Nữ Nhân, Ngoan Ngoãn Về Nhà Với Trẫm

Chương 10: Cái giá đắt khi đắc tội với nàng!




Cái giá đắt khi đắc tội với nàng!
Người khác rối rít đưa ánh mắt hâm mộ nhìn về phía môn chủ phái Tử Hà.
"Ta nghe nói cung chủ Ma Cung đã từng đã cứu tính mạng hòn ngọc quý của môn phái Tử Hà."
"Thì ra là như vậy, bộ dáng Thanh Lam cô nương này quả thật không tệ, thật là có phúc lớn."
Võ lâm nhân sĩ rối rít nhỏ giọng thảo luận, không ai là không cảm thấy môn chủ môn phái Tử Hà đốt hương bái phật mới được may mắn. Chỉ có Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà mới biết rõ, bọn họ xong rồi. Môn chủ phái Tử Hà nhíu mày thật sâu, trong mắt lướt qua vẻ nặng nề.
Nhất định Thẩm Thiển Mạch đã nhìn ra gì đó. Nếu trở về, chờ đợi bọn họ chính là diệt vong, nhưng nếu không trở về, thêm một tội danh bất kính với Võ Lâm Minh Chủ, cũng chứng minh bọn họ có tật giật mình, vậy thì càng đáng sợ.
Sắc mặt Thanh Lam trắng bệch, cắn môi, đỡ môn chủ phái Tử Hà từ từ tiến đến Thẩm Thiển Mạch. Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười sâu xa, nhìn bọn họ.
"Môn chủ và Thanh Lam cô nương theo ta đi lấy thuốc thôi." Thẩm Thiển Mạch nhìn Thanh Lam cùng môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười ấm áp, đôi mắt đen như mực giống như hồ sâu, không nhìn thấu dòng suy nghĩ của nàng.
Lời nói ôn hòa hữu lễ, nếu không phải cẩn thận nghe, chỉ cảm thấy Thẩm Thiển Mạch đang quan tâm môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam, nhưng nếu là dụng tâm nghe, vẫn là có thể nghe thấy sự trào phúng trong đó.
Sắc mặt của Thanh Lam trắng bệch, khẽ cười miễn cưỡng nói, "Sao có thể xấu hổ làm phiền Minh chủ, độc của phụ thân, Thanh Lam sẽ tự mình nghĩ biện pháp giải."
"Ồ? Độc Đường Môn, Thanh Lam cô nương cũng giải được? Chẳng lẽ có giao tình gì với Đường Môn?" Mâu sắc Thẩm Thiển Mạch càng sâu, khóe miệng nở nụ cười đùa giỡn như có như không, bộ dáng kia thoạt nhìn là dáng vẻ vô cùng kinh ngạc, nhưng ánh lạnh trong mắt nàng lại khiến Thanh Lam không rét mà run.
Thanh Lam run rẩy nhìn Thẩm Thiển Mạch. Nàng biết, nhất định cái gì nàng ấy cũng biết rồi! Nếu không nàng sẽ không dùng ánh mắt như vậy nhìn mình. Khuôn mặt Thanh Lam dần dần chuyển trắng, ngón tay nắm thật chặt, khớp xương trắng bệch, cắn môi nhìn Thẩm Thiển Mạch, cuối cùng nhắm mắt nói, "Mặc dù phái Tử Hà không nhiều thảnh dược bằng Ma Cung, nhưng muốn giải loại độc này cũng không phải là việc khó gì." 
"Đúng vậy đó! Đúng vậy đó. Không dám làm phiền Minh Chủ!" Môn chủ phái Tử Hà nghe thấy Thanh Lam nói như vậy, lập tức phụ họa nói, bên trán đã mơ hồ xuất hiện mồ hôi hột.
"Ồ? Không dám?" Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch mang theo vẻ lạnh lùng, nụ cười nơi khóe miệng cũng là đùa giỡn mà châm chọc, từ từ tiến lên gần chỗ Môn chủ phái Tử Hà và Thanh Lam, ý vị sâu xa nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Thanh Lam nhìn thấy khí tức chết chóc trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Thiển Mạch, bàn tay đỡ lấy phụ thân mình hơi run rẩy, cơ hồ là đứng không vững.
Thẩm Thiển Mạch thấy khuôn mặt trắng bệch của Thanh Lam, nụ cười nơi khóe miệng càng đậm, từ từ dạo bước, đi tới trước mặt của Thanh Lam, cặp mắt đen nhánh chăm chú nhìn Thanh Lam, thản nhiên nói, "Thanh Lam cô nương sao vậy? Sắc mặt khó nhìn thế, chẳng lẽ là đang kinh sợ điều gì?"
Tất nhiên võ lâm nhân sĩ bốn phía cũng nhìn thấu sự hốt hoảng của Thanh Lam, rối rít cảm thấy không giải thích được, mà nhìn vẻ mặt lười biếng tự đắc của Thẩm Thiển Mạch, hình như cũng không muốn nhanh chóng giải độc cho Môn chủ phái Tử Hà, không khỏi rối rít cau mày quan sát, xem xem cuối cùng Thẩm Thiển Mạch muốn diễn trò gì.
"Sao môn chủ phái Tử Hà lại không biết phân biệt như thế? Minh Chủ chỉ muốn giải độc giúp ông ta mà thôi, sao ông ta lại một mực từ chối như vậy?!"
"Đúng vậy! Lại còn lên mặt, chẳng lẽ không biết Cung chủ Ma Cung là nhân vật cỡ nào sao?! Ngươi xem, rõ ràng Cung chủ Ma Cung đang mất hứng."
Võ lâm nhân sĩ thấy một màn như vậy, bàn luận xôn xao. Sắc mặt môn chủ phái Tử Hà càng thêm khó coi. Dù sao ở giang hồ đã lăn lộn nhiều năm như vậy, danh hiệu Cung chủ Ma Cung sao ông có thể chưa từng nghe qua, thủ đoạn của Cung chủ Ma Cung, ông càng rõ ràng.
Đúng vậy, sao ông ta lại nghĩ rằng Cung chủ Ma Cung không trúng độc lại có thể êm đẹp sống? Nếu biết, ông ta đã có thể êm đẹp còn sống, hơn nữa cư nhiên lại đoán được độc này do nữ nhi ông hạ, tuyệt đối ông sẽ không tới tham gia cái đại hội võ lâm này!
Thẩm Thiển Mạch thấy được sự hối tiếc trong mắt Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười châm chọc, trong mắt thoáng qua vẻ ngoan tuyệt, nghĩ thầm, bây giờ mới bắt đầu hối hận sao? Chỉ tiếc, đã không còn kịp nữa rồi!
"Kẻ thương tổn đến ta, đều không có kết cục tốt!" Thẩm Thiển Mạch nở nụ cười ấm áp, ghé vào tai Thanh Lam, dùng tư thế cực kỳ mập mờ nói, giọng nói rất nhỏ, chỉ có hai người các nàng có thể nghe.
Thanh Lam vừa nghe thấy lời nói của Thẩm Thiển Mạch, đôi mắt như nước hồ bình tĩnh nhìn Thẩm Thiển Mạch, xem ra hôm nay chạy trời không khỏi nắng rồi!
"Mới vừa rồi Minh Chủ và Thanh Lam cô nương đã nói gì? Sao sắc mặt Thanh Lam cô nương  lại khó coi như vậy?"
"Được được được! Chẳng lẽ là Minh Chủ coi trọng Thanh Lam cô nương, Thanh Lam cô nương không muốn?"
"Nói sảng gì thế! Minh Chủ tuyệt thế phong thái như thế, cô nương nào không nguyện ý?"
Võ lâm nhân sĩ nhìn cử chỉ quái dị của Thẩm Thiển Mạch cùng Thanh Lam, không khỏi rối rít nhỏ giọng thảo luận. Thẩm Thiển Mạch nghe thấy mấy ngôn luận này, từ chối cho ý kiến, chỉ thản nhiên nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà.
Bây giờ Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà đã là hoảng loạn rối ren. Hoàn toàn không biết bước kế tiếp Thẩm Thiển Mạch sẽ có động tác gì.
"Không biết Cung chủ tìm lão phu tới có chuyện gì?" Một lão giả tóc bạc hoa râm được Ma Cung cung kính mời đến trước mặt.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, ông lão tóc trắng này chính là quái y giang hồ nổi danh Quái Y Âu Dương Đỉnh. Tin đồn tính khí quái y rất cổ quái, chính là Võ Lâm Minh Chủ mặt mũi của hắn cũng chưa chắc vì mua, hôm nay Cung chủ Ma Cung có thể mời được ông ấy, đủ để chứng minh thực lực mạnh mẽ của Ma Cung  .
Mọi người cảm thán rất nhiều, cũng âm thầm suy nghĩ, Ma Cung Cung đã mời Quái Y tới đây, vì thương thế của môn chủ phái Tử Hà sao? Môn chủ phái Tử Hà thật đúng là có phúc lớn!
"Y thuật của quái y là thiên hạ vô song. Không bằng, để ông ấy thay ngươi xem xét chất độc đi?" Thẩm Thiển Mạch mỉm cười với Quái Y, tiếp theo nhíu lông mày, vẻ mặt đùa giỡn nhìn Môn chủ phái Tử Hà.
Nếu như nàng đoán không sai, Môn chủ phái Tử Hà căn bản cũng chưa có trúng độc. Nên hắn giả bộ trúng độc hoàn toàn là  che dấu tai mắt mọi người. Nếu phái Tử Hà là một phần của Ma Cung, sao Đường Ngọc có thể hạ Môn chủ phái Tử Hà lại sử dụng kịch độc đây?!
"Không cần. Lão phu..." Môn chủ phái Tử Hà lập tức gấp đến độ đổ mồ hôi hột, muốn từ chối, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Thiển Mạch, muốn nói cái gì cũng nuốt xuống rồi.
Tình thế bây giờ, ông ta sao có thể nói chuyện? Rõ ràng Thẩm Thiển Mạch đang muốn vạch trần tất cả chuyện của mọi người! Vậy phải làm sao bây giờ! Nếu để cho người khác biết hắn và Đường Môn cấu kết. Danh tiếng phái Tử Hà sẽ khó mà giữ được, chỉ sợ tính mạng của ông ta cũng không giữ được!
Thẩm Thiển Mạch lạnh lùng nhìn Môn chủ phái Tử Hà, khóe miệng nở nụ cười yêu dị, trong mắt mang theo ánh lạnh khiếp người, tiếp tục nói, "Môn chủ cần gì từ chối?  Chẳng lẽ môn chủ căn bản không cần giải độc sao?! Đừng nói với ta, người của Đường môn, sẽ xuống tay lưu tình đó."
Thẩm Thiển Mạch khẽ nhếch miệng. Lạnh lùng nhìn vẻ mặt kinh hoảng cùng tuyệt vọng trên khuôn mặt Môn chủ phái Tử Hà cùng Thanh Lam. Nếu dám xuống tay với nàng, nên biết kết quả!
Võ lâm nhân sĩ nhìn một màn trước mắt, càng thêm không hiểu ra sao, nhìn dáng dấp thương thế của Môn chủ phái Tử Hà, hình như có nội tình khác?!
Quái Y lanh lẹ đã nắm tay Môn chủ phái Tử Hà thay ông ta bắt mạch, sau đó lạnh lùng bỏ lại một câu, "Cũng chỉ nôn máu đen, sắc mặt biến thành thành xanh tím, độc nhỏ, không ảnh hưởng đến toàn cục!"
Vừa nói như vậy xong. Lập tức võ lâm nhân sĩ bốn chức giống như nổ tung nồi một dạng. Rối rít châu đầu ghé tai.
"Làm sao có thể chứ?! Mới vừa rồi Môn chủ phái Tử Hà còn bị thương nặng, bộ dáng như không thể cứu chữa!"
"Được là được! Đường Môn xuống tay tàn nhẫn nhưng nổi danh, sao có thể chỉ hạ độc như vậy? Hơn nữa nếu chỉ có vậy, phái Tử Hà cần gì thối lui khỏi?!"
Nhìn mọi người nghị luận ầm ĩ, nụ cười trên khuôn mặt Thẩm Thiển Mạch vẫn như cũ, giống như nàng đã sớm liệu ra ái kết quả này. Ánh mắt đen nhánh không thấy rõ cảm xúc, chỉ lẳng lặng đứng nhìn mọi người.
"Chẳng lẽ Minh Chủ đã sớm biết?" Rốt cuộc có người không nhịn được hỏi.
Thẩm Thiển Mạch hướng mày, chỉ lạnh lùng nhìn Thanh Lam cùng Môn chủ phái Tử Hà, nhàn nhạt nói, "Trái lại trước hết ta lại muốn nghe xem môn chủ phái Tử Hà muốn nói gì?!"
"Lão phu không có lời nào để nói!" Môn chủ phái Tử Hà cũng không phải là kẻ ngốc, chuyện đã đến nước này, ông ta có nói gì đều không hữu dụng. Thay vì khiến người ta chế giễu, còn không bằng ngạo khí chết đi!
Thẩm Thiển Mạch nghe nói vậy, nhếch miệng nở nụ cười ngoan tuyệt mà khát máu, trong mắt chợt lóe lên lệ khí, làm hại nàng suýt mất mạng, làm hại Tư Đồ Cảnh Diễn vì nàng mà bị thương, cho là dễ dàng như vậy sao, có thể như vậy mà chết đi sao? Không khỏi suy nghĩ quá đơn giản rồi.
"Như vậy, Mặc Trì thay ngươi nói đi!" Thẩm Thiển Mạch từ từ mở miệng, trong mắt mang theo vài phần khinh thường, nhìn về phía mọi người, giọng nói réo rắt khiến mỗi người ở đây dần dần trở nên mình bạch. "Căn bản phái Tử Hà chính là là tay sai của Đường Môn! Mà Môn chủ phái Tử Hà ra sức khiêu chiến mọi người như vậy, chỉ vì lót đường thay Ðường Ngọc!"
Một câu kinh ngạc bốn phương.
Sắc mặt võ lâm nhân sĩ lập tức thay đổi. Rối rít kinh ngạc nhìn Môn chủ phái Tử Hà. Thấy sắc mặt xám trắng của ông ta, lại liên hệ chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều không nén được tức giận.
"Môn chủ, làm sao ngươi có thể cấu kết cùng Đường Môn?! Thiệt tḥi cho chúng ta lại còn coi ngươi là chính đạo kiệt xuất!"
"Hừ! Chính đạo gì chứ?! Còn không phải là làm tay sai đấy ư!"
Lời nói châm chọc như sóng lớn đổ ập về phía Môn chủ phái Tử Hà, mặt của hắn chuyển xanh, cuối cùng giống như đã đưa ra quyết định, một thanh lên bội kiếm bên cạnh định tự vẫn.
"Phụ thân!" Thanh Lam thấy thân hình cao lớn của phụ thân chậm rãi ngã xuống trước mặt mình, không khỏi hoảng sợ mà đau lòng gọi ra tiếng.
Thẩm Thiển Mạch nhìn hành động của Môn chủ phái Tử Hà, từ chối cho ý kiến. Không có bất kỳ hành động ngăn trở, thái độ cũng không có nửa phần biến hóa, nghe thấy tiếng hô khàn cả giọng của Thanh Lam, nàng khẽ nhíu mày, nhếch miệng nở một nụ cười, nói, "Thanh Lam cô nương, thế nào?"
"Ngươi… Ngươi…" Thanh Lam bị Thẩm Thiển Mạch giận đến nói không ra lời, người này, có thể vô tình bức tử phụ thân của nàng như vậy, lại còn mặt dày hỏi nàng, nàng cảm thấy thế nào?!
Thẩm Thiển Mạch nhìn khuôn mặt vặn vẹo tức giận của Thanh Lam, không khỏi cảm thấy buồn cười. Trong mắt hiện vẻ tức giận, Thẩm Thiển Mạch cười lạnh nói, "Mặc Trì còn chưa cám ơn Thanh Lam cô nương đã hạ độc với Mặc Trì!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.