Nụ Hôn Của Samire

Chương 2:




Chú Neil là người Philis, lưng thẳng chân dài và có đôi mắt sắc lẹm, chú ấy là bạn cũ của bố mẹ tôi, nghe nói là đối tác thời trẻ, mặc dầu cũng xuất thân từ nông dân nhưng bây giờ đã là một ông chủ giàu có, đó cũng là điều chú ấy rất tự hào, vì thế bao giờ cũng thích nói về sự nghiệp của mình. Mỗi lúc như vậy, chú ấy luôn là ngôi sao sáng trên bàn ăn, ai cũng nhìn chú bằng ánh mắt kính nể.
“Annie, em có muốn thêm nước dùng không?” Danny hỏi tôi.
Danny là con trai của chú Neil và dì Tina, 12 tuổi, là một cậu bé cao gầy với mái tóc xoăn đen bù xù. Mỗi khi nhìn vào mắt anh, tim tôi đập liên hồi như có chú chim đang nhảy, hai má nóng bừng, gật đầu nói: “Có ạ, làm phiền anh rồi.”
“Em cũng muốn nữa.” Em gái Bella chen lời.
Tôi ghét Bella, chuyện gì con bé cũng học theo tôi, lại còn hay giành đồ của tôi.
Danny mỉm cười múc thêm nước dùng cho nó, lại còn âu yếm xoa tóc nó, điều ấy đã khiến tôi càng thêm tức giận.
Bella nhìn tôi khiêu khích, vươn tay giành trái cây của tôi.
Một quả mận rơi xuống dưới gầm bàn, những người khác đang say sưa nghe chú Neil kể chuyện nên không để ý đến màn tranh chấp giữa chị em tôi, tôi lườm Bella, cúi xuống nhặt lên.
Tôi nhặt được mận rồi, nhưng đồng thời cũng phát hiện hai đôi chân đang quấn lấy nhau.
Một đôi chân là của mẹ tôi Elena, bà đi giày cao gót đỏ và tất nylon dài, đôi chân ấy đang nhẹ nhàng cọ vào chân của người đàn ông ngồi đối diện.
Tại thế giới tối tăm dưới gầm bàn, dường như chỉ còn lại tôi và hai đôi chân đang quấn lấy nhau ấy.
Tôi bỗng nhớ đến lời Heine đã nói.
“Bố cậu? Lão thọt bị cắm sừng ấy à?”
Tôi bò ra khỏi gầm bàn, chú Neil vẫn đang rôm rả phát biểu, đối diện chú ấy, mẹ tôi đan tay chống cằm ngắm ông, ngập tràn dịu dàng như một thiếu nữ trẻ tuổi rơi vào lưới tình.
Tối hôm đó Bella không chịu ngủ, nó ồn ào đòi cưới anh Danny, làm cô dâu của anh ấy. Rồi con bé lại hỏi tôi bao giờ mới được mặc áo ngực, còn dùng hai tay ép ngực lại để ngực nhô ra, nói rằng nó cảm thấy mình đã có thể mặc được rồi.
Đợi khi Bella đã ngủ, tôi lặng lẽ chạy vào nhà tắm.
Hầu như ngày nào mẹ tôi cũng tắm rửa, lúc tôi đẩy cửa phòng tắm ra, bà đang giẫm một chân lên thành bồn tắm cạo lông chân, trên mặt bôi một lớp kem màu trắng rất dày.
“Sao con chưa ngủ?” Bà nhìn tôi, hỏi.
“Con sẽ nói với bố.”
“Cái gì?”
“Con muốn nói với bố, mẹ và chú Neil quấn chân với nhau.”
Bà sững người, rồi lập tức kéo tôi vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mẹ thật khủng khiếp, khuôn mặt bôi kem trắng cứng ngắc, ánh mắt phẫn nộ phun ra lửa.
Bà cúi người xuống nói với tôi từng chữ một: “Con không thấy gì cả, nếu dám nói lung tung với bố con, mẹ sẽ đánh chết con.”
“Con sẽ nói với bố, con thấy hết rồi, mẹ cọ chân vào chân chú ấy, mẹ làm chuyện không đứng đắn.” Tôi ương bướng nhìn bà, nhưng trong lòng lại rất sợ hãi, nước mắt đã chực trào.
Bà nhìn xuống tôi từ trên cao, sau đó cười nói: “Được, con đi nói đi, con mà nói thì mẹ sẽ mãi mãi rời khỏi cái nhà này, con sẽ không bao giờ gặp lại mẹ nữa, con muốn vậy đúng không? Có giỏi con đi mà nói! Đi nói đi!”
“Mẹ ơi…”
Mẹ kéo tay tôi đi ra ngoài: “Đi! Mẹ dẫn con đi nói!”
“Đừng, đừng mà.” Tôi ôm chân mẹ nức nở, “Con không nói nữa, sẽ không mách bố nữa, mẹ đừng đi mà.”
Mẹ thở dài, vỗ nhẹ vào lưng tôi, dịu dàng an ủi đôi câu rồi đưa tôi lên giường.
Hôm sau là ngày cuối tuần.
Tôi bị tiếng cãi cọ bên dưới đánh thức, ngơ ngác bò dậy nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tiếng ồn ào xuất phát từ ba người bên dưới. Tóc của chị Juliet bị bố chị ấy túm trong tay, ông ta kéo con gái như kéo một con chó đi về phía trước, vợ ông ta quỳ dưới đất khóc lóc.
“Đừng mà! Xin ông đừng làm như vậy!” Bà ta gào to.
“Cút về nhà!” Ông Vides đạp thẳng vào vợ.
Bà vợ vừa khóc vừa van xin, nhưng kết quả là bị ông ta tát thêm hai phát nữa, rồi như vẫn chưa đủ, ông ta lại đá thật mạnh vào mặt vợ. Ngay lập tức, miệng và mũi bà ta chảy máu ròng ròng, màu đỏ chói mắt dây khắp mặt đất.
Juliet khóc toáng, cầu xin bố đừng đánh mẹ nữa: “Con đi mà, con sẽ ngoan ngoãn đến đó, sẽ làm bất cứ điều gì họ yêu cầu, bố đừng đánh mẹ nữa.”
Hàng xóm láng giềng chỉ trỏ bàn tán nhưng không một ai khuyên nhủ, thậm chí cũng không giúp đỡ người phụ nữ đáng thương và cô con gái của bà.
Dưới bầu trời quang đãng, ánh nắng chói lòa khiến người ta không tài nào mở mắt nổi. Bella quỳ bên cửa sổ, gương mặt sáng sủa trở nên ấm áp, con bé cũng bị chuyện dưới lầu thu hút, nó giơ bàn tay nhỏ bé che miệng, hai mắt mở to.
Tôi rất khó chịu, cuộn tròn người lại, dùng đầu gối che đầu.
Nhưng Bella cứ làm phiền tôi: “Annie, nhà thổ là gì? Có phải là cái nhà nhỏ ở bên kia cầu lớn không? Người ở nhà thờ nói, ở đó có rất nhiều gái điếm.”
Tôi cũng không biết nhà thổ là gì, gái điếm là gì, nhưng chắc chắn không phải là chuyện gì tốt đẹp, bởi mỗi khi chửi rủa, mọi người toàn chửi phụ nữ nhà đối phương là đồ gái điếm, ngay cả đám con nít cũng hay dùng từ đó mắng chửi.
Tôi không tài nào chịu nổi tiếng khóc lóc kêu la bên dưới, thế là mặc giày vào chạy ra ngoài, nhưng trong phòng khách, bố mẹ tôi cũng đang cãi nhau.
Mẹ tôi ré giọng: “Ba đồng ba cọc của anh còn không đủ mua bánh mì!”
“Còn cô suốt ngày mua mỹ phẩm với váy vóc thì được gì hả! Rành rành không có tiền mà ngày nào cũng xin người ta ăn cơm, rốt cuộc cô có ý gì!”
“Ý gì là ý gì! Tôi làm thế còn không phải vì cái nhà này hả! Anh có bản lĩnh đi mà kiếm tiền nuôi gia đình đi, còn ở đó mà tức giận với tôi hả! Nếu không vì cưới anh thì tôi đâu phải sống cơ cực thế này!”
*Bốp* – một cái tát giáng xuống mặt mẹ, bố thở hồng hộc như con trâu đực nổi điên.
Mẹ cũng điên rồi, bà lao đến đánh ông: “Anh dám đánh tôi! Anh có tư cách gì đánh tôi…”
Kết quả là, sự phản kháng quyết liệt của bà chỉ khiến bà bị tát mạnh hơn.
Tôi sợ đến mức loạng choạng chạy ra khỏi nhà, trốn sang nhà Melissa đối diện. Melissa bằng tuổi tôi, bố cậu ấy là quản đốc một xưởng dệt, còn mẹ cậu ấy đã sinh 4 đứa con. Melissa chưa bao giờ đi học, ngày ngày hết làm việc nhà là lại chăm sóc các em, thỉnh thoảng chúng tôi sẽ chơi cùng nhau.
Người mở cửa là mẹ Melissa, mắt phải của bà thâm đen và cánh tay cũng chi chít tím bầm. Từ lâu tôi đã để ý thấy mẹ cậu ấy thường xuyên bị thương, Melissa nói là do va đập trong lúc làm việc.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra tiếng nức nở rất nhỏ trong nhà cậu ấy không phải khóc vì do va đập. Tôi không vào nhà cậu ấy mà bỏ chạy, tôi chợt nhận ra mình đang sống trong một thế giới thật khủng khiếp, tại nơi này, đàn ông có thể giơ nắm đấm đánh phụ nữ một cách thản nhiên.
Đêm ấy tôi đã nằm mơ, nửa đầu giấc mơ rất đẹp, tôi mặc váy cưới trắng tinh, kết hôn với anh Danny. Nhưng bất thình lình chú rể biến thành Heine, cậu ta bóp cổ tôi, đè tôi lên tường, sau đó Heine lại biến thành người bố mắt chột của Juliet, ông ta đấm đá tôi, còn tôi biến thành người vợ xấu xí của ông ta, bên cạnh là núi quần áo chờ giặt rửa và những đứa trẻ khóc khản cả cổ.
Tôi hoảng hốt bật dậy, thở hổn hển trong bóng tối, lồng ngực ngột ngạt, hóa ra Bella đè cả tay lẫn chân lên người tôi.

Có một ngày, một nhóm người đã tới trường tôi.
Chúng tôi được yêu cầu rửa tay chân mặt mũi sạch sẽ, mặc đồng phục học sinh gọn gàng, còn phải đem theo sách bài tập để kiểm tra – nghe bảo người tài trợ của trường sắp đến.
Lillian được xếp đầu tiên, cậu ấy cầm một bó hoa tươi, cô giáo để cậu ấy tặng hoa cho một quý cô trong số đó.
Tôi chưa bao giờ thấy một người phụ nữ nào như thế, các giáo viên rất kính trọng cô ấy, đích thân ngài hiệu trưởng đưa cô đi tham quan sân trường. Thoạt trông cô ấy không quá đẹp, cũng chẳng hề giàu sang, nhưng mỗi khi ngẩng đầu ưỡn ngực lại tỏa ra hào quang mà phụ nữ bình thường không có, là vầng hào quang chỉ thấy ở những người đàn ông đắc thắng. Các giáo viên gọi cô ấy là cô Flavien, nghe bảo là một nhà khoa học, cô ấy đã chứng minh được một định lý thông qua các phép tính toán học, còn được đăng lên báo.
Tôi lại nghĩ đến những khuôn mặt chết lặng cam chịu của những người phụ nữ xung quanh, họ ủ rũ gù lưng, nói năng thô lỗ, tranh chấp ngay ngoài đường, suốt ngày vùi đầu vào việc nhà, để rồi biến thành nô lệ bị lũ trẻ giam cầm, thành con chó bị điều khiển bằng tiếng khóc. Nói gì tới việc được đàn ông tôn trọng, trên người họ luôn chằng chịt vết thương.
Ngay cả mẹ Elena, bà rất đẹp, có nhiều quần áo và mỹ phẩm, thậm chí có tới hai sợi dây chuyền bằng vàng, nhưng trông mẹ chẳng hề vui vẻ tẹo nào, mẹ luôn chê trách bố, suốt ngày cãi vã với ông, khoảng thời gian hạnh phúc duy nhất của bà là vào mỗi thứ sáu – đó là ngày gia đình chú Neil đến thăm.
Đúng lúc này, giọng của Lillian đã cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi, cậu ấy đang tặng hoa cho quý cô đó.
“Đúng là cô gái thông minh, em nói tiếng Latinh rất lưu loát.” Người phụ nữ khen ngợi.
Lillian nở một nụ cười hớn hở, thốt ra một thứ tiếng kỳ lạ.
Cô ấy trông rất vui, hỏi: “Ngoài đọc viết cùng số học và thần học, trường của em còn dạy những gì nữa?”
“Có hội họa và âm nhạc ạ.” Lillian nói.
“Vậy ai đã dạy em tiếng Latinh?”
“Là em, thưa bà, em đã tự học.”
Người phụ nữ lại càng vui hơn, cô ấy cúi xuống hôn lên má Lillian, động viên cậu ấy: “Em quả là ưu tú, em nhớ phải chăm chỉ học hành đấy nhé.”
“Nếu em chăm chỉ học tập, tương lai em có trở thành một người như bà không?” Lillian chớp đôi mắt to tròn, nói, “Em muốn trở thành một người phụ nữ như bà.”
Quý cô ấy mỉm cười hạnh phúc, gật đầu nói: “Học tập sẽ thay đổi cuộc đời con người, ta chúc em thành công bé ngoan.”
Người phụ nữ không thừa nhận chỉ cần chăm chỉ học hành thì sẽ được như mình, nhưng trong mắt tôi lúc ấy, hai vế đó ngang bằng nhau.
Tôi nhìn cô ấy bừng bừng hứng thú, bầu trời u ám lập tức tan biến.
Những ngày qua tôi cứ mãi thấp thỏm, sợ lớn lên sẽ giống như mẹ của Juliet hay Melissa, ngày nào cũng làm việc vất vả mà còn bị chồng đánh đập.
Nhưng giờ đây tôi không còn sợ nữa, đúng, nếu tôi được tôn trọng như quý cô ấy, chắc chắn sẽ không có người đàn ông nào dám đánh tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.