Nụ Hôn Của Samire

Chương 17:




Cô Carolyn nói chính xác, không có ai đuổi hai đứa bé đi, nhưng đáng nhẽ ra hai nhóc phải nô đùa vui vẻ bên bờ biển thì giờ đây chỉ có thể bó gối ngồi trên ghế, nghe người lớn nói những chuyện vô vị.
“Đảng Xã hội Phổ phát triển nhanh thật, trên đường đâu đâu cũng thấy bóng dáng họ.” Ngài Becker nói, “Tôi cảm thấy bọn họ rất nguy hiểm, lãnh đạo còn tuyên truyền những thứ của phe chủ chiến.”
“Nhưng người dân thích bọn họ, càng nghèo càng thích.” Ngài Davis nói.
Các thiếu gia tuổi mới lớn không tới buổi tiệc, chỉ có tiểu thư Becker và tiểu thư Davis ngoan ngoãn ngồi cạnh mẹ.
Tiểu thư Becker rất giống mẹ mình, nụ cười kiêu căng luôn thường trực trên gương mặt xinh đẹp, thích nghe người khác nịnh bợ.
Tiểu thư Davis lại khá khiêm tốn, gần như không chủ động bắt chuyện, tôi để ý cô ấy đang cầm trong tay cuốn Xã hội học Prince.
Có lẽ do tôi nhìn quá lâu, đôi mắt màu xanh xinh đẹp của cô ấy cũng nhìn tôi chăm chú.
“Thịt nướng đã sẵn sàng, chúng ta ra ban công thôi.” Ngài Lucas lên tiếng.
Các vị khách lần lượt đứng dậy, đi đến ban công trang trí đầy hoa cỏ, phong cảnh ở đó rất đẹp, có thể nhìn thấy biển xanh mây trắng ở ngoài kia.
Tiểu thư Davis là người cuối cùng ở lại, bỗng cô ấy quay sang nói với tôi: “Chị đã từng gặp em, em là học sinh trường trung học Kelinster.”
“Đúng thế, tôi là Annie Narcis.”
“Giáo sư Moore từng đọc to bài văn của em trong buổi họp buổi sáng, là bài Bông tuyết tại nhà máy, nếu chị nhớ không nhầm.”
Tôi vừa mừng vừa lo, gật đầu liên tục: “Đúng vậy, đó là bài văn tôi đã viết.”
“Chào em, chị là Sarah Davis, học sinh năm ba.”
Cô ấy chìa tay ra với tôi như người lớn, tôi vội vàng nắm lấy, lắc lắc một cách gượng gạo: “Chào chị, rất hân hạnh được làm quen với chị.”
Sasha bật cười: “Căng thẳng thế làm gì, chị rất thích văn em viết, lúc ấy chị còn nghĩ, rốt cuộc là cô gái thế nào mà có thể viết được câu chuyện như vậy.”
“Thì là người sống cạnh nhà máy, phải nhờ vào nguồn tài trợ của trường mới có thể đi học.” Tôi tự mỉa mai.
Sasha lắc đầu, đôi mắt đẹp nhìn xoáy sâu vào tôi.
Tôi chưa bao giờ gặp cô gái nào như thế.
Chúng tôi hàn huyên với nhau từ Tuyển tập Tesius cho đến Thơ mới, từ Chủ nghĩa Bresse đến Quốc gia Xã hội, từ chính trị mới của Russell đến Cách mạng xã hội.
Dù tôi nói gì cô ấy cũng biết tất, thậm chí còn hiểu sâu hơn tôi, còn đưa ra những nhận xét kiến giải độc đáo.
Từ nhỏ tới lớn, hầu như các cô gái xung quanh tôi ai ai cũng như nhau, bọn họ chỉ quan tâm đến chuyện nhà cửa, bàn tán việc nội trợ hoặc nói về đàn ông, ngay cả trường cấp ba Kleinster, các bạn nữ cũng chỉ thích quần áo trang sức, đồ ăn ngon và các loại hình giải trí.
Tôi chưa bao giờ nói nhiều với bất cứ ai như lần này, cũng như chưa từng có ai đi sâu vào tâm trí tôi đến vậy.
Trời đã tối, tôi vẫn đang kích động bày tỏ niềm yêu thích của mình với thể thơ đang lưu hành, chợt Sasha cười nói: “Đừng cuống, chị còn ở lại đây mấy ngày nữa, chúng ta có dư thời gian để hàn huyên.”
Mặt tôi lập tức nóng lên, chỉ trách mình quá phấn khích mà nói nhiều điều ngu ngốc. Liệu cô ấy có nghĩ tôi đang khoe khoang không?
Rồi sau đó, ngày nào chúng tôi cũng gặp nhau, và sự ngưỡng mộ của tôi dành cho cô ấy tăng lên từng ngày. Câu từ lịch sự, kiến ​​thức sâu rộng, tư duy chặt chẽ và đầy logic khiến người ta tự hỏi cô ấy đã đọc bao nhiêu cuốn sách. Mà quan trọng hơn cả, cô ấy rất khiêm tốn, chưa bao giờ cười nhạo tôi vì sự thiếu hiểu biết và nông cạn, cũng không bao giờ tỏ ra độc đoán kiêu căng vì bản thân giàu có.
Khi đối diện với cô ấy, thậm chí tôi không hề cảm thấy ghen tị, bởi vì cô ấy khác với Lillian, cô ấy là người có nằm mơ cũng không sánh bằng.
Đêm qua trời đổ mưa, sáng nay trời vẫn chưa tạnh, có lẽ thời tiết âm u đem lại cảm xúc buồn chán nên trông các vị khách khá uể oải, ngay cả các thiếu gia mọi khi không thấy bóng dáng đâu cũng đang tụ tập trong phòng khách.
Sasha vẫy tay với tôi: “Cuối cùng em cũng đến, chị đợi em lâu lắm rồi đấy.”
“Xin lỗi, em đến muộn.” Tôi chạy tới cạnh cô ấy, “Hôm nay chúng ta làm gì?”
“Thời tiết thế này cũng chẳng thể ra ngoài đi dạo, để chị dẫn em đi xem thứ này.”
“Là thứ gì?”
Ngay khi chúng tôi nắm tay ra cửa, một chàng trai xuất hiện chặn đường.
“Sasha, em đi đâu vậy? Quý cô đây là?”
Chàng trai đó rất giống Sasha, là người miền bắc tóc nâu mắt xanh, anh ta là Andrew, anh trai của Sasha.
“Bọn em tính đi dạo loanh quanh.” Sasha nói.
“Trời đang xấu, ở lại đây đi.” Một chàng trai có mái tóc vàng ngắn củn khoác tay lên vai Andrew, đôi mắt xanh lam nhìn thẳng vào tôi, “Cô là ai? Tôi chưa gặp cô bao giờ.”
“Bọn em chỉ đi dạo thôi.” Sasha mỉm cười đầy lễ phép, kéo tôi rời khỏi phòng khách.
Cô ấy đi rất nhanh, đi qua từng mảng sáng mảng tối trên hành lang dài, thể như đang du hành xuyên thời gian mà không thể ngăn cản.
“Chúng ta đi đâu vậy?”
“Đến rồi, là ở đây.” Cô ấy dừng bước, đối diện với một vách tường trên hành lang.
Tôi xoay người lại rồi lập tức sững sờ, treo trên tường là một bức tranh sơn dầu rất lớn.
Trong bức tranh, một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy đang cúi xuống hôn lên cái đầu đầy máu, và trong tủ đằng sau bà ta là những cái đầu hoặc đang thối rữa hoặc đã thành xương sọ.
“Biết đây là ai không?” Cô ấy ngước nhìn bức tranh.
“Là… Samire?” Tôi lưỡng lự đáp.
Sasha rướn người vuốt ve bức chân dung, vẻ mặt thỏa mãn khó hiểu: “Đúng thế, là Samire. Không ngờ chị lại bắt gặp bức tranh này ở góc khách sạn, đây là bức tranh nhái, bản gốc được đặt trong Cung điện Quạ Vàng ở thủ đô Bernard.”
Thú thực, tôi không thích bức tranh này, vì nội dung quá ghê rợn, nhưng để lấy lòng Sasha mà tôi vẫn tán dương: “Không hổ là danh họa, bút pháp quả tuyệt vời.”
“Thế à? Nhưng chị lại cảm thấy họa sĩ cố ý bêu xấu Samire, ông ta biến bà thành một người phụ nữ có vấn đề về tâm thần, nhìn gương mặt của người trong tranh đi, vặn vẹo đến đáng sợ.” Sasha tiếc nuối lắc đầu, nhìn tôi hỏi, “Em thấy thế nào?”
“Cái gì? Kỹ năng vẽ tranh? Xin lỗi, em không biết nhiều về hội họa.”
“Không, chị đang hỏi em về Samire, em cũng cảm thấy bà ấy là người phụ nữ có vấn đề về tâm thần?”
Tôi không kìm được đưa mắt nhìn bức tranh sơn dầu, Nữ hoàng trong bức tranh có biểu cảm cực kỳ điên cuồng, say mê hôn cái đầu của vị giám mục mà bà từng say đắm.
Tôi do dự rồi thành thật trả lời: “Nếu Nữ hoàng là người có vấn đề tâm thần thì sao có thể dẫn dắt vương triều Bernard trở thành quốc gia hùng mạnh nhất châu Âu lúc bấy giờ? Nên không những bà ấy không có vấn đề, mà trái lại còn là một người mạnh mẽ, khôn ngoan và đầy lý trí.”
Sasha mỉm cười, cô ấy rướn người đặt một nụ hôn thành kính lên gấu váy của nữ hoàng, sau đó ngẩng đầu nhìn người trong tranh, nói: “Khi một người phụ nữ quá mạnh mẽ, cánh đàn ông sẽ bắt đầu trở nên căng thẳng, họ không cho phép phụ nữ mạnh mẽ hơn nam giới, cũng giống như vị họa sĩ này, ông ta muốn vẽ bà như một người điên chứ không phải một người phụ nữ bị ngược đãi thông thường, bởi nhẽ, nếu những người phụ nữ khác đi theo con đường của Nữ hoàng, giẫm đạp lên quyền lực thì bọn họ phải làm gì đây?”
Tôi ngạc nhiên nhìn cô ấy, theo nhận thức hiện có, một cô gái muốn thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình, tự quyết định cuộc đời mình thôi đã bị gọi là trái luân thường đạo lý, chẳng ngờ Sasha còn sùng bái một người phụ nữ mạnh mẽ hơn cả đàn ông.
“Một người bạn của bố chị vừa gửi thư đến, mời nhà chị đến Massaro, ngày mai phải rời khỏi nơi này.”
“Sao nhanh thế.” Tôi bỗng thấy buồn, không muốn cô ấy đi chút nào.
“Lo gì, chúng ta vẫn có thể viết thư mà.” Sasha nói, “Nhưng điều chị muốn nói với em không phải chuyện này, em phải cẩn thận, chị nghe thấy tụi con trai đằng kia đang bàn tán về em.”
Tôi lắc đầu: “Không sao đâu, em không ngốc đến nỗi nghĩ rằng một cô gái như em có thể kết hôn với họ.”
Sasha cũng lắc đầu: “Kết hôn với họ? Xem ra em còn chẳng nghĩ tới điều đó.”
Cô ấy quay người trông ra ngoài cửa sổ, kể chuyện của anh trai mình.
“Anh trai chị đang học đại học, trung bình cứ ba tháng anh ấy lại đổi bạn gái một lần, anh ấy thích nữ sinh nhà nghèo ngây thơ không thạo đời. Lúc theo đuổi bọn họ, nào hoa nào quà, nào dạ tiệc nào dạ vũ, không thiếu bất cứ thứ gì, anh ấy cưng chiều bọn họ như công chúa, nhưng sau ba tháng anh ấy lập tức đá họ, khiến họ rơi thẳng từ thiên đường xuống địa ngục, tưởng mình đã làm sai chuyện gì, nên hễ anh trai chị nói gì bọn họ cũng chấp thuận, trở thành những cô gái ‘khéo léo ngoan ngoãn’. Đáng tiếc sự khôn khéo của họ không đổi lại được tình yêu, anh trai chị thường khoe với hội bạn của mình là những cô gái bị anh ấy đá đều biến thành phụ nữ lẽo đẽo theo các công tử nhà giàu, nếu có nhu cầu có thể giới thiệu cho bọn họ chơi.”
Sasha nói: “Chị cảm thấy phụ nữ hư vinh không phải là điều sai trái, tại sao lúc đàn ông theo đuổi giàu sang phú quý, dù đê tiện quỷ quyệt tới đâu vẫn được chấp nhận, nhưng còn phụ nữ thì không thể? Một điều nữa khiến chị không thích là, phụ nữ bị đùa bỡn xoay như chong chóng nhưng vẫn không nhận thức được điều ấy.”
Chúng tôi chỉ mới quen nhau vài ngày mà cô ấy đã bộc bạch tâm sự với tôi, tôi không khỏi xúc động: “Cảm ơn chị, em hiểu rồi.”
Sasha bước tới trước, đứng bên bệ cửa sổ, bầu trời xa xa đầy mây tích đen, cánh chim hải âu bay trở lại đất liền, như thể đang báo trước một trận mưa lớn.
Cô ấy nhìn thảm thực vật xanh mướt dưới cửa sổ, nói: “Chị rất muốn làm một chú chim, cứ thế sà xuống rồi tự do sải cánh bay về phương xa, không cần phải dừng lại nghỉ chân, cứ bay mãi bay mãi.”
Trong ánh nắng mờ ảo, gương mặt cô ấy trở nên u tối.
Rồi tôi nghe thấy cô ấy nói: “Chị sắp kết hôn rồi, lần này đi là để đính hôn…”
***
Hey Siri play “The Man” by Taylor Swift. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.