Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 22: Hẳn là còn cô




Editor: KInh thuế
Mày Dư Châu nhướn cao, khóe môi câu lên cực kì vui vẻ.
Cô tiếp tục bước đi, bước chân nhẹ nhàng như đạp gió, so với thân thể trước kia bước ba bước ngừng một bước, bây giờ nhớ lại vẫn thấy mình thật kiên cường mà.
Cô chậm rãi dừng bước, nhìn được một người đang đi về phía cô, không, cậu ta nhìn cô ánh mắt vẫn cực kì bình tĩnh, có lẽ cũng không nhận ra cô là ai đi.
Mà trên lỗ tai cậu ta, viên ngọc màu lam hình giọt lệ phản chiếu ánh sáng vào mắt cô cực kì chói mắt.
Kính Nguyệt Sâm, người em trai tàn nhẫn cướp hết mọi thứ của Liên.
Đôi mắt cô cụp lại, lông mi chớp nhẹ che giấu từng đạo ánh sáng lạnh băng trong mắt.
Hai người lướt qua nhau, góc áo nhẹ nhàng đụng phải, màu trắng của áo như lóa mắt, sau đó rơi xuống, đường rất rộng, đủ cho mười người như bọn cô đi, nhưng, nếu là Dư Châu trước kia, có lẽ cậu ta đều nghiêng người nhường đường, trước kia, cô luôn hạnh phúc cảm thấy đó là phong độ, mà bây giờ, cô cười lạnh, cảm thấy, thật khinh bỉ, bởi vì cậu ta thấy khinh thường đi cùng một đường với bàn tử như cô mới đúng.
Kính Nguyệt Sâm ngừng bước, trong lòng cảm thấy kì quái, người này, rất quen thuộc.
Dư Châu cũng ngừng lại, xoay người nhìn về phía cậu ta, lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt này, cô lại chỉ cảm thấy thật xa lạ, rõ ràng giống khuôn mặt Liên như đúc, nhưng, lại không có sự sạch sẽ của anh ấy.
“Đã lâu không gặp, Sâm học trưởng.” Dư Châu bất ngờ nói, đôi môi hồng nhuận hé mở, lại mang theo hàn ý giá lạnh. Bàn tính giữa hai người, không ngừng lách cách gõ trong đầu cô.
Kính Nguyệt Sâm cầm quyển sách trên tay, nhìn thẳng hai mắt Dư Châu, dường như muốn truy tìm sự quen thuộc này từ đâu, cô dùng từ đã lâu không gặp. Mà trong trí nhớ của mình lại chưa từng có hình ảnh người này xuất hiện.
Rất xa lạ, lạ lẫm.
Dư Châu quay đầu bước lại gần, đến gần cậu ta, lúc còn cách khoảng ba bước, cô giương cằm, gầy đi, khí thế lại không chút thay đổi, đôi mắt kia nhìn chằm chằm vào cậu, hai mắt rất trong, Kính Nguyệt Sâm dễ dàng nhận thấy khiêu khích từ đôi mắt kia, rất trẻ con, nhìn có chút yếu đuối, nhưng quan sát kĩ lại thấy toàn thân cao thấp người con gái này không lộ ra chút sơ hở nào.
Tìm không thấy điểm yếu sơ hở.
“Dư Châu.” Môi cậu khẽ mở, đáy mắt sáng trong trở nên thâm trầm, giống như bóng đêm lan tràn, vốn là đôi mắt xanh như màu bầu trời, bây giờ như bị bóng đêm bao trùm nhanh chóng chuyển thành màu xanh xám đầy hàn ý.
“Tôi trở lại rồi, Sâm học trưởng.” Dư Châu nhìn cậu ta cười nhẹ gật đầu chào, xem mặt mũi cậu ta đã tối sầm, tâm tình mới vui vẻ lại một chút, có vể đơn thuần mà xinh đẹp, nhưng nhìn kĩ mới thấy ý cười không có nơi đáy mắt cô.
“Oh.” Kính Nguyệt Sâm cũng hơi mỉm cười gật đầu chào lại, con mắt sắc bén quét qua cả người cô. Cô không sợ hãi, cũng không khiếp đảm chút nào.
Dường như cô ta đã quên, cô ta bây giờ là người đã bị trường học khai trừ.
“Bạn Dư Châu, đồng phục trên người cô nên cởi ra đi, cô đã không còn thuộc bộ quý tộc nữa rồi.” Hai mắt Kính Nguyệt Sâm híp lại, nhìn hai mắt bình tĩnh của Dư Châu. Thân hình cậu lại có chút căng cứng, Dư Châu nhếch môi, lành lạnh, Kính Nguyệt Sâm, cũng có lúc khẩn trương.
“Được thôi.” Dư Châu thoải mái nhận lời, Kính Nguyệt Sâm không khỏi sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng khôi phục vẻ bình thản, cô ta đồng ý nhanh như vậy, dường như cô ta luôn phản ứng ngoài dự đoán của cậu, bất kể trước kia còn béo hay bây giờ gầy gò.
Cậu đều không đoán được. Trên đời này, cô là người thứ hai cậu không nhìn thấu, một người là người kia, cùng sinh ra nhưng vận mệnh khác nhau của cậu, người thứ hai chính là cô.
Có điều, cậu nhanh chóng loại bỏ suy nghĩ này, hành động tiếp của Dư Châu lại khiến cậu cảm thấy mình đang bị tính kế.
Dư Châu nhanh chóng cởi từng nút áo, một nút hai nút…….Cô, đứng ngay trước mặt Kính Nguyệt Sâm cởi bỏ, đương nhiên, không phải cô đang quyến rũ cậu ta, cô cởi bộ quần áo thuần trắng kia ra, bên trong là đồng phục bình thường, xem ra cô ta sớm đã chuẩn bị, mà Kính Nguyệt Sâm lần đầu tiên nếm vị đạo tự bê đá đập vào chân mình.
Dư Châu giang rộng hai tay, bộ đồng phục đó rơi xuống đất, ở ngôi trường này, màu trắng là tôn quý nhất, bao nhiêu người đấu nhau mong muốn được mặc bộ đồng phục này, cứ như vậy bị cô ném bỏ.
“Kì thật tôi cảm thấy, mình mặc màu đen xinh đẹp hơn nhiều.” Dư Châu xoay người, chân như vô ý dẫm lên bộ quần áo trên đất mà đi, động tác này không khác gì dẫm lên mặt Kính Nguyệt Sâm. Cô không ngoảnh lại xem sắc mặt Kính Nguyệt Sâm lúc này, nhưng cảm giác sau lưng lúc này đã đủ hiểu, lúc này cậu ta tức giận muốn điên lên rồi, ánh nhìn như thiêu đốt muốn đục trên người cô hai lỗ thủng rồi.
May mắn sự tự chủ của cậu rất tốt, mới kiềm cậu đứng yên tại đó, lần đầu tiên có người dám vứt hết mặt mũi cậu như vậy, đôi mắt mị hoặc đầy ý cười âm lãnh.
Bây giờ mới chỉ là bắt đầu thôi, Kính Nguyệt Sâm, Dư Châu bắt tay sau lưng, bước chân nhẹ nhàng tung tăng đi, cô rất thảnh thơi, cũng rất nhàn rỗi, nhưng, những người khác có lẽ đứng ngồi không yên rồi.
Cô cảm thấy cái chuyện phân thành ban quý tộc hay thường dân quá biến thái. Vỏ bọc trắng hay đen cũng không ảnh hưởng đến cô, có điều màu trắng hợp với cô hơn thì phải.
Cũng có thể nói thế này, ác ma dù nạm bên ngoài thế nào cũng vẫn là ác ma. Tỷ như Kính Nguyệt Sâm kia.
Cô từng nhận lầm người, cũng không biết trong mấy tháng đó, vì hắn mà khiến mình ôm bao phẫn hận, cho nên, mới phải ra đi nửa năm. 
Bây giờ, cô không còn là cô trước nữa.
Cô chưa bao giờ thiếu nợ cậu ta, cô chri thiếu nợ một người nhà Kính Nguyệt.
Nhớ đến người đó, khóe môi không giữ được cười nhẹ.
Cô tựa người lên cậy, nhắm hai mắt lại, cơ thể đã nhẹ nhàng hơn nhiều, không sợ dựa nhiều khiến cây cong nữa.
Ban đêm, một bóng dáng màu đen nhanh chóng lẻn vào nhà Kính Nguyệt, cô nín thở ép chặt tường mà đi, nghe nói hôm nay nhà Kính Nguyệt có tổ chức vũ hội, thân là người thừa kế tương lai nhà Kính Nguyệt, cậu ta chắc chắn phải ngốc ở đó thật lâu, mà cô chờ chính là kết quả như vậy.
Lẻn vào trong cửa, bên trong căn phòng vẫn hệt như lần trước, cô đi đến cánh cửa xám nhỏ, nếu không nhìn kỹ quả thực giống như một cánh cửa sổ, Kính Nguyệt Sâm đúng là vô cùng thông minh, đem người đặt ngay trong tầm mắt mình, như vậy mới có thể yên tâm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.