói:
"Triệt ca ca, mọi người đã đi xa! Huynh còn nhìn gì vậy!"
"Nhược Thấm muội muội, ta chỉ đang cảm thấy Thẩm Thiển Mạch này hơi kỳ quái. Còn nữa, ta cưới nàng ấy, cũng chỉ vì muốn lấy được sự ủng hộ của Thừa tướng mà thôi." 
Thượng Quan Triệt bị Diêu Nhược Thấm đẩy, hoàn hồn, lập tức nở nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng kéo tay Diêu Nhược Thấm, lộ ra bộ dáng thâm tình.
"Triệt Nhi nói rất đúng, Thẩm Thiển Mạch này xác thực rất kỳ quái, về hôn sự này, mẫu hậu còn phải lại suy nghĩ kỹ càng." 
Trong mắt Diêu Tuyết Không mang theo vài phần tính toán, toàn thân hiện vẻ âm trầm.
"Mẫu hậu!" 
Thượng Quan Triệt nghe Diêu Tuyết Không nói muốn suy tính lại lần nữa, không khỏi nhíu mày muốn khuyên Diêu Tuyết Không.
"Triệt ca ca, huynh cứ nhất định muốn cưới ả Thẩm Thiển Mạch đó sao!" 
Diêu Nhược Thấm nhất quyết không tha bắt lấy cánh tay Thượng Quan Triệt, bốc đồng nói.
"Nhược Thấm muội muội, muội hiểu lầm." 
Thượng Quan Triệt dịu dàng an ủi, trong mắt cũng đã hiện lên tia không kiên nhẫn, hắn đã sớm không chịu nổi tính tình biểu muội này rồi, nếu không phải muốn nắm quân quyền của cữu cữu (cậu) cùng mẫu hậu yêu cầu, sao hắn lại phải giả trang thích biểu muội này!
Tranh cãi bên trong Phượng Tê cung một chút cũng không thừa truyền vào trong tai Thẩm Thiển Mạch, nàng quay đầu nhìn lại Phượng Tê cung, khóe miệng gợi lên một độ cong châm chọc, thoải mái rời đi.
"Ơ, đây không phải là Thẩm gia Tam tiểu thư sao!" 
Thanh âm ba phần cay nghiệt ba phần ngạo mạn truyền vào bên tai Thẩm Thiển Mạch  .
Vẫn chưa đi mấy bước, liền bị vị khách không mời mà đến ngăn lại, vận khí của nàng cũng không tốt chút nào. Khóe miệng nâng lên nụ cười, nâng mắt cười yếu ớt. 
"Phiên công chúa, Thiển Mạch hữu lễ."
"Hừ! Tại sao con ả Nhị tỷ yêu tinh kia không vào cung cùng ngươi? Quan hệ giữa các ngươi không phải rất tốt sao?!" 
Thời điểm Thượng Quan Phiên nói đến Thẩm Thiển Tâm, bộ dáng cắn răng nghiến lợi, thái độ với Thẩm Thiển Mạch cũng không tốt.
Thẩm Thiển Mạch nhíu mày nhìn Thượng Quan Phiên, quan hệ giữ nàng ta và Thẩm Thiển Tâm không phải rất tốt sao. Sao đột nhiên lại chán ghét Thẩm Thiển Tâm như vậy. Thật sự kỳ quái.
"Một tháng sau nhị tỷ sẽ phải xuất giá. Nên không cùng Thiển Mạch vào cung." 
Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt lên tiếng, nàng cũng không có ý định dây dưa với Thượng Quan Phiên. Tính tình Thượng Quan Phiên tuy rất điêu ngoa bốc đồng, nhưng bản tính cũng không phải quá xấu, vì vậy, nàng cũng không muốn làm khó nàng ta.
"Sắp xuất giá rồi còn dám quyến rũ Viễn Sam! Ta thật đã nhìn lầm ả ta! Lại xem con yêu tinh kia là tỷ muội tốt! Nếu không phải Nhược Thấm nói cho ta biết, ta còn không biết hai tỷ muội Thẩm gia các ngươi đồng loạt đi quyến rũ Tam ca cùng Bát ca của ta!" 
Thượng Quan Phiên giận dữ nhìn Thẩm Thiển Mạch, trong mắt mang theo ba phần phẫn hận bảy phần khinh thường, tiếp tục nói.
"Ngược lại ả yêu tinh Thẩm Thiển Tâm kia có vài phần thùy mị, nhưng ta không hiểu, ngươi đã làm gì khiến Tam ca coi trọng ngươi?!"
"Thì ra là công chúa đang ghen tị." 
Thẩm Thiển Mạch không để ý đến chê cười của Thượng Quan Phiên, khóe miệng nâng lên ý cười, thản nhiên nói.
Diêu Nhược Thấm cũng có vài phần tâm tư. Cố ý đem chuyện này nói cho Thượng Quan Phiên, lợi dụng tình cảm Thượng Quan Phiên dành cho Diêu Viễn Sam làm tăng thêm địch ý của Thượng Quan Phiên với nàng và Thẩm Thiển Tâm, lợi dụng Thượng Quan Phiên đối phó bọn họ.
"Ngươi. Ngươi nói bậy bạ gì đó?!" 
Thượng Quan Phiên bị Thẩm Thiển Mạch nói trúng tâm tư, xấu hổ chỉ vào Thẩm Thiển Mạch tức giận nói.
"Phiên Phiên, ngươi làm gì ở đây?" 
Thanh âm Thượng Quan Cẩn lạnh lùng truyền đến.
Thẩm Thiển Mạch quay đầu nhìn lại, Thượng Quan Cẩn toàn thân hắc y như cũ, nổi bật lên khí khái kiêu ngạo bất tuân, hình như Thượng Quan Phiên có phần sợ Thượng Quan Cẩn, nhìn thấy Thượng Quan Cẩn tới, khuôn mặt ngạo mạn cũng hơi thu liễm.
"Bát ca. Muội… Muội..."
Nhìn Thượng Quan Phiên ấp úng không nói ra lời, Thẩm Thiển Mạch khó có dịp tốt bụng mỉm cười, nói với Thượng Quan Cẩn.
"Không có gì, Phiên công chúa chỉ đang trò chuyện cùng ta một chút mà thôi."
Thượng Quan Phiên nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, không khỏi kinh ngạc ngước mắt nhìn về phía nàng, dường như hoàn toàn không nghĩ tới Thẩm Thiển Mạch sẽ giúp nàng ta, vẻ mặt cũng giảm địch ý nhìn Thẩm Thiển Mạch, nói với Thượng Quan Cẩn.
"Thiển Mạch nói không sai, muội chỉ đang trò chuyện với nàng."
"Ồ? Sao ta lại không biết Phiên Phiên cũng có giao tình với Thiển Mạch." 
Thượng Quan Cẩn liếc mắt nhìn Thẩm Thiển Mạch, như có điều suy nghĩ nói.
Thượng Quan Phiên là muội muội của hắn, tất nhiên hắn biết rõ tính tình của nàng, sao có thể có lòng tốt cùng Thẩm Thiển Mạch ôn chuyện như vậy, dĩ nhiên là tới làm khó Thẩm Thiển Mạch, nhưng hắn không hiểu vì sao Thẩm Thiển Mạch lại nói đỡ thay Thượng Quan Phiên, lấy hiểu biết của hắn với Thẩm Thiển Mạch, tựa hồ nàng cũng không phải là người thiện lương ôn hòa.
Thượng Quan Phiên bị Thượng Quan Cẩn nhìn chăm chú thì có phần hốt hoảng, hơi lo lắng giải thích.
"Chỉ là tùy ý nói chút chuyện mà thôi, Bát ca đã đến đây, vậy thì nói chuyện một chút với đệ muội (em dâu) của huynh đi, Phiên Phiên đi trước."
"Hình như Phiên công chúa rất sợ Bát hoàng tử?" 
Thẩm Thiển Mạch nhìn bóng dáng Thượng Quan Phiên vội vã rời đi không khỏi mỉm cười yếu ớt, Thượng Quan Phiên điêu ngoa không để ai vào mắt lại có lúc sợ người khác?
"Phiên Phiên xưa nay vô pháp vô thiên đã quen, hoàng hậu nương nương cùng Tam ca lại vô cùng cưng chiều muội ấy, ta mang binh bên ngoài nhiều năm, dĩ nhiên tính cách có phần nghiêm khắc, Phiên Phiên cũng vì vậy mà sợ ta." Thượng Quan Cẩn không nhanh không chậm giải thích.
"Hoá ra là như vậy, Thiển Mạch thấy Bát hoàng tử đối với Nhị tỷ lại rất dịu dàng ôn nhu." 
Thẩm Thiển Mạch không khỏi lên tiếng châm chọc, mấy hoàng tử người nào cũng trước mặt thì bộ dáng này sau lưng lại là bộ dáng khác, nàng cực kỳ chán ghét.
"Thiển Tâm là thê tử tương lai của ta, dĩ nhiên ta muốn chăm sóc cho nàng thật tốt." 
Thượng Quan Cẩn không biết thân phận của Thẩm Thiển Mạch, còn tưởng rằng Thẩm Thiển Mạch với Thẩm Thiển Tâm là tỷ muội tình thâm, vì vậy mới son sắt thề thốt nói.
"Nhị tỷ có thể gả cho Bát hoàng tử, cũng là phúc khí của tỷ ấy." Thẩm Thiển Mạch nhàn nhạt nói.
Thượng Quan Cẩn nhìn Thẩm Thiển Mạch, nữ tử này xem qua cũng không có gì đặc biệt, nhưng lại có một cái gì đó rất hấp dẫn hắn, thậm chí khiến hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết, nghe nói Tam ca vẫn quyết đi phủ Thừa Tướng cầu hôn, chỉ chờ bên Hoàng hậu nương nương đồng ý.
"Ai có thể cưới được Thiển Mạch, cũng là phúc khí của hắn." 
Thượng Quan Cẩn cười nói, nhưng trong lòng lại âm thầm tính toán, tuyệt đối không thể để Thẩm Thiển Mạch gả cho Thượng Quan Triệt, nếu không cả hai bên Thừa Tướng đều không giúp, đứng ở vị trí trung lập, hắn cũng liền mất đi một thế lực tranh đoạt ngôi vị thái tử vị với Thượng Quan Triệt.
"Bát hoàng tử quá khen, Thiển Mạch có tài đức ǵì chứ." 
Thẩm Thiển Mạch khách khí cười cười, nh́ìn thấy núi giả phía sau chợt lóe bóng dáng hồng ảnh, nụ cười không khỏi sáng lên.
"Thiển Mạch c̣òn có chuyện, mạn phép đi trước."
Thượng Quan Cẩn thấy nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch đột nhiên thay đổi, không khỏi xúc động. Nụ cười kia không hề giống nụ cười bình thường, mặc dù thoạt nhìn nhàn nhạt, lại giống như trăm hoa đua nở khiến hắn xúc động, tựa như chỉ cần nhìn thấy nụ cười kia, ngay cả nước hồ mùa đông đã đóng băng cũng phải tan chảy.
Nhìn bóng lưng Thẩm Thiển Mạch vội vã rời đi, Thượng Quan Cẩn nâng lên một nụ cười, Thẩm Thiển Mạch, ta tuyệt đối sẽ không cho phép nàng gả cho Thượng Quan Triệt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.