Dịch giả: Fujisaki Miyuki
Biên: pastelxduck
Tôi ngồi xuống một trong những bàn đầu ở trên cùng căn phòng, nơi chỉ dành riêng cho thành viên và bạn nhảy gia đình. Sàn nhảy ở bên dưới một bậc. Thêm một bậc nữa là nơi những chiếc bàn xinh xắn dành cho các tân khách khác đang an vị, chúng được người ta tỉ mỉ xếp quanh rìa căn phòng một cách vô cùng đẹp đe. Căn̉ phòng dạ tiệc trông thật tuyệt vời. Phông nền vàng đỏ được cha đặc biệt cho trang trí càng làm cho nó trông hoàn hảo hơn, có lẽ bởi vì sinh nhật tôi vừa hay cũng vào giữa thu. Mỗi chiếc bàn đều được trải khăn làm từ chất liệu vàng sáng bồng bềnh với một bình hoa hồng sắc đỏ xen hồng tuyệt đẹp làm điểm nhấn ngay chính giữa. Những dải băng rôn trang trí các bức tường xoắn với những ánh đèn lấp lánh tạo nên bầu không khí lãng mạn cho cả căn phòng. Tôi cầm lấy bình nước làm bằng pha lê giữa bàn, tự rót cho mình một ly. Khiêu vũ không ngừng nghỉ trong vòng ba tiếng đồng hồ khiến tôi bị kiệt sức. Món tráng miệng sẽ sớm được đem lên, tôi khá chắc điều đó, những phụ bếp đã xuất hiện, bắt đầu thay bộ dao nĩa và bày tô và bộ khăn ăn mới.
Tôi dựa lưng vào ghế, nhìn ra cửa. Khách khứa vẫn đến không ngừng, tôi mơ hồ tự hỏi ai đã lập lên cái danh sách khách mời này. Tôi thậm chí còn không biết tới một nửa số người ở đây.
Tôi chắc chắn rằng cha sẽ chỉ mời những người mà tôi biết, thế nên những người còn lại ắt hẳn là khách mời của bà ta. Mắt tôi quét quanh phòng, nhanh chóng tìm thấy thân hình bà ta. Bà ta đang khiêu vũ với một người đàn ông trẻ tuổi và đó chắc chắn không thể nào là cha tôi, không ngừng cười đùa vì điều gì đó gã mới thì thầm vào tai. Hai tay bà ta ôm chặt lấy cổ tên trai trẻ kia và đẩy mình dính chặt người gã. Cả hai chìm đắm trong âm nhạc một lúc lâu, nhưng rồi ánh mắt hung tợn của bà ta đột nhiên quay phắt sang chiếc bàn chỗ tôi đang ngồi, dán chặt vào mặt tôi. Tôi lườm bà ta với tất cả sự căm ghét mà tôi có thể gom góp, song cái nụ cười khinh bỉ của bà ta ớn lạnh tới nỗi tôi gần như cảm thấy nó có thể đóng băng tôi từ tận bên kia căn phòng. Bà ta vừa cười vui vẻ vì điều gì đó gã kia nói vừa đặt mắt nhìn tôi đầy chủ đích và tôi biết bà ta ắt hẳn đang cười nhạo tôi. Tôi nghiến răng, nhìn chằm chằm xuống người bà ta, nhưng bỗng dưng, bà ta quay mặt đi.
Tôi sửng sốt vài giây trước khi cảm thấy một bàn tay đặt lên vai mình, tôi quay đầu và nhìn thấy một khuôn mặt lo âu điển trai, đang nhìn theo hướng mà tôi vừa mới nhìn vài giây trước.
"Ai lại dám ngáng đường Circe xinh đẹp của chúng ta thế kia? Nhưng chắc không ai đáng bị thiêu cháy dưới cái nhìn như thế đâu nhỉ?" Tôi nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của cha trước khi quay lại nhìn vào sàn nhảy. Tôi biết ông đã nhìn theo tầm mắt tôi khi nó dừng lại trên người mụ phù thủy đội lốt mẹ kế kia.
Ông cười khúc khích. "À, ta thấy rồi."
Mẹ kế nhìn lên bàn chúng tôi và tôi nhận thấy bà ta đã tự tách mình khỏi gã đàn ông trẻ tuổi mà bà ta mới nhảy cùng một giây trước đó. Con ả lẳng lơ xảo quyệt. Cái liếc rét run của ả đã biến mất, thay vào đó là một nụ cười yêu thương ngọt ngào đến chết người khi ả vẫy tay với cha.
Cha lơ hẳn ả ta đi, thay vì đó thì quay sang tôi. "Bình tĩnh nào con yêu, ta đã nhìn thấy cô ta nhảy với hàng loạt những gã đàn ông khác nhau trong tối nay rồi. Chuyện đó không làm phiền ta được đâu."
Tôi xem mụ phù thủy đang cố chen người qua đám đông, tiến về phía chúng tôi với vẻ mặt khó chịu.
"Nhưng nó làm phiền con, thưa cha, cha có thể làm tốt hơn bà ta nhiều, sao cha không cứ- "
"Jacob anh yêu, mọi việc vẫn ổn chứ?"
Giọng bà ta có chính xác độ lo lắng phải có trong nó, với một nhúm hối tiếc xen vào.
Cha thở dài, luồn một tay qua mái tóc đen của mình, liếc nhìn người vợ của mình trong thời gian ngắn. Tôi thật sự muốn cười khi thấy cha rõ ràng không ưa bà ta tới mức nào. "Ừ, tất nhiên rồi Anna em yêu, anh chỉ đang có một cuộc nói chuyện với Circe, hãy đi và khiêu vũ đi, anh sẽ nói chuyện với em sau. Đi đi." Ông phất nhẹ tay gạt bỏ, tôi cố che giấu nụ cười toe toét của mình khi thấy biểu hiện bất mãn của mụ phù thủy lúc quay lại sàn nhảy.
Tôi nhìn cha, nhìn thấy đôi mắt của ông đã lấp lánh trở lại. "Chậm đã, Annabeth," ông bất chợt gọi với, giữ lại ánh mắt tôi lâu hơn vài giây trước khi chuyển sang nhìn mẹ kế.
Nụ cười ngượng ngịu giả tạo lại nhanh chóng dán lên khuôn mặt bà ta, tôi cố chống lại thôi thúc muốn nôn.
Cha đang nhìn bà ta với vẻ thích thú trên khuôn mặt. "Em không định chúc Circe sinh nhật vui vẻ sao?" ông hỏi, nói một cách chậm rãi và cố ý nói như cách một bậc phụ huynh nói với một đứa nhóc năm tuổi.
Tôi nghẹn cười khi khuôn mặt bà ta hóa đá lại. "Tại sao lại không chứ?" Bà ta nói, "Ta xin lỗi vì đã không làm như vậy sớm hơn. Chúc mừng sinh nhật... con yêu." Bà ta nhổ ta từ cuối cùng như thể nói làm cổ họng bà ta ngứa ngáy vô cùng rồi nhanh chóng quay đi và vội vã di chuyển xuống cầu thang đến sàn nhảy. Chúng tôi thích thú xem bà ta cầm lấy ly rượu vang từ một bồi bàn đi qua gần đó, uống hết nó trong một hơi.
"Cô ta sẽ say mèm vào lúc nửa đêm." Cha dự đoán với một nụ cười lớn trên khuôn mặt của mình.
"Không đời nào," tôi khẳng định, nở một nụ cười quỷ quyệt với ông. "Bà ta đã nốc nguyên một chai whisky rồi. Bà ta sẽ say mèm chỉ trong hai mươi phút nữa thôi. Tới nửa đêm thì bà ta đã bất tỉnh từ lâu rồi."
Cha bật một tràng cười lớn trước khi quay sang đối mặt với tôi và nắm lấy tay tôi.
"Con đã có khoảng thời gian tuyệt vời chứ?" ông lo lắng hỏi.
"Con đang có một khoảng thời gian vô cùng tuyệt vời." tôi trả lời, mỉm cười giống như ông đã làm.
"Tốt," đôi mắt sáng lấp lánh thật buồn khi ông nhìn tôi. "Con trông rất xinh đẹp Circe, ta biết bộ váy này sẽ hợp với con như nó đã từng với mẹ của con. Con có thích nó không?"
"Con yêu nó." Tôi nói bằng giọng chắc chắn, nhẹ nhàng siết lấy tay ông. Tôi mở miệng định nói với ông rằng tôi cũng rất yêu chiếc vòng cổ kia nhưng sau đó tôi chợt nhớ lại lời của mẹ.
Không được để một ai thấy nó. Kể cả cha con cũng chưa từng thấy nó.
May thay, cha không để ý tới sự bất thường của tôi, sự chú ý của ông đã dời sang phía lối vào, nơi tôi thấy một đám đông đang tụ tập. Không nghi ngờ gì rằng một vài vị khách quý lại vừa mới tới. Tôi thấy môi ông khẽ chuyển động và lầm bầm cái gì đó mà tôi nghĩ mình đã nghe thấy câu, "Ông ta đến rồi," nhưng trước khi tôi kịp hỏi đó là ai, ông bất ngờ kéo tôi đứng dậy, quay lưng ông đối diện với cửa khiến tôi không thể nhìn thấy gì qua bờ vai rộng lớn của ông.
"Nghe ta nói, Circe," ông nói với giọng khẩn trương. "Những lá thư đó, những lá thư mà con nhận được sáng nay, con biết nó đang ở đâu chứ?"
Tôi gật đầu, bối rối. "Tất nhiên, chúng đang ở dưới- "
Ngón tay chai sạn ngăn lại lời nói của tôi, tôi nhìn vào mắt cha khi ông khẽ lắc đầu, những ngón tay ông vẫn đang ép chặt lên môi tôi.
"Cầm lấy cái này, Circe." Ông thì thầm, tay cầm một phong bì nhỏ màu xanh. "Giữ lấy nó cẩn thận, nó chính là câu trả lời con cần. Hãy mở nó chỉ khi nào con cảm thấy an toàn và thoải mái thôi nhé." Tôi tròn mắt, dường như nghe được một ẩn ý khác trong câu nói của ông, tay nắm lấy tấm bìa hình vuông nhỏ, nhanh chóng trượt nó vào áo của mình. Chiếc áo corset quá chặt, sẽ chẳng thể nào mà nó không may trượt ra ngoài được.
"Chuyện gì sẽ xảy ra-"
Một lần nữa Cha ép ngón tay lên môi tôi. Cẩn thận nhìn tôi và chưa hề dứt ánh mắt ra, tay ông chậm chậm đầu tôi. Lần nữa, ngón tay ông đặt lên miệng tôi, rồi dời xuống nơi tiếng tim tôi đang vang lên từng hồi, nó đập mạnh một cách bất thường khi tôi tập trung nhìn vào đôi mắt xanh kia. Sau đó, ông chạm vào ngực ông, mắt vẫn không rời, như thể đang cố gắng truyền đạt cho tôi một tin nhắn nào đó.
"Thưa Ngài,"
"Sao thế?" Ông trả lời, trong khi vẫn nhìn tôi.
"Khách của Ngài đang ở đây."
"Dẫn họ qua đây."
Tôi nhìn cha tôi, đầy bối rối. "Cha, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Cha đặt tay lên vai tôi và mỉm cười, nụ cười ấy không chạm hề tới đôi mắt ông. "Phải rồi, ta tin rằng món tráng miệng sắp được mang lên rồi nhỉ." Ông nói một cách ngẫu nhiên, và tôi gật đầu, thông điệp của ông rõ ràng ông đã nói ra như vậy.
Giả vờ như mọi thứ đều bình thường.
Cha quay lưng lại, tay ông trượt xuống siết chặt bàn tay tôi, kéo tôi cùng quay lại với ông, một bảo vệ đang hộ tống hai vị khách về phía chúng tôi. Tôi nhìn chăm chăm quan sát khi cả hai tới gần hơn, một người già hơn trông gần bằng tuổi cha tôi, bộ texudo của ông ta căng cứng bó chặt cái bụng bia quá khổ. Màu tóc xám bụi bặm và chòm râu lồm xồm khiến ông ta trông khá hung dữ, nhưng một nụ cười toe toét khi ông ta bắt gặp cái nhìn của Cha nhanh chóng làm nét mặt đó dịu đi. Ông ta đứng trên những bậc thềm, siết chặt lấy bàn tay đang vươn ra của cha tôi và lắc nó một cách vui vẻ.
"Jacob! Thật tốt khi thấy ông, ông vẫn khỏe chứ!"
Tôi nhìn lên và thấy Cha cũng đang mỉm cười. Tôi từ từ thả lỏng.
"Tốt chứ, chẳng phải ông bạn già Bernie Hobbson của tôi đây sao! Tôi không hề biết là ông sẽ tới đấy! Dạo này ông thế nào rồi?"
Trong khi bọn họ, có vẻ là hai người bạn cũ, bắt chuyện với nhau, tôi dành thời gian quan sát người đàn ông còn lại đến sau ông Hobbson.
Anh ta đứng với cái vẻ gần như duyên dáng nhất nhưng bằng cách nào vẫn đó toát ra khí chất tự tin ngời ngời cùng một lúc. Đôi mắt anh ta mạnh dạn quét một vòng quanh phòng, dừng chân nơi những cô gái đang không ngừng ngắm nhìn anh ta và cười khúc khích với sự ngưỡng mộ không hề che dấu chút nào. Tôi cố ngăn cơn buồn nôn trong họng khi thấy anh ta nháy mắt và nở một nụ cười rực rỡ với họ.
Tôi không hề ngạc nhiên bởi sự chú ý anh ta nhận được, anh ta có lẽ là chàng trai dễ nhìn nhất tôi từng thấy trong đời. Mái tóc đen bùm xùm thời thượng gần như quét xuống cổ áo. Tóc anh đen và rậm rạp, quá lâu để thành thời trang, mặt sau của nó gần như chải cổ áo anh. Đôi mắt xám bạc được viền bởi hàng lông mi đen dày thật phí phạm khi đặt trên một chàng trai. Xương gò má cao với vẻ ngoài quý phái cùng cái bĩu của cặp môi đầy đặn làm anh ta trông thật kiêu căng. Anh ta khá cao, ít nhất cũng phải mét tám, nhưng tôi có thể chắc rằng anh ta Cặp lông mày Anh liếc xung quanh bằng đôi mắt bạc được đóng khung với hàng mi đen dày, quả là một chàng trai lãng phí.Cùng với gò má cao đầy đủ và quý phái,bên cạnh đó, cái bĩu môi làm anh ta có vẻ kiêu căng.Anh đã im lặng rất lâu, ít nhất sáu bước chân, nhưng tôi có thể nói rằng anh ta không phải cái loại ốm nhách chỉ phát triển chiều cao; anh ta trông vô cùng chắc nịch và lực lưỡng.
Đột nhiên tầm nhìn của tôi bị chắn khuất bởi một cơn bão tóc vàng quăn và gần 89,8 cân thịt nạc của cậu bạn thân dễ sợ của tôi.
"Che cho tớ!" Naddy the thé, tránh né vòng sau lưng tôi và cố gắng trong vô vọng để ẩn thân hình cao lớn hơn tôi nhiều sau cái váy phồng tôi đang mặc.
"Nate! Cậu làm cái quái gì thế?"
"Cô ta đang ở đằng sau tớ," Cậu rên rỉ, chỉ tay vào đám đông, và tôi thấy một Florence mặt đỏ dậm chân thình thịch đi xung quanh, không nghi ngờ gì là đang tìm kiếm trong vô vọng cho thằng con trai sau lưng tôi. "Cô ta đã bám theo tớ trước mặt mọi người và bây giờ một nửa số khách đều nghĩ rằng chúng tôi đang quen nhau!!" Cậu ta đưa tay của mình lên trong tuyệt vọng và tôi phá lên cười.
Tôi đang định đề nghị cậu ta chui xuống gầm bàn chốn thì một giọng nói khác cắt ngang.
"Nathaniel Forest, cậu đang làm cái gì thế?"
Tôi nhìn lên và thấy cha tôi đang thích thú đứng nhìn cả hai chúng tôi. Từ khóe mắt, tôi thấy là chàng trai có mái tóc đen đã quay lại nhìn chúng tôi, không nghi ngờ gì là đang băn khoăn về cái tình hình lố bịch này. Nate đứng thẳng ngay tức thì, nhấn gót chân lại với nhau làm điệu bộ chào. Cha cười toe toét và vẫy tay ra hiệu cậu thôi cái nghi thức của mình.
"Không cần phải làm vậy Nate, tôi đã nghe về cuộc xuất hiện bất ngờ của cậu rồi." Nụ cười của ông mở rộng trong khi tôi cười khúc khích và Nate đỏ mặt cau có.
"Vâng thưa Ngài." Cậu lầm bầm.
Cha hướng sự chú ý về tôi, lùi một bước để đứng cạnh bạn ông. Ông xuôi một cánh tay về phía tôi tự hào. "Bernie, tôi muốn giới thiệu với ông con gái tôi, Circe. Đây là bạn của nó, Nathaniel."
Bernie bước về phía trước nắm lấy tay tôi dịu dàng, nâng nó lên miệng mình và hôn lên mu bàn tay.
"Đây là niềm vinh hạnh của tôi khi được làm quen với cô, thưa Quý cô." Ông nói, nhẹ nhàng mỉm cười với tôi. Tôi mỉm cười đáp lại, thích ông ngay lập tức.
"Tôi cũng vậy, thưa Ngài." Tôi trả lời với một màn cúi chào người nhỏ.
"Cho phép tôi giới thiệu cháu nội tôi, Colby."
"À vâng," Cha tôi bước về phía trước về phía cậu bé. "Chúng ta đã gặp nhau trước đây nhỉ."
Chàng trai gật đầu, trước khi nhìn lại tôi. Anh ta sải chân bước lên những bậc thang cho tới khi chỉ còn cách chúng tôi một bậc, đưa tay ra bắt lấy bàn tay cha tôi. "Vâng thưa ngài, tôi nghĩ vậy." Ánh mắt anh ta tràn đầy thách thức và tôi để ý thấy khuôn mặt của cha lạnh lại.
Nathaniel cứng lại bên cạnh tôi và bện ngón tay của cậu vào tôi. Tên con trai kia, hoặc Colby, có lẽ tôi nên gọi như vậy, nhận thấy những cử chỉ đó và nhìn xuống đôi bàn tay của chúng tôi, sau đó trở lại nhìn tôi, một nụ cười vẽ trên khuôn mặt anh ta. Tôi nhướn mày, thách anh ta nói điều gì đó, cùng với vẻ đẹp tuyệt vời của mình, anh ta cũng kiêu ngạo đến cực đoan. Tôi không thể không cảm thấy dường như tôi đã nhìn thấy nụ cười giống thế trước đây, nhưng dù đã cố gắng hết mức có thể, tôi vẫn không thể nhớ nổi.
Sau đó anh ta chuyển về phía tôi, vẫn ở trên bục thang ở dưới, nhưng dù sao, tôi tự nhiên dựa người vào Naddy, điều có vẻ làm anh ta còn hứng thú hơn nữa.
"Xin chào." Anh ta lặng lẽ nói, vươn ra bàn tay của mình, đáy mắt rực lửa nhìn vào tôi. "Tên tôi là Colby."
Anh ta biết việc giới thiệu là không cần thiết, ông nội của anh ta đã giới thiệu rồi, nhưng tôi không thể không cảm giác rằng chàng trai này muốn chắc chắn rằng tôi biết anh CHÍNH XÁC ai.
Tôi hắng giọng và lo lắng nhìn qua cha tôi, người đang nghiêng đầu một chút, trước khi hờ hững nói, "Tên tôi là Circe Fallon." Tôi đưa tay tôi về phía anh, giằng xé giữa háo hức của cái chạm và nỗi sợ hãi.
Anh ta chụp lấy nó nhanh chóng trước khi tôi có thời gian để kịp kéo về và cúi đầu, thực hiện một điệu chào hoàn hảo với bàn tay của tôi, tay kia sau lưng, đôi mắt xám bạc cười với tôi và không hề phá vỡ mối liên kết mắt chạm mắt dù chỉ một chút trong khi chạm môi lên mu bàn tay tôi, kéo dài một màn chào hơn cần thiết.
"Rất vui được làm quen với em, quý cô Circe." Giọng anh ta trầm bổng với những âm chữ như được rót nhạc, anh ta dừng lại một chút khi đọc đến tên tôi, phát âm như thể đang mơn mớn nó. Một cơn ớn lạnh chạy xuống sống lưng tôi lúc cảm nhận được đôi môi của anh chạm làn da của tôi, tôi đau đầu cố nhớ xem lại mình đã cảm thấy cái cảm nhận này ở đâu. Nhưng ngay lập tức anh đột nhiên bước đi, ánh mắt vẫn đặt trên người tôi. Tôi rùng mình trước ánh mắt đấy, tôi gần như có thể cảm thấy anh ta đang lột trần quần áo tôi chỉ với một ánh nhìn.
"Naddy, ngồi xuống đi." Tôi nói, lặng lẽ, tách khỏi Colby và quay trở lại bàn, đi qua bàn của cha, nơi tôi đã bỏ cái túi xách nhỏ của mình. Tôi kéo tay ông, trước khi ông có thể đi và nói thêm "vài chữ" với Colby, ông đi theo tôi một cách miễn cưỡng, miệng lầm bầm suốt đường. "Con có thấy cái cách tên nhóc đó nhìn con không?" Ông bắt đầu giận dữ, nhưng trước khi ông kịp nói thêm gì nữa, Florence đùng đùng nhảy vào chặn đường cả hai, cô ta cuối cùng cũng tìm thấy Nate, giờ cậu ta đã ngừng trốn chui trốn hủi.
"Naaaaaaate," Cô ta bĩu môi, mặt chuyển đỏ như trái cà chua chín, "ANH ĐÃ Ở ĐÂU? Em đã phải lục tung khắp ngóc ngách để tìm anh đó!!" Giọng cô ta nghe thật kinh khủng, cái tiếng rít như heo chọc tiết đó khiến tôi chỉ muốn giơ tay lên mà bịt cứu lấy lỗ tai. Tôi cười châm chọc Nate qua đầu Florence, miệng đánh vần "Tớ sẽ dành không gian riêng cho hai người" rồi nhướn nhướn mày, hướng thẳng về ghế ngồi.
Giọng Florence vang lên một lần nữa. "Anh không đi với cô ta đó chứ?" Âm điệu bỗng trầm xuống. "Nếu anh làm thế, em sẽ nói sa thải anh. Không, không. Hay là em xin mẹ đổi anh thành vệ sĩ riêng của em, và thế là chúng ta sẽ có nhiều thời gian ở cạnh nhau hơn nữa!! Ý kiến quá tuyệt vời!!" Giọng cô ta đầy vui sướng trong khi tay không ngừng vỗ vỗ vào nhau, kéo Nate tới chỗ bàn tôi đang ngồi, cố tình chọn ngồi bàn ngay đối diện bàn tôi. Cậu ta nhìn tôi cầu cứu nhưng tôi chỉ mỉm cười, biết chắc rằng thể nào tí nữa cậu ta cũng tìm cơ hội để thoát thân.
Bây giờ mọi người đều đã ngồi vào bàn, kể cả ban nhạc cũng vậy và rồi một cô bé nhỏ nhắn trong chiếc đầm xanh biển xinh đẹp tiến về phía tôi, bồi bàn xuất hiện sau cánh cửa, mang lên những dĩa tráng miệng tuyệt vời mà bạn có thể nghĩ tới và phân tán chúng tới mọi bàn.
"Cissy!!"
Tôi mỉm cười và cúi xuống, nhấc cô bé lên trên đùi trong lúc một chiếc bánh pho mát lớn đã được đặt trước mắt chúng tôi. "Xin chào Pearl bé nhỏ, em vui không?"
Pearl cười như thiên sứ với tôi thay vì trả lời, nhúng bàn tay nhỏ mũm mĩm ngay chính giữa bánh pho mát.
"Ôi Pearl," Tôi mắng, nhanh chóng nhìn xung quanh để chắc chắn rằng mẹ cô nhóc không nhìn thấy. Không nghi ngờ gì bà ta sẽ tìm lý do nào đó để đổ lỗi cho tôi. Một cách vội vã, tôi nắm lấy một chiếc khăn ăn và lau sạch những vết kem nhanh nhất có thể, Pearl ngoe nguẩy những ngón tay nhỏ bé.
"Pho mát ngon lành, ngon lành, đã ở trong bụng Pearl
Dính dính, dính dính, nhầy nhụa những ngón tay!!"
Con nhóc quay sang tôi, nắm lấy chiếc khăn ăn đã bị bẩn. "Cissy đã lau sạch rồi." Cô bé ừm ừm nói giọng người lớn, gật gật cái đầu nhỏ, những lọn tóc đuôi heo lúc lắc hết qua bên này tới bên kia.
Con bé khiến tôi bật cười, lấy tay quẹt một nhúm kem lên mũi nó rồi lại phá lên lần nữa khi nhìn nó lé mắt xuống, cố thè thè lưỡi liếm nó đi. Pearl là em kế của tôi, là đứa áp út trong nhà, chỉ lớn hơn mỗi cậu út một tuổi Zach. Mới có ba tuổi, cô bé là người duy nhất trong số anh chị em nửa dòng máu với tôi thích tôi, luôn luôn là người ngồi cạnh tôi mỗi bữa ăn tối. Nhóc con là người duy nhất trong gia đình thừa hưởng được màu mắt xanh biển của Cha và mặc dù cả bố mẹ nó đều có mái tóc hung đỏ, nó lại có mái tóc vàng óng ả như tôi.
Âm thanh kéo ghế đột ngột khiến tôi nhìn lên ngạc nhiên, nhưng ngay khi tôi nhận ra đó là ai, tôi ngay lập tức quay đầu nhìn sang lại Pearl, cau mày. Khoan đã, tôi bị sao thế? Bữa tiệc hôm nay tôi là chủ và là nhân vật chính không phải sao, mà nếu đã là chủ thì tôi phải cư xử lịch xự với khách mới đúng chứ? Tôi thả lỏng khuôn mặt mình. Chả có lý do gì để tôi phán xét một người nhanh như vậy. Anh ta trông như một tên ngốc không có nghĩa anh ta cũng là người như vậy.
"Anh là ai?" Pearl ngây thơ hỏi trong khi tôi chuẩn bị sẵn sàng cho bản thân một giọng nói mượt mà nhất có thể và nhìn lên khi anh ta tiếp tục nói.
"Anh là Colby. Bé con là ai?"
"Em không là ai cả." Pearl nói, khoanh hai cánh tay nhỏ của mình lại và quay đi, mũi thở phì phì. "Và em không thích con trai."
Tôi không thể không cười khi nhìn thấy biểu hiện bất mãn trên khuôn mặt anh ta. Rõ ràng là sự quyến rũ của anh ta không hề hiệu quả với một cô bé mới ba năm tuổi. Anh ta nghiêng người về phía trước một lần nữa, cố gắng gây sự chú ý với cô nhóc.
"Sao em không thích con trai?"
"Bởi vì họ chẳng tốt đẹp tí nào."
Tôi không cưỡng được mà mê man bởi thứ ánh sáng ánh lên trong mắt anh ta khi biểu hiện của anh ta trở nên nghiêm túc. "Em có thích ảo thuật không?"
Pearl, quan sát anh ta qua khóe mắt của mình. "Có lẽ có, có lẽ không."
Anh ta cười khúc khích. "Vậy thì anh biết một mẹo ảo thuật vô cùng hay ho đấy, anh chắc rằng em sẽ thích nó thôi. Nhưng đầu tiên em phải quay đầu sang hướng khác đã."
Pearl đầu hàng, nhúc nhích quay vào trong lòng tôi và nảy lên và xuống hào hứng. "Em sẽ được nhận một món quà ư?" Cô bé hỏi.
Anh ta gật đầu, mái tóc đen lùm xùm xõa lớt phớt trước đôi mắt xám. "Em sẽ nhận được rất nhiều quà. Nhưng trước hết, em có viên kẹo nào không? Anh không thể làm ảo thuật được nếu không có kẹo."
Pearl ngó đầu nhìn xung quanh, mặt xịu xuống, chu môi, lắc lư người một cách nguy hiểm. "E-em k-không có cái nào cả." Cô bé buồn bã nói, cúi đầu nhìn xuống tay mình.
Colby nhìn cô nhóc, lo âu nói. "Em chắc chứ? Em đã tìm mọi chỗ chưa?"
Tôi phải mỉm cười khi thấy nhóc con gật đầu, cô nhỏ thậm chí còn không dời ra khỏi lòng của tôi.
"Thế còn phía sau tai của em?" Colby hỏi, đôi mắt anh ta lấp lánh khi cô bé đưa tay ra sau tai rồi lại vươn ra với bàn tay trống rỗng. "Hay em để anh tìm thử nhé?" Anh ta nói, vươn một bàn tay qua sau tai cô bé, lần mò trong giây lát.
Đột nhiên anh ta rút tay lại với một nụ cười trên khuôn mặt mình và một viên kẹo bơ cứng nằm gọn trong tay anh ta. "Chà, em phải tìm kỹ hơn chứ!" Anh nói, một cách ngạc nhiên chế nhạo làm Pearl ré lên và vỗ tay bộp bộp, loi choi nhúc nhích trên đùi tôi khi anh ta đưa con bé món đồ ngọt.
"Nhìn nè Cissy, nhìn anh ấy làm được gì nè! Không phải anh ấy quá giỏi sao?" Cô bé cười khúc khích, miệng nhồi kẹo bơ cứng.
"Ừm hửm," tôi nói, nheo mắt nhìn anh ta. Tôi sẽ phải coi chừng chiếc ví của tôi dù tôi không nghĩ rằng có bất cứ thứ gì giá trị trong đó. "Anh ấy rất giỏi."
Colby đã hoàn toàn câu dẫn được Pearl, và hàng tá quý cô khác đang ngồi ở những bàn xung quanh, chỉ bằng một màn ảo thuật ngớ ngẩn là lấy kẹo bọc đường từ một nơi vô lý nhất.
Hừ. Tôi sẽ cho anh ta thấy nơi mà tôi có thể làm kẹo bọc đường xuất hiện chỉ trong một giây, tôi gắt gỏng nghĩ khi nhìn anh ta, với một cái nháy mắt, thò tay vào vạt áo của một cô gái và lấy ra một vài loại đồ ngọt màu sắc rực rỡ và một bông hồng đỏ mà anh ta trao cho cô gái đó với một động tác chào ướt át làm cô gái cười khúc khích, lập tức biến thành một fan hâm mộ.
Thực ra, nó có vẻ như anh mê hoặc hầu hết mọi người chỉ trong vòng vài tiếng ngắn ngủi kể từ khi anh ta đến đây...
Trừ tôi ra.
Sự thật này, đã được Colby nhìn thấy rõ ràng, anh ta tiến về phía tôi đang đút một miếng bánh sô cô la cho Pearl và cố không làm váy cô nhóc, hay váy tôi, bị bẩn.
"Cô không thích ảo thuật sao?" Anh ta thì thầm vào tai tôi, khiến tôi giật mình và làm rớt miếng bánh đang giữ trên tay. Miếng bánh rơi xuống mặt bàn, Pearl nhanh tay chộp lấy nó và nhét vào cái miệng chúm chím, liếm môi rõ to.
Tôi nhún vai, lấy lại phần của tôi trong lúc đôi mắt lướt qua bàn, nhận ra Nate đã biến mất. "Không phải là tôi không thích nó," tôi chậm rãi nói. "Chỉ là tôi từng thấy những trò đẳng cấp hơn thế." Tôi nhìn thẳng vào mắt anh ta, mỉm cười trước vẻ mặt đệch ra của anh ta.
Một bàn tay đột nhiên thò ra từ dưới gầm bàn và nắm lấy chân tôi. Tôi trợn tròn mắt.
"Pssst." Cánh tay nói, túm lên váy của tôi. "Đây có phải là Circe không?"
"Dĩ nhiên" tôi nói, đá chân đi, "Có thật là cậu cần thiết tới mức phải chui xuống gầm bàn rồi thò tay túm lấy chân của một cô gái ngây thơ nào đó không?"
Đầu Naddy thò ra dưới tấm khăn trải bàn. "Không" cậu ta xấc xược nói, "Tớ chỉ làm thế với cậu thôi."
Tôi đá một cú khác, lần này là vào đầu cậu ta, làm Colby trưng ra một bộ mặt kinh ngạc, tôi thè lưỡi với anh ta một cách trẻ con.
Vai Nate xuất hiện khi cậu ta bắt đầu bò ra khỏi chỗ nấp của mình, để làm trò cho Pearls; cô nhóc gào lên và thả mình lên người cậu.
"Naddy!!" Cô nhóc ré lên, ăn cắp biệt danh tôi sáng tạo, Nate rên rỉ, tôi có thể nhìn thấy mặt cậu ta như muốn rút lui trở lại dưới bàn.
"Không phải cả em cũng thế chứ Pearl?"
Cô nhóc bò xuống bên cạnh cậu ta và chui dưới cánh tay cậu, nhìn lên cằm cậu. "Chúng ta đang trốn ai thế Naddy?"
"Florence" Tôi nói, vội vã nhồi nhét Nate, cùng với một Pearl đang vô cùng phấn khích, trở lại dưới khăn trải bàn, bỏ lơ sự kháng nghị của cậu ta. Florence đã đến đứng trước mặt tôi, hai tay khoanh trước ngực.
"Chị có thấy Nathaniel không?"
Tôi mỉm cười ngọt ngào. "Không"
"Đừng có mà nói dối!" Cô ta nói, giận dữ dậm chân. "Tôi biết rằng chị ghen tị với tôi và chỉ cố gắng giữ anh ấy cho chính mình. Chị có thể bắt cóc anh ấy và giấu anh ấy đâu đó." Cô ta bước một bước về phía tôi hăm dọa. "Nói cho tôi biết nơi của anh ấy hoặc là tôi sẽ đi và nói cho Mẹ những việc chị làm." Mắt cô ta nheo lại như muốn lé và tôi phải cố để kìm giữ lại tiếng cười đang cố xổ ra khỏi cổ họng.
Trước khi tôi kịp nói gì đó, một tiếng ho nhẹ vang lên từ phía sau Florence và cô ta nhanh chóng xoay ra đằng sau, miệng cô ta há hốc, sẵn sàng phá hoại cái hình tượng ngây thơ của cô ta bất cứ lúc nào. Nhưng ngạc nhiên thay, cô ta tiến tới mặt đối mặt với Colby, người đang có vẻ khá khó chịu.
"Cô không nghĩ," anh ta lạnh nhạt mở miệng, "rằng nếu chàng trai tội nghiệp kia muốn dành thời gian ở chung với cô thì cậu ta đã không cố gắng chạy trốn khỏi cô như thể cô bị nhiễm dịch hạch à?"
Tôi cười khẩy khi thấy Florence trợn tròn mắt và chớp mắt một dồn dập trông như nó có thể nhấc bổng cô bay khỏi mặt đất bất cứ lúc nào. Hoàn toàn lơ đi những lời anh ta vừa nói, cô ta nói với tôi bằng một tông giọt như kẹo chảy đường.
"Circe, không phải chị nên giới thiệu em với bạn của chị sao? Phép lịch sự của chị đâu rồi, đừng thô lỗ thế chứ."
Tôi không thể nhịn được cười và cô ta quét mắt lườm tôi. "Ồ, tất nhiên rồi," tôi nói, cười toe toét. "Florence, đây là cháu nội của bạn của Cha. Colby, đây là-"
"Em kế," Florence thì thầm. "Chúng tôi chỉ dính líu một nửa dòng máu với nhau thôi, thật ra thì tôi nghĩ mình chả liên quan gì tới chị ta cả." Cô ta ngửa đầu và phá lên cười to, hoàn toàn nghĩ rằng cô ta vừa nói được một cái gì đó vô cùng dí dỏm và hài hước. Rất vui được làm quen với anh, Colby." Cô ta chào người trước Colby và vươn tay ra, rõ ràng đang mong đợi anh ta hôn nó, nhưng anh ta chỉ nắm lấy nó bằng những ngón tay của mình và lắc lắc nó nhanh chóng như thể nó là một xác chết động vật nào đó có thể khiến anh ta mắc bệnh truyền nhiễm bất cứ lúc nào.
"Ôi quý cô thân mến của tôi," anh ta nói, nhăn nhó lên nhìn cô. "Chỉ có cô cảm thấy vinh hạnh thôi
Tôi có thể dễ dàng nhìn ra Florence không hề nhận thấy trọng tâm chỗ nào khi cô ta kéo anh ra khỏi ghế đang ngồi và lôi anh ta qua một chỗ khác, một mực buộc anh ta gặp gỡ những cô nàng bạn bà của cô ta để họ có thể tìm hiểu nhau nhiều hơn mà không bị làm phiền bởi "những ảnh hưởng xấu."
Một khi tôi đã chắc chắn rằng cô ta đang bận, tôi vung chân dưới bàn và ra hiệu cho vật thể cứng ngắc bên dưới.
"Úc!"
"Ôi trời ơi." Tôi chế giễu. "Cậu có thể đi ra rồi đấy, cô ta biến rồi và xem cô ta đang hào hứng cỡ nào với món đồ chơi mới kìa, tôi nghĩ cô ta sẽ còn bận rộn một quãng dài nữa đấy."
"Đồ chơi mới?" Nate hỏi khi cậu trồi lên từ dưới tấm khăn trải bàn, xoa đầu.
"Đúng, cô ta đã tìm thấy Colby." Tôi nói, cau mày khi nhìn thấy Pearl không ở cạnh cậu và chỉ vào chiếc bàn nơi Colby đang ngồi, lần đầu tiên nhìn khá không thoải mái kể từ khi cậu ta tới đây, như thể một Florence cười khúc khích đang ngồi trên người cậu. Mắt cậu vẫn nhìn chỗ tôi ngồi. "Nate, Pearl đâu rồi?"
Nate cười khúc khích. "Cậu biết không, nếu anh ta không phải là một tên khó chịu, tớ có lẽ sự cảm thấy tiếc cho anh ta. À, con bé đang ở chỗ cha cậu." Cậu chỉ về chỗ Pearl đang rúc mình thoải mái trong vòng tay của Cha, mồm ngáp to. Tôi mỉm cười, cô bé là công chúa nhỏ bé của Cha.
"Ừm," tôi nói, đề cập tới Colby. "tớ cũng vậy."
Những hòa âm reo vang do một chiếc muỗng gõ liên tục vào ly thủy tinh tạo ra thu hút sự chú ý của chúng tôi, tôi quay đầu sang phía Cha đang đứng, Pearl rúc vào vai ông, tay ông giơ lên, chờ đợi mọi người đều im lặng, chất giọng trầm của ông vang vọng khắp căn phòng.
"Thưa các bạn. Trước tiên tôi muốn cảm ơn các bạn vì đã tham dự bữa tiệc sinh nhật thứ 17 của con gái tôi, sự hiện diện của mọi người tối nay là vinh hạnh của tôi, và thật tiếc cho tôi khi phải thông báo rằng buổi tối của chúng ta sắp sửa kết thúc. Bây giờ món tráng miệng đã được phục vụ, tôi hy vọng khẩu vị của các bạn hài lòng, tôi muốn mời mọi người tham gia cùng tôi và gia đình tôi trong điệu nhảy cuối cùng." Ông gật đầu với tôi, tôi đứng dậy từ ghế ngồi của mình, kéo theo Nate lên. "Tôi hy vọng mọi người đã có một quãng thời gian tuyệt vời và tận hưởng phần còn lại của buổi tối hôm nay."
Một tràng pháo tay rần rần vang lên vào cuối bài phát biểu của Cha và rồi Nate dẫn tôi tiến vào sàn nhảy với một cái cúi chào. Tôi đỏ mặt vì hành động của cậu rồi dẫn một điệu waltz khi ban nhạc lại nổi lên lần nữa.
"Không phải tớ đã nói với cậu tớ sẽ lấy đi điệu nhảy cuối cùng của cậu sao?" Cậu trêu chọc trước khi chêm vào một giọng nghiêm túc hơn, "Cậu trông rất đẹp tối nay, Circe." Cậu xoay tôi một vòng xung quanh ở giữa trung tâm sàn nhảy, làn váy dưới chân quạt thành một vòng tròn hoàn hảo. Các cặp đôi khác cũng đã đi vào nhưng vẫn tôn trọng dành một khoảng trống tròn quanh tôi và Nate.
"Và cậu cũng đặc biệt đẹp trai tối nay. Ai biết cậu có thể đột nhiên biến thành như vậy chứ?" Tôi nói xấc xược và cậu ấy khịt mũi, đẩy tôi ra một lần nữa. Khi tôi về tới trong vòng tay cậu, cậu chậm những bước chân lại, waltz một vòng tròn và vén một lọn tóc của tôi qua một bên.
"Circe, tớ-
"Xin lỗi." Một giọng nói mượt mà cắt ngang, đặt tay lên vai Nate.
Nate quay lại và khi nhìn thấy đó là ai, cậu cau mày khó chịu. "Lời xin lỗi được chấp nhận." Cậu cộc cằn nói, tôi đánh vào vai cậu một cái, che nụ cười khúc khích.
"Nate, đừng thô lỗ."
Colby mỉm cười với Nate trước khi cúi đầu thấp với tôi. "Tôi được phép mời cô điệu nhảy này chứ?"
Tôi cúi người chào lại, trừng mắt Nate cảnh báo. Bây giờ không phải là thời điểm tốt để vun đắp tình anh em đâu. "Vâng, được chứ." Tôi nói, đặt tay lên vai của Colby, lơ đi cái sự ngứa ngáy đâm vào lòng bàn tay. Cánh tay anh ta quấn quanh eo tôi, kéo tôi lại gần và tôi nghẹn hơi khi ngực anh ta chạm vào tôi, nhiệt độ cơ thể của anh ta truyền qua cả các lớp vật liệu trang phục tôi.
"Chúng ta khiêu vũ nhé?" Anh ta hỏi, nâng mày.
"Anh có biết khiêu vũ không?" Tôi hỏi, có chút không kịp thở, nhưng dù sao cũng đủ không chế để chèn một ít hoài nghi vào giọng mình.
Anh ta cười với tôi, nụ cười trông thật nguy hiểm khi anh ta dựa người vào tôi, miệng anh ta cọ lên vành tai tôi, làm tôi rùng mình. "Tất nhiên tôi có thể, thưa Quý cô Circe. Nhưng điệu nhảy của tôi có phần không giống tôi, nó chút, chúng ta nên nói là," Anh ta dừng lại một giây và tôi có thể một nụ cười nham hiểm đang vẽ trên môi anh ta. "Khác biệt hơn." Anh ta thở từng từ vào tai tôi và trong vô thức, chân tôi bắt đầu chuyển động theo những bước chân chỉ dẫn hoàn hảo của anh ta quanh vòng tròn vô hình dành cho chúng tôi
Tôi nuốt nước bọt và nhìn qua Nate người đang nhảy xung quanh viền hình tròn, nhìn chằm chằm vào phía sau gáy của Colby, trong khi sự cô gái mà anh đang nhảy với cố gắng trong vô vọng để nắm bắt sự chú ý của cậu.
"Đừng nhìn cậu ta. Nhìn tôi."
Giọng anh ta đầy bá đạo khiến tôi không có sự lựa chọn nào ngoài vâng lời nghe theo nó, tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc của anh, hoàn toàn bị mê hoặc bởi chiều sâu thăm thẳm của chúng, anh xoay cả hai theo giai điệu dâng trào, dần dần, khung cảnh xung quanh nhạt nhòa dần, mọi người, mọi vật biến mất, chỉ còn hai chúng tôi, nhảy múa chìm đắm trong quả bong bóng nhỏ bé của riêng chúng tôi, quả bong bóng được tạo ra bằng bầu không khí choáng ngợp đang thiêu cháy hừng hực xung quanh cả hai. Anh khiêu vũ như thể không còn ai khác, những chuyển động của anh vừa mạnh mẽ vừa cao nhã, tôi không dám chắc mình vẫn còn nhảy điệu nhảy trước. Cơ thể tôi phối hợp hoàn hảo với anh, hoàn hảo tới nỗi tôi ảo tưởng mình đang là con rối bị anh trói buộc bởi một sợi dây, kiểm soát tất cả cử động của tôi chỉ với ánh mắt và bàn tay.
Chỉ khi anh xoay tôi theo một loạt những đường xoắn ốc thanh tao, kết thúc bằng động tác ngã người rút hẹp khoảng cách giữa hai chúng tôi gần tới nỗi có thể gây khó chịu cho mắt nhiều người, khi đó tôi mới nhận ra chúng tôi đang áp sát người nhau tới cỡ nào. Tôi hụt hơi, hơi thở dồn dập. Môi anh chỉ còn cách môi tôi vài inch và mắt anh vẫn thâu tóm lấy mắt tôi bằng một lực hút không thể nào phá vỡ được. Ánh mắt tôi liếc xuống cái bĩu môi dầy đặn và lướt lên nhìn vào cặp mắt kia rồi lại liếc xuống nhìn đôi môi. Anh ta cười nham hiểm, kéo tôi đứng dậy, không cho phép tôi tách khỏi anh ta dù chỉ một inch.
Tôi có thể cảm nhận mọi múi cơ bắp săn chắc đang áp vào người mình và cảm thấy vòng tay trên eo càng siết chặt hơn, kéo căng cả chất vải sơ mi trắng của anh. Sự gần gũi của anh ta, cộng hưởng với phong cách khiêu vũ dồn dập, khiến tôi khó thở và vào giây phút này, tôi bắt đầu ước mình đã không mặc cái áo corset chật ních kia. Tôi ngọ nguậy đẩy anh ta ra nhằm lấy chút hơi thở, cho rằng khuôn mặt đang đỏ ửng của mình trong tình cảnh này thể nào cũng tạo vài cơn đồn thổi.
Anh ta cười mím. "Em nghĩ mình đang đi đâu đấy?"
"Đi với tôi." Một giọng nói vừa đến, ngay lập tức tôi bị giằng mạnh ra khỏi vòng tay của Colby và kéo lên những bậc thang bởi một Nate đang vô cùng tức giận.
"Cậu ổn chứ?" Nate lo lắng hỏi sau khi đặt tôi ngồi xuống và đưa tay tôi một ly nước. "Tớ ổn." Tôi nói, uống một ngụm nước, "Chỉ là cảm thấy có chút mệt, lối khiêu vũ của anh ta quá khác biệt với lối khiêu vũ tớ thường dùng." Tôi quay đầu nhìn lại về phái sàn nhảu, Colby vẫn đứng đó, chăm chú nhìn tôi. Tôi nhanh chóng quay mặt đi.
"Ừm, tớ cũng nhận thấy điều đó." Nate nói, giọng cậu chuyển sang nguy hiểm. "Tớ không thích anh ta, nếu anh ta chạm vào người cậu-
Tôi cắt ngang lời cậu. "Naddy, đừng ngớ ngẩn thế chứ, chúng ta đang đứng giữa trung tâm sự chú ý, tất nhiên là anh ta không dám làm vậy rồi."
"Tớ sẽ không để anh ta làm vậy." Cậu càu nhàu và tôi phá lên cười, đứng thẳng người.
"Tớ cũng không thích anh ta, Nate, nhưng nó không có nghĩa anh ta sẽ bắt cóc tớ hay sao thế. Mặc kệ anh ta thôi nào." Tôi tiến về cửa chính, nhận ra Colby không còn ở đây nữa. "Nate, tớ ra ngoài hóng gió tí, được chứ? Tớ vẫn còn thấy hơi ngạt thở, cái áo corset chết tiệt này chật quá đi mất." Tôi không thoải mái ngúc ngoắc người trên ghế.
Tôi thề là tôi đã thấy gương mặt Nate sáng lên khi tôi không còn đề cập tới Colby và câu trả lời tiếp theo của cậu khá vui vẻ. "Được thôi, cậu muốn tớ đi cùng không?"
Tôi lắc đầu, mỉm cười. "Tớ sẽ ổn thôi, tớ chỉ đi và xem mọi người ra về thôi, được chứ?"
Nate gật đầu. "Được, nhưng nhớ đứng chỗ nào đông người đấy nhé, tớ nghĩ Đại tướng đang gọi tớ rồi." Cậu chỉ một người đàn ông trung niên đang đứng vẫy tay cậu ở đằng xa.
"Yup, tuân lệnh."
Nate ôm tôi một cái trước khi chạy về phía Đại tướng đứng với một vài người lính khác. Họ nói chuyện một lát rồi chạy xuống hành lang. Tôi cau mày, có chuyện gì sao?
BÙM.
Đầu tôi bắn lên, nhìn về cửa chính.
BÙM. BÙM.
Nhấc váy lên, tôi chạy tới cánh cửa đôi, đẩy người hòa vào đám đông khi màn đêm bỗng chốc ngập tràn tiếng gào thét, tôi chợt thấy ảo giác, bầu trời đêm nổ sáng lên và âm thanh đại bác vang vọng khắp mọi nơi.
BÙM.
Bây giờ ai ai cũng điên cuồng xô đẩy nhau, tiếng la hét của những người đằng sau gây ra sự khẩn trương tột độ cho những người đằng trước, nhiều và nhiều người hơn nữa cố nhồi nhét thân mình hướng về phía lối ra nhỏ xíu như nút lọ cổ chai.
Sắp sửa chết ngạt, tôi cuối cùng cũng đẩy mình ra khỏi đám đông điên loạn, nhào mình vào vòng tay chào đón của bầu khóng khí đem se lạnh.
Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
Mọi nơi chỗ nào cũng đang trong tình trạng khẩn trương, lộn xộn, lính xếp thành hàng giữa sân chính và tôi thấy Đại tướng đứng trước đội quân, hét lớn ra lệnh để lấn bớt âm thanh gào thét. Tôi nghĩ mình nhìn thấy cái đầu vàng chói của Naddy giữa hàng ngũ, nhưng trước khi tôi kịp gọi tên cậu, họ đã chạy về phía cổng, vác súng sẵn sàng.
Những lính gác thường đứng ở cửa giờ đang đẩy nhanh mọi người vào các toa xe nhưng cũng chả nhanh được bao nhiêu vì một số người vẫn chạy toán loạn khắp các con đường.
BÙM. BÙM.
Tôi đặt tay lên môi, ký ức ù ù vang lên. Chẳng lẽ hắn ta thật sự nhớ điều đó ư? Tôi nắm chặt đầu, biết rằng nỗi lo sợ của mình đã biến thành sự thật.
"Hắn ta quay lại vì mình." Tôi thì thào, thở dồn dập. Tầm mắt tôi rơi xuống một thân hình đang đứng chính giữa sân chính, không hề chạy kinh hãi như bao người khác.
Cha tôi.
Tôi loạng choạng tiến về phía ông, ánh mắt tôi van xin nhưng vào cái khoảnh khắc bầu trời nhuộm đỏ bởi vụ nổ lớn nhất tôi từng thấy được, eo tôi bị một cánh tay quắp lấy, một tay còn lại ụp một miếng vải tẩm mùi khủng khiếp bịt lấy mũi và miệng tôi. Mắt trợn tròn, tôi cố vươn tay về phía Cha.
Làm ơn đi mà.
Đôi mắt ông đầy ắp nỗi buồn, tầm nhìn tôi mờ dần rồi đen kịt.