Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 3: Tốt nhất không nên có tính toán gì




Editor: KInh thuế
“Tôi không có, bây giờ lại càng không.” Cô cúi đầu, lông mày đã nhíu thành một đường, trận đấu này đã tới giới hạn của cô rồi, nhưng có lẽ đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Có gì đáng để đắc ý chứ, hơn nữa, điều này cũng không chỉ là cố gắng của riêng mình cô, cho nên, nếu như có thể tự hào, vậy cũng không thuộc về cô, mà thuộc về những người khác đã giúp cô.
Dư Dịch, Gia Dật, Tả Tư Viêm, Trình Vũ, đương nhiên còn có người con trai mang mặt nạ cực kỳ thần bí kia nữa.
Anh dùng đôi mắt sắc lạnh như lưỡi dao nhìn cô, bước đi xa dần. Cô im lặng đứng đó, bởi vì cô cũng không thể làm gì khác nữa.
“Châu Châu.” Dư Dịch gọi tên cô, Dư Châu quay sang nhìn anh mỉm cười, đây là lần đầu tiên trong ngày hôm nay cô mỉm cười tươi như vậy, nụ cười trong sáng không vương chút tạp niệm nào, tuy chưa được gọi là xinh đẹp nhưng khi cười rộ lên khuôn mặt tròn tròn này cũng, cũng.
Thật sự là, thật sự vô cùng đáng yêu.
“Tiểu Trư, chúc mừng em, em thắng rồi, sự vất vả của chúng ta cuối cùng cũng không uổng phí, cậu nói phải không Viêm?” Đan Gia Dật nhìn thì đã khôi phục một chút nhưng chỉ có cậu hiểu rõ chân mình mỏi nhừ thế nào, có lẽ ngày mai sẽ sưng phù lên cho xem, cho nên, sau này nếu không phải là bước đường cùng cậu tuyệt đối sẽ không cõng con gái trên lưng nưa. Chuyện như vậy, thật là quá cực khổ.
“Đúng vậy, chúc mừng em.” Tả Tư Viêm nói đơn giản rõ ràng, có điều, ánh mắt lại nhìn về phía vẻ mặt thâm trầm của Kính Nguyệt Sâm, sắc mặt cậu ta cực kỳ không tốt, hơn nữa, cậu ta chẳng lẽ không phát hiện ra, tay của cậu ta nắm chặt eo Thẩm Vũ Âm như muốn bẻ gãy nó hả? Xem ra nhìn qua thì, Dư Châu thực sự rắn chắc hơn rất nhiều, ít nhất là, thịt quá nhiều. Cho dù có vặn véo thì cũng không đến được xương.
Lúc này Thẩm Vũ Âm quả thực đang chịu cực khổ, mới vừa bị con Cá Kính kia đụng ngã, cô chỉ có thể thầm giấu khó chịu đi, nhưng bây giờ, Sâm học trưởng thực sự sắp ghì chết cô mất.
“Sâm a, nếu như, cậu còn không thả người, cô ấy sẽ bị ngạt thở mà chết đấy.”
Đan Gia Dật không nhìn nổi nữa, cho nên, đáng hy sinh lên tiếng nhắc nhở, Dư Châu cố gắng thu lại sự thất thần, hết thảy đều không có quan hệ gì với cô cả, của anh, hay của cô, đều như vậy.
Cô đi tới trước mặt Dư Dịch, đưa tay cho anh vịn.
“Châu Châu, anh không phải con gái.” Dư Dịch xoa tóc của cô, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo, đây là em gái cậu, em gái của cậu, trước kia quả thật rất dọa người, nhưng bây giờ lại là cô em gái khiến cho cậu kiêu ngạo, tuy là, cô vẫn béo như vậy. Cũng không phải biến thành xinh đẹp, nhưng, nếu cho cậu lựa chọn một lần nữa, cậu vẫn sẽ chọn em gái mũm mĩm này.
“Vân, vâng, em biết rồi.” Dư Châu đánh giá cao thấp của Dư Dịch, nếu anh ấy là con gái vậy cô chắc chắn là con trai, mắt cô còn chưa bị mù đâu nhé.
“Em gái Tiểu Trư, em đúng là đáng yêu mà.” Đan Gia Dật đặt tay lên vai Dư Châu, Dư Châu nheo mắt nhìn cái móng vuốt đang đặt trên bờ vai của mình, mặt thể hiện rõ sự không vui.
Anh ta dám chiếm tiện nghi của cô.
“Làm ơn bỏ cái móng vuốt kia của anh ra, Đan học trưởng.” Dư Châu dễ dàng gạt phăng cái tay trên vai của mình xuống, có lẽ, anh ta từng bị cô cho nếm mùi lợi hại, cho nên, dù khí lực bây giờ của cô không bằng một nửa bình thường, nếu cô muốn giết hắn, đây là việc dễ dàng biết bao.
Con mắt Đan Gia Dật co quắt lại: “Em gái Tiểu Trư, anh vẫn cảm thấy để em gọi tên anh là tốt nhất, cái chức học trưởng kia, hay là bỏ đi.” Nói xong, huyệt thái dương trên trán cậu đột nhiên giật mạnh, cái câu học trưởng kia thật khiến lòng cậu lạnh giá mà.
Không cần cảnh cáo nhiều, cái này chính là cảnh cáo sống sờ sờ đây, hơn nữa, câu nói khiến cậu co quắp kia là sao, cậu chỉ muốn bày tỏ ý tốt với cô thôi mà, chẳng lẽ người mập, ngay cả ánh mắt cũng không tốt theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.