Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 57: Có người nói ra




Editor: Kinh Thuế
Môi khẽ nhấp mím chặt lại, cơ hồ đã không còn nhìn thấy được bóng dáng đôi môi trên khuôn mặt thịt, cô lại cố nhìn về phía trước thám thính, kết quả một trận gió cứ như vậy thổi tới trên mặt cô, thậm chí, còn kèm thêm theo mấy chiếc lá vàng, rơi xuống che mất tầm mắt cô.
“Xin lỗi, Sâm học trưởng, tôi không phải cố ý.” Một nam sinh đi đến trước, không ngừng cúi người xin lỗi, chỉ là ánh mắt của cậu ta lại một mực dừng lại trên người Thẩm Vũ Âm, ánh mắt như vậy, dường như có thể gọi là ai oán cùng tuyệt vọng.
Thậm chí, hai mắt đã đỏ hồng như sắp khóc, chỉ cần dùng lực một chút, nước mắt cứ như vậy sẽ chảy xuống, thân thể gầy teo, đứng trong gió thu, dường như chỉ cần lung lay một chút sẽ bị gió thổi đi mất.Kinh/thue.dien/dan;le-quydon
Chính là một cây gậy trúc, không ngừng lắc lư theo gió.
Là anh ta, Dư Châu vẫn lấp tại chỗ, đã có người xung phong thừa nhận rồi, vậy cô cũng không cần đi ra nữa, chắc chắn bọn họ cũng không muốn gặp mặt cô đâu.
Thật ra, đứng ở chỗ này xem trò vui cũng không tệ.
Ngoại ra chính là cảm thấy có chút phiền toái.
Nhưng bất luận là đùa giỡn thế nào, cũng không cười nổi, đổi lại chính là hít thở không thông. Không cách nào hô hấp được bình thường.
Tâm cô đột nhiên đau đến co rút lại, chỉ bởi hình ảnh vô cùng xinh đẹp kia, hai con mắt trợn tròn, nhắm lại, thì ra cô lại nhớ kĩ khuôn mặt anh như vậy, không cách nào từ bỏ.
Cây gậy trúc đứng thẳng người lêm, đôi mắt cũng không nhìn xuống dưới nữa, đầu tiên là nhìn Thẩm Vũ Âm, sau lại quay sang Kính Nguyệt Sâm, cuối cùng lại cúi đầu, thậm chí muốn cúi thấp xuống tận mặt đất.
“Xin hỏi, có thể giúp gì cho cậu?” Kính Nguyệt Sâm xoay người, ly khai khỏi Thẩm Vũ Âm, một trận gió thổi qua, thân thể Thẩm Vũ Âm khẽ run lên, thì ra, khi anh ấy không còn ấm áp sẽ lạnh lùng như vậy.
Cây gậy trúc cũng cảm thấy một hồi lạnh sống lưng, cậu ngẩng đầu, trên khuôn mặt Kính Nguyệt Sâm vẫn là biểu hiện ôn hòa đầy đạm mạc xa cách, khóe môi tự nhiên cong lên, dường như trời sinh đã luôn cười như vậy, nhưng, cũng là trời sinh lạnh lùng.
“A, không có, không có, Sâm học trưởng, tôi chỉ vừa mới đi ngang qua.” Cậu gãi đầu, dường như chỉ cần đứng trước mặt anh ta, sẽ có một loại cảm giác mình thấp kém hơn, anh ta là vương, còn cậu là bình dân, một thân đồng phục bạch sắc đã phân chia ra thân phận cách xa nhau của hai người, tựa như bầu trời cùng mặt đất, một là mây trắng trên cao, một là bùn đen dưới đất, một cao quý ưu nhã, một thấp kém tầm thường.
“Vậy, chỗ này tặng cho cậu, chúng tôi đi trước.” Trên mặt Kính Nguyệt Sâm vẫn là một vòng nhàn nhạt không nhìn rõ vui buồn, xoay người, dường như cố ý, kéo Thẩm Vũ Âm lại gần, thân thể Thẩm Vũ Âm cứng lại, trên mặt rất nhanh lại hiện lên hai rặng hồng nhạt.
Cô khẽ liếc nhìn Kính Nguyệt Sâm, chỉ thấy được hàng lông mi dày dậm, đôi mắt sáng trong như một vì sao, thần bí lại mang theo khoảng cách cô không tài nào xuyên thấu qua được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.