Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 40: Ngăn cản đường đi của cô




Editor: Kinh Thuế
Cô nhấc cặp sách của mình lên, cười quỷ dị, trông thật khủng bố.
Xoay người, cô cũng không để ý nhưng ánh mắt xung quanh đang theo dõi mình, xem đi, xem đi, nhìn nhiều cũng không mất đi khối thịt nào, không xem, trên đầu cô cũng không nở ra được bông hoa nào.
Cô nhìn không chớp mắt đi về phía trước, người đi đường dường như đều dùng ánh mắt sợ hãi nhìn cô, thật là đáng sợ, một cái bao cỏ bị thịt bỗng biến thành ác nữ, thời gian mới qua mấy ngày thôi, không biết cô ta vốn là như vậy hay do cô ta che giấu quá sâu.
Mà một đứa con gái vừa mập vừa điên cuồng vô cùng đáng sợ, cô ta có thể trọng lý tưởng để hành hung người khác đến chết, nếu muốn. Hay nếu cô ta hứng thú, có thể một tay đập bay người đối diện, huống chi trong trường học này Dư Châu vẫn luôn được ngầm công nhận là đại lực sĩ.
Một Bàn Tử, khí lực lớn, chỉ có thể hình dung bằng một chữ, chính là Man.
Chẳng qua, bây giờ phải bổ sung thêm một chữ nữa, chính là, dã man.
Đưa tay xoay xoay bả vai của mình, cô nghiêng đầu, vài chiếc là nhẹ nhàng rơi trước mặt cô, vươn tay, dễ dàng nắm được vài chiếc lá đang chao lượn.
Bên trong đôi bàn tay nhúc nhích thịt là lá cây vàng khô, nho nhỏ, lại tạo nên khoảnh khắc thật đẹp, cũng rất có giá trị.
Đây là điều lá cây muốn.
Đương nhiên cô cũng có, có điều cũng sẽ phải trả một cái giá thật lớn.
Đồng phục bạch sắc quý tộc, tóc như dòng nước nhẹ nhàng bay bay, hai chân thon dài có tỉ lệ thật hoàn mỹ, khuôn mặt tuyệt đối là xinh đẹp, trong trường học này cô đã gặp qua không ít mỹ nhân, nhưng, cô gái này xem như cực phẩm trong số đó.
Chắc chắn có không ít con trai tình nguyện quỳ gối dưới chân cô ta.
Cô ta đến gần, còn cô đứng lại, gió thổi lên, tóc hai người theo gió bay bay, có điều một người được tự nhiên ưu ái, tóc như nhảy múa trong gió, từng sợi đen nhánh bay nhẹ mang theo nét dịu dàng, bởi vì không theo chiều gió, cho nên, tóc Dư Châu cứ vậy mà thổi bay che lấp kín cả mặt cô. Tựa như một đống đen dài, không nhìn ra được nửa phần hảo cảm.
Lại gần thêm chút nữa, cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, rồi mở ra, nữ sinh kia dường như không nháy mắt vẫn nhìn thẳng cô.
Không phải nhẹ nhàng tiêu sái, bước đi của cô cực nặng, có điều, cô nhìn phía trước, chuẩn bị đi qua nữ sinh, mặc kệ trước kia có quen biết hay không, bây giờ đều là xa lạ.Dien/dan.lequydon.
“Đợi một chút.” Cô dừng bước, nhìn nam sinh không biết khi nào đã ngăn trước mắt mình, cô đánh giá từ đầu đến chân, mang theo một mắt kính cận dày, xem bộ dáng là một con mọt sách chính hiệu, còn về dáng vẻ, nếu cô tự nhận mình là hình vuông, vậy cậu ta chính là một đường thẳng. Thẳng típ tắp.
Chắc chắn, cô và cậu ta mà so sánh với nhau đúng là rùng mình.
Cô dừng lại, nhìn lại nam sinh đang cản đường mình kia, cho tới bây giờ bọn họ cũng không quen biết qua, nam sinh trong trường này cũng không phải rất yêu mến cô, cho nên, cô cũng chưa tự kỉ đến mức cho rằng nam sinh này thầm yêu cô, chuẩn bị thổ lộ với cô, trừ khi sở thích của cậu ta thật đặc biệt, có điều, chắc chắn con mọt sách này bình thường chỉ có yêu thích nhét toàn bộ kiến thức vào trong đầu, cô cũng không nghĩ trong đầu cậu ta chứa được chút lãng mạn nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.