Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 21: Trang sức đôi




Sau khi nghe thấy lời của Doãn Mặc, mí mắt Mộ Dữu giật giật dữ dội, cô suýt chút nữa bị sặc nước bọt.
Anh muốn sinh hoạt vợ chồng bình thường ư?
Chuyện này quá bất ngờ, không hề có điềm báo trước, cô cũng chưa chuẩn bị tinh thần.
Mấu chốt là tối nay anh không uống rượu, tại sao một người cấm dục như anh, vì cái gì mà đột nhiên lên cơn động kinh thế?
Thân thể Mộ Dữu trở nên cứng ngắc, cô nằm bất động, đầu óc quay cuồng, có chút choáng váng.
Lần trước lúc hai người nằm cùng một chỗ, anh cũng không đề cập chuyện này.
Chẳng lẽ đêm nay anh có phản ứng, không muốn nhịn, có ý đồ giở trò đồi bại với cô, lợi dụng cô để giải quyết vấn đề sinh lý?
Mộ Dữu hiểu ra, cẩu nam nhân muốn sử dụng cô làm công cụ phát tiết.
Nghĩ hay lắm, dựa vào cái gì anh muốn gì thì cô đều phải phối hợp hả?
"Tôi không cần sinh hoạt vợ chồng." Mộ Dữu dứt khoát từ chối anh.
"Em không cần nhanh như vậy cho anh đáp án chắc chắn." Doãn Mặc nói, "Tối nay anh không ép buộc em phải đồng ý ngay, có thể cho em thời gian, em có thể cân nhắc kỹ một chút."
"Cân nhắc cái gì?" Mộ Dữu không hiểu, cô đã từ chối thẳng rồi, vì sao còn muốn cô cân nhắc.
Cân nhắc lại thì cô liền có thể thay đổi quyết định rồi đồng ý chắc?
Doãn Mặc nói: "Chúng ta vẫn còn một cuộc sống hôn nhân lâu dài trong tương lai, tôn trọng lẫn nhau là điều kiện tiên quyết. Bản thân tình d/ục là nghĩa vụ giữa vợ chồng, cũng là quyền lợi mà chúng ta được hưởng thụ."
1
Mộ Dữu: "..."
Vẻ mặt nghiêm túc như vậy, chẳng lẽ anh đã luyện tập trước hả?
Mấy năm nay có tin đồn về Doãn Mặc bên ngoài, đều nói anh không phải cấm dục thì là lãnh cảm.
Loại chủ đề về vợ chồng và tình d/ục này thốt ra từ miệng anh, khiến người ta cảm thấy không chân thực.
Mộ Dữu hoài nghi tự hỏi liệu anh có bị yêu quái hay ma quỷ nào đó ám không.
Cô làm động tác nuốt nước bọt, chậm rãi nói: "Anh có thể buông tay tôi ra trước được không?"
Hai tay của cô lúc này vẫn bị anh giam giữ trên đầu, không thể động đậy.
Hai người đang trong giai đoạn đàm phán, cần duy trì quan hệ thân thiện, Doãn Mặc hiếm khi nổi lòng tốt, buông hai tay cô ra.
Sau đó, cánh tay anh vẫn ở bên hông cô, toàn bộ cơ thể đang đè lên cô.
Cho cô chỗ trống để cử động, nhưng không có ý định buông tha cô hoàn toàn.
Mộ Dữu xoay xoay cổ tay hai lần, ngập ngừng đưa tay lên để chạm vào nhiệt độ trên trán anh.
Thân nhiệt bình thường, không sốt, không nói nhảm.
Anh nghiêm túc trong việc yêu cầu cô một cuộc sống sinh hoạt vợ chồng bình thường.
Mộ Dữu trong lúc nhất thời cảm thấy hơi phức tạp lẫn bối rối.
Lần trước khi trở lại đây, cô đã từng nghĩ đến vấn đề này: hai người là vợ chồng, ngủ cùng nhau có thể sẽ phát sinh ra chuyện, nếu Doãn Mặc chủ động, cô có nên từ chối không?
Nhưng đêm đó, anh như tảng đá, nửa đêm vụng trộm ngủ chia hai chiếc chăn với cô.
Lúc này Mộ Dữu hoàn toàn không có ý định làm điều này.
"Tôi từ chối việc cân nhắc, không được là không được, cân nhắc cũng không được." Cô một lần nữa nói rõ lập trường của mình.
"Kiên định như vậy sao?" Doãn Mặc dừng lại, giống như nhớ tới cái gì, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, dưới màn đêm, môi áp vào tai cô nhẹ giọng thì thầm, "Dữu Dữu, mấy ngày trước anh đưa em về trường, em để lái xe hiểu lầm chúng ta xe - chấn, có phải anh còn chưa tính sổ với em hay không?"
Tim Mộ Dữu đập lỡ một nhịp, đồng tử cô đột ngột giãn ra.
Trách không được hôm nay trên đường đón cô anh không tính sổ chuyện này, ra là ở chỗ này chờ cô.
Ngày hôm đó, không biết làm cách nào mà Doãn Mặc lại bình tĩnh ngồi trong chiếc xe đó, cùng tài xế quay về công ty.
Bây giờ nghĩ lại cảnh đó, cô cảm thấy xấu hổ thay cho đại hắc cẩu, muốn giúp anh nhảy ra khỏi cửa sổ ô tô.
"Ngày đó em chạy rất nhanh, nhưng bây giờ em đang ở trong tay anh." Anh dùng đầu ngón tay vuốt ve làn da mịn màng mềm mại trên cằm cô, thanh âm trầm thấp, "Em hủy hoại thanh danh của anh trước mặt tài xế, bây giờ anh làm gì đó với em, cũng không quá phận chứ? Hửm?"
Anh vừa nói vừa gặm nhẹ vào dái tai cô như trừng phạt.
Mộ Dữu bị kích thích toàn thân nổi da gà, hoảng sợ nghiêng đầu né tránh: "Anh, không phải anh nói để tôi cân nhắc suy nghĩ sao? Tôi còn chưa bắt đầu cân nhắc anh đã dùng sức mạnh rồi, anh đường đường là chủ tịch tập đoàn, sao có thể nói không giữ lời chứ?"
Doãn Mặc dừng lại: "Nguyện ý cân nhắc rồi?"
Mộ Dữu điên cuồng gật đầu: "Cân nhắc, tôi cân nhắc!"
Tối nay cứu cái mạng nhỏ này trước đã, đêm đó uống say cẩu nam nhân đã đè ép cô rất điên rồi, đêm nay còn mang theo oán khí mấy hôm trước, nếu cô không ngăn cản, chỉ sợ anh sẽ ăn tươi nuốt sống cô mất.
Doãn Mặc cũng rất dễ nói chuyện, không tiếp tục cứng rắn nữa: "Giữa chúng ta cũng coi như rèn luyện qua một lần, trên phương diện kia hẳn là khá hài lòng với nhau, em nghiêm túc cân nhắc, có lẽ chúng ta có thể tiếp tục phát triển lâu dài."
Mộ Dữu ngây người nhìn chằm chằm, cân nhắc về lời nói của anh.
Cô đại khái đã hiểu, đại hắc cẩu sống đến tuổi này, hiện tại đã là một lão nam nhân, nhưng lại chưa từng nói qua chuyện yêu đương, lần trước uống say là lần đầu tiên trải qua, ấn tượng của anh đại khái cũng không tệ.
Người đã ăn mặn thường tham lam hơn kẻ chưa từng nếm qua.
Vì vậy anh muốn tìm một đối tác tình d/ục cố định.
Hai người đã có giấy đăng ký kết hôn, trước đó còn có quan hệ xác th/ịt với nhau, Doãn Mặc liền cảm thấy cô rất thích hợp.
Đồng thời cũng có thể gọi một cách hoa mỹ là nghĩa vụ vợ chồng.
Thực ra đó chỉ là để thỏa mãn d/ục vọng của một người đàn ông và là chiếc lá chắn che đi lòng dạ lang sói mà thôi.
Mộ Dữu tự mình bổ não, người đàn ông dường như có thuật đọc tâm, anh cúi đầu thì thầm vào tai cô: "Cũng không cần cảm thấy anh đang lợi dụng em, căn cứ vào trạng thái đêm hôm đó, tin rằng đề xuất này của anh, người hưởng lợi không chỉ có anh thôi đâu."
"..."
Anh nói lời này là có ý gì?
Có phải anh tràn đầy lòng tin tán dương chính mình đêm hôm đó rất lợi hại, khiến cô rất hài lòng không?
Trong tâm trí của Mộ Dữu, một số hình ảnh xấu hổ từ từ xuất hiện.
Thấy cô vẫn im lặng, Doãn Mặc xoay người nằm xuống bên cạnh cô: "Em yên tâm, anh cho em một tuần để suy nghĩ, tuần sau quay lại em cho anh câu trả lời chắc chắn."
Anh nghiêng đầu nhìn, lại giúp cô ấn lại góc chăn, "Ngủ sớm đi."
Tuần sau trả lời.
Cái loại chuyện này, còn chơi chiến thuật kéo dài nữa hả?
Mộ Dữu nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực trước mặt, hầu như không nhìn thấy bóng dáng nào.
Cô luôn cảm thấy giọng điệu của Doãn Mặc tối nay không giống như thảo luận về cuộc sống hôn nhân, mà giống như đang nói chuyện với cô về một hạng mục tỷ đô hơn.
Xét từ việc anh chủ động đắp chăn cho cô, cô hẳn được coi là bên A trong cuộc đàm phán này.
Vì để thăm dò suy đoán của mình, Mộ Dữu hơi dời con mắt, hắng giọng một cái: "Tôi hơi khát, muốn uống nước."
Doãn Mặc nghe tiếng, bật đèn trong phòng.
Trong phòng ngủ không có nước, anh ngồi dậy: "Chờ anh rót cho em."
Anh không chút do dự rời phòng ngủ.
Mộ Dữu túm lấy chăn, chớp mắt nhìn.
Nửa đêm dậy đi ra ngoài rót nước cho cô, đây đúng là cách đối xử với bên A papa rồi!
Không hổ là Doãn tổng thanh danh nổi tiếng trên thương trường, muốn sinh hoạt vợ chồng cũng có thể tươi mát thoát tục như thế, không giống người bình thường khác.
Cái đó, cô có thể thừa cơ nghiền ép anh một chút không nhỉ?
Không lâu sau, Doãn Mặc cầm một cốc nước tới.
Mộ Dữu không khát, nhưng vẫn lật chăn ngồi dậy nhận cốc nước một cách tượng trưng.
Nước ấm, vừa phải.
Sợ anh phát giác cô đang thử thăm dò mình, Mộ Dữu uống một hơi hết cốc nước.
Doãn Mặc cho rằng cô thật sự khát, cầm chiếc cốc rỗng không, hỏi: "Còn uống nữa không?"
Mộ Dữu hít mấy hơi, lau đi vết nước đọng trên miệng, lắc đầu: "Đủ rồi."
Cô nằm xuống một lần nữa, quay lưng lại với anh.
Doãn Mặc đặt cốc nước sang một bên, cũng tắt đèn nằm xuống.
Mộ Dữu hơi buồn ngủ, không bao lâu liền ngủ say.
Trong lúc mơ màng, cô vì buồn tè mà bị đánh thức.
Vốn là không khát, cô lại ầm ĩ đòi Doãn Mặc lấy cho một cốc nước.
Bây giờ bụng cô toàn là nước.
Ban đầu cô muốn nhịn, đợi ngày mai thì hãn đi vệ sinh, nhưng không thể chịu được. Rơi vào đường cùng, cô bật đèn bên cạnh giường.
Ánh sáng ấm áp mềm mại, phác thảo đường viền mờ ảo của các tiện nghi trong nhà.
Cô nhanh chóng xỏ dép lê chạy vào phòng tắm.
Đến lúc quay trở lại, Mộ Dữu mới chú ý tới Doãn Mặc trên giường chỉ đắp một góc chăn.
Mà phần lớn diện tích chăn đều rơi trên chỗ giường của cô.
Lần trước Doãn Mặc nói cô đi ngủ toàn cuộn chăn đi, chẳng lẽ là thật sao?
Tối nay cô còn rất nhân từ, chừa cho anh một góc chăn.
Trên giường lớn, Doãn Mặc nằm sấp, ánh sáng lờ mờ chiếu lên khuôn mặt rắn rỏi tuấn tú, lông mày rậm, sống mũi cao thẳng của anh.
Khi ngủ, anh bớt vẻ lạnh lùng thờ ơ hơn so với ban ngày, cũng bình dị gần gũi hơn nhiều.
Lúc này chỉ được đắp một góc chăn trông như một đứa trẻ đáng thương.
Bởi vì bệnh của ông nội mà cô kéo anh đi kết hôn, bây giờ lại ở nhà anh, ngủ trên giường của anh.
Mộ Dữu bất đắc dĩ tỏ ra thông cảm, chủ động tặng cho anh thêm một ít chăn.
Sợ quấy rầy anh, Mộ Dữu từng chút từng chút đem chăn phía bên mình đưa sang phía bên cạnh.
Không ngờ, cánh tay cô vừa đưa chăn tới, người đàn ông bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, dùng lực kéo mạnh một cái, trọng tâm của Mộ Dữu không ổn định, cô rướn về phía trước, cả người ngã đè lên người anh.
Cánh tay mạnh mẽ của anh vòng qua eo cô.
Đôi mắt ấy từ từ mở ra, đáy mắt đen láy sáng ngời không chút buồn ngủ.
"Anh, anh không ngủ à?" Mộ Dữu ngạc nhiên trợn to mắt.
"Sao vậy?" Anh cố gắng kiềm chế, nhưng vẫn có thể cảm nhận được hô hấp nặng nề, thanh âm có chút khàn khàn, "Vấn đề đã bàn trước đó, hiện tại em đã thông suốt rồi à?"
"Dĩ nhiên không phải!" Mộ Dữu cố gắng giữ bình tĩnh, "Tôi rõ ràng chỉ là thấy anh đáng thương nên đắp cho anh ít chăn thôi."
Nghĩ đến vừa rồi anh khổ sở không có chăn, cô nhất thời không hiểu nói: "Anh không ngủ, tôi cuốn chăn đi, sao anh không lấy cái khác?"
Lần trước không phải rất tự giác sao, lần này sao lại không tự đi lấy đi.
Điều này không phù hợp với tác phong của đại hắc cẩu à nha.
"Anh hơi nóng." Thanh âm của anh tựa hồ bị sỏi đá nghiền ép, so với trước đó càng có chút khàn khàn, nhưng mang theo từ tính khiến người nghe đỏ tai.
Lòng bàn tay ôm quanh eo cô vẫn đang nóng lên.
Mộ Dữu hậu tri hậu giác nhận thấy nhiệt độ trên cơ thể anh cách lớp đồ ngủ cũng cao.
Cùng đó, vị trí nào đó có chút biến đổi, là phản ứng sinh lý không thể kiểm soát.
Đây là lần đầu tiên Mộ Dữu đối mặt với Doãn Mặc như thế này ngoại trừ đêm say rượu hôm đó.
Trong nháy mắt, tim cô đập loạn xạ, như thể sắp nhảy ra khỏi cổ họng.
Cô cố vùng vẫy để nhanh chóng thoát khỏi xiềng xích của anh, nằm xuống chỗ của mình.
Trùm chăn lại quay lưng về phía anh: "Tôi đi ngủ trước đây!"
Doãn Mặc phía sau không có động tĩnh gì, Mộ Dữu nhắm chặt mắt lại, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Mộ Dữu không nhớ rõ đêm đó cô ngủ sau bao lâu.
Chỉ là trong lúc mơ màng ngủ thiếp đi, trong phòng tắm có tiếng nước chảy mơ hồ, sau đó không có tri giác.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, Doãn Mặc đã biến mất.
Có một chiếc chăn thừa trên đầu giường của anh như thường lệ.
Nếu tiếng nước trong phòng tắm mà cô nghe thấy vào nửa đêm qua không phải là mơ, có lẽ anh đã đi lấy một chiếc chăn khác sau khi tắm để tránh nằm quá gần cô.
Hơn nửa đêm đi tắm rửa, Mộ Dữu nhớ lại nhiệt độ trên cơ thể anh tối qua.
Có phản ứng, chứng tỏ không phải lãnh cảm.
Không có bá vương ngạnh thượng cung*, chứng tỏ là thật cấm dục.
*Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian
Vỗ nhẹ vào má, cô xua đi những suy nghĩ hỗn độn trong đầu, đứng dậy đi rửa mặt.
Làm xong các bước dưỡng da, Mộ Dữu đến phòng thay đồ để chọn quần áo cô định mặc hôm nay.
Có rất nhiều quần áo, cô chọn một lúc cũng hoa mắt, soi gương ướm thử quần áo, không thể đưa ra quyết định.
Hôm nay chỉ đến bệnh viện thăm ông nội, cô không có hoạt động nào khác, cô nghĩ chọn một bộ nào đó thoải mái sẽ hợp hơn.
Cửa phòng ngủ bên ngoài bị đẩy ra, có tiếng bước chân vang lên, sau đó Doãn Mặc mở cửa phòng thay đồ.
Anh mặc một bộ âu phục chỉnh tề, càng làm nổi bật vẻ ngoài quá đẹp trai bắt mắt của anh.
Hai người nhìn nhau, Mộ Dữu nhìn thấy anh cầm trong tay một hộp trang sức cao cấp, cũng không biết bên trong có cái gì.
Mộ Dữu cũng không có hứng thú, cô bình tĩnh nhìn đi chỗ khác tiếp tục chọn quần áo.
Không gian phòng thay đồ rất lớn, rộng rãi sáng sủa, hai người ở cũng không có vẻ chật chội.
Doãn Mặc đi đến quầy tủ đồ trang sức, mở cửa kính thủy tinh tủ trang sức bên cạnh.
Cảm nhận được động tĩnh, Mộ Dữu dư quang ngó sang.
Tối qua cô đã chừa một nửa chỗ trong chiếc bàn trang sức ra, đặt những món đồ đá quý mà cô mang về từ nhà cũ vào đó.
Nửa còn lại là khuy măng sét của Doãn Mặc.
Đá quý là tâm can của cô, Mộ Dữu vội vàng đi theo đến: "Anh cẩn thận một chút, đừng phá hỏng bảo bối của tôi."
Cô cảm thấy cần phải thiết lập một quầy trang sức khác ở đây để cất đồ của mình riêng, thay vì dùng chung một cái với Doãn Mặc.
Nếu không, cô sẽ luôn phải lo lắng về việc anh đi lại tới lui mỗi ngày, hao tổn tâm sức biết nhường nào!
Doãn Mặc liếc cô một cái, mở chiếc hộp trong tay ra, bên trong có hai chiếc khuy măng sét bằng ngọc tinh xảo.
Anh duỗi cánh tay dài của mình đặt chúng cùng với những chiếc khuy măng sét khác rồi đóng cửa tủ lại.
Mộ Dữu nhìn chằm chằm nó qua tấm kính.
Sợ rằng mình nhìn không đủ kỹ, cô thậm chí còn xích lại nằm sấp xuống để nhìn kỹ hơn.
Một lúc sau, trong mắt cô tràn ngập ánh sao: "Shirley Topaz*!"
*Shirley Topaz:
Topaz hay hoàng ngọc là một khoáng vật silicat của nhôm và flo có công thức hóa học là Al₂[SiO₄](F, OH)₂. Lần đầu tiên topaz được sử dụng làm đá quý trong đồ trang sức năm 1737 do Henekel bởi lẽ topaz có độ cứng tương đối cao, ánh thủy tinh tương đối mạnh và đặc biệt là có màu sắc đa dạng.
Topaz có nhiều màu, trong truyện tác giả đang đề cập tới Shirley Topaz có màu vàng cam.
Topaz có nhiều màu, trong truyện tác giả đang đề cập tới Shirley Topaz có màu vàng cam
Màu vàng cam trong mờ, ánh sáng từ đèn dịu nhẹ, mềm mại như nhung.
Mộ Dữu đã thu thập đá quý trong nhiều năm, cũng có thể được coi là một chuyên gia trong lĩnh vực này.
Hai viên đá trước mặt cô được sản xuất tại Brazil, là loại đắt nhất trong số Shirley, được mệnh danh là đế vương chi thạch*!
*Đế vương chi thạch: đá của hoàng đế
Thứ này một viên cũng rất hiếm, mà anh lại có một cặp giống hệt nhau.
Phải may mắn thế nào mới tìm thấy được bảo bối như này!
Đáy mắt Mộ Dữu lộ vẻ tham lam không che giấu được, cô nuốt nước miếng một chút, đưa tay chỉ qua kính thủy tinh, chậm rãi ngẩng đầu: "Có thể lấy ra cho tôi nhìn kỹ một chút được không?"
Doãn Mặc đứng đấy bất động, cô nói: "Tôi rất am hiểu! Để tôi nhìn thử xem anh có bị lừa hay không, nhỡ đâu là giả thì sao?"
Đôi mắt trong veo của cô lấp lánh, tràn đầy chờ mong.
Doãn Mặc nâng cằm, ra hiệu cho cô tự cầm lấy.
Mộ Dữu cẩn thận từng li từng tí lấy ra, sử dụng kính lúp 10x và đèn pin chiếu sáng kiểm nghiệm đá quý chuyên dụng, kiểm tra quan sát kỹ càng.
Dần dần cô yêu thích không thể buông tay, khóe miệng ngày càng nhếch lên.
Thật lâu sau, Mộ Dữu đặt chiếc đèn pin trong tay xuống.
Nhìn quanh chiếc bàn thủy tinh, cô chỉ tay, tràn đầy chân thành hỏi Doãn Mặc: "Anh có thấy rằng việc đặt hai viên đá quý này cùng với những chiếc khuy măng sét hay trâm cài ngực khác là rất không hài hoà hay không?"
Cô chỉ vào tủ đá quý của mình ở phía bên kia, "Anh nhìn xem, nếu đặt nó ở đây, sẽ không vi phạm sự hài hòa chút nào."
Doãn Mặc: "..."
"Tôi không có cướp của anh, tôi chỉ là muốn anh mỗi ngày đeo xong thì thả qua bên này của tôi, để cho khung cảnh nhìn hài hòa hơn thôi." Mộ Dữu cố gắng biện hộ cho mình, trong lòng đắc ý tính toán, thả vào chỗ của cô bên này thật lâu, chờ đại hắc cẩu từ từ quên đi, hai viên Shirley Topaz liền thuộc về cô.
Dù sao cũng là vợ chồng, cô đòi hỏi anh một ít đồ hẳn là cũng không quá phận, phải không?
Nhưng mà Doãn Mặc một mực không lên tiếng.
Anh không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Mộ Dữu cảm thấy nếu anh không từ chối, điều đó có nghĩa là có cơ hội để thương lượng, cô lùi một bước: "Thật ra, chúng ta có thể đặt mỗi bên một viên, nhìn rất cân xứng. Anh thấy thế nào?"
Doãn Mặc nhướng mày nhìn cô, khóe môi cong lên gần như không nhìn thấy: "Xem ra kết quả giám định đã có, đây quả nhiên là đồ tốt."
"Tạm được." Mộ Dữu dè dặt nói, "So với những viên bảo thạch khác của tôi, nó chỉ ở mức trung bình thôi."
"Thế thì trả đây." Doãn Mặc xòe bàn tay ra, chỉ vào hai viên bảo thạch mà cô vẫn đang cầm.
Mộ Dữu: "..."
Dù sao cũng là tài sản của người khác, muốn ép buộc cũng không dễ dàng, Mộ Dữu chịu đựng cắt thịt đau nhức đưa qua, đặt vào trong lòng bàn tay hào phóng của anh.
Hai viên đá quý va chạm phát ra tiếng động nhỏ, Mộ Dữu cảm giác trái tim mình cũng bị hung hăng va đập một trận.
Doãn Mặc chuẩn bị cầm lấy, Mộ Dữu đột nhiên hối hận, lại đưa tay ra: "Đợi đã!"
Bàn tay cô đưa ra tình cờ bị anh nắm chặt.
Cả hai đều sửng sốt.
Mộ Dữu hoảng sợ muốn rụt về, Doãn Mặc đột nhiên co đốt ngón tay, nắm lấy tay cô.
Bàn tay cô tinh tế mềm mại, nắm ở trong tay liền khiến người ta không nỡ buông ra.
Doãn Mặc lại xòe tay ra, giọng điệu lười biếng, mang theo ý trêu chọc: "Chiếm tiện nghi của anh à?"
"Ai chiếm tiện nghi của anh hả?" Mộ Dữu thu lại bàn tay đặt sau lưng, trên đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của anh
Cô ngước mắt lườm anh: "Tôi chỉ muốn hỏi, viên hoàng ngọc này anh có thể bán không? Tôi có thể trả giá cao hơn, thậm chí gấp đôi, chú nhỏ của tôi rất giàu!"
Doãn Mặc dường như đang cười: "Tiền của chú nhỏ cũng không phải tiền của em."
"Tiền chú ấy kiếm được tiêu không hết. Tôi lại là cháu gái ruột, tiêu giúp chú ấy không chừng chú ấy còn rất vui mừng đấy."
"..."
Cô có thể sử dụng tiền của Mộ Du Trầm mà không cần cố kỵ gì, để mua lại đồ của chồng, cô cũng tuyệt đối sẽ không trực tiếp mở miệng đòi hỏi anh.
Ngay cả khi đã kết hôn, trong mắt cô, anh cũng chỉ là người ngoài cuộc.
Doãn Mặc lẳng lặng nhìn cô chăm chú thật lâu: "Em thích à?"
Anh duỗi lòng bàn tay ra, vê một viên đưa tới, "Em không cần bỏ tiền mua, viên này cho em làm dây chuyền, viên kia anh đổi thành trâm cài ngực."
Bảo bối quý giá như vậy, không cần bỏ tiền ra mà tặng miễn phí cho cô ư?
Đây chính là đỉnh cấp Topaz đấy!
Hạnh phúc từ trên trời rơi xuống khiến đầu óc Mộ Dữu choáng váng.
Sợ anh đổi ý, cô đưa tay cầm lấy mà không cần suy nghĩ.
Một giọng nói vang lên bên tai cô: "Tối nay đi dự yến tiệc với anh nhé, được không?"
Mộ Dữu vừa cầm viên đá quý liền trả về.
Trong bữa tiệc chắc chắn có rất nhiều người, đi cùng Doãn Mặc cũng quá khoe khoang đi?
Chỉ là một viên Shirley Topaz mà thôi, không đủ để cô xuất đầu lộ diện cùng Doãn Mặc đâu.
Mặc dù, đúng là cực phẩm trong cực phẩm.
Mộ Dữu từ bỏ nhưng đôi mắt vẫn dán vào nó không nỡ dời.
Doãn Mặc liếc nhìn cô một cái, đem viên Topaz kia đặt vào trong tay cô: "Không có ý thương lượng với em."
"Tôi không đi dự tiệc anh cũng cho sao?" Mộ Dữu cảm thấy hôm nay Doãn Mặc quá thiện lương, còn thật không quen thuộc.
Người đàn ông ngước mắt lên, ánh mắt thâm thúy tập trung vào cô: "Đã nói tặng cho em thì sẽ không đổi ý."
Lần này Mộ Dữu yên tâm nhận lấy, ôm tiểu bảo bối trong lòng bàn tay, yêu thích không buông tay.
"Nhưng mà, " Doãn Mặc dừng một chút, lại nói, "Buổi đấu giá tối nay có một viên Red Beryl 13.21 carat. Nếu em không đi, có khả năng người khác sẽ lấy mất đấy."
Mộ Dữu giật giật mí mắt: "Red Beryl?"
Red Beryl tiếng Trung tên khoa học là Đá Beryl Lục Đỏ, bởi vì kết cấu của nó tương tự như ngọc lục bảo và có màu hồng tự nhiên nên từng được gọi là "Ngọc lục bảo đỏ".
Bởi vì lượng khai thác thưa thớt, nó đứng đầu trong "Thập đại đá quý hàng đầu".
13 carat trở lên, vậy thì càng hiếm!
*Red Beryl:
*Red Beryl:
"Em có đi không?" Doãn Mặc hỏi cô.
Ban đầu lấy đồ của Doãn Mặc mà không cần làm gì, cô vẫn có chút xấu hổ.
Nếu đồng ý cùng anh tham dự yến tiệc, đóng vai một cặp vợ chồng hòa thuận yêu thương, cô sẽ không mắc nợ anh quá nhiều, đồng thời cũng có thể nhân tiện đi mua sắm đồ tốt, chính là đôi bên cùng có lợi nha.
Nhận miễn phí một viên Topaz, đi đấu giá còn có thể lấy được Red Beryl.
Tối nay cô đi dự tiệc cũng không lỗ à ha!
Bị mọi người nịnh hót tâng bốc với đại hắc cẩu thì có gì phải sợ, so với hai viên ngọc quý thì chẳng có gì đáng nói!
Tính riêng tư của các bữa tiệc giới thượng lưu rất cao, chuyện kết hôn của cô với Doãn Mặc nhiều nhất chỉ được truyền tai trong giới, sẽ không làm náo loạn mọi người đều biết ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của cô ở trường.
Mộ Dữu cười nhẹ nhàng đổi giọng: "Tôi đi!"
Đôi mày tuấn mỹ của Doãn Mặc giãn ra: "Ừ, thu dọn đồ đạc đi xuống ăn cơm. Buổi sáng chúng ta đi thăm ông nội, buổi chiều nhà tạo mẫu sẽ mang lễ phục tới."
—————
Khi đến thăm ông cụ, Doãn Mặc và Mộ Dữu gặp Giản Quý Bạch cũng lái xe ô tô đến trong ga-ra tầng ngầm bệnh viện.
Anh xuống xe, lấy một bó hoa từ ghế phụ ra.
Là hoa dâm bụt trắng mà cô nhỏ thích nhất.
Mộ Dữu đôi khi thấy mối quan hệ giữa cô nhỏ và dượng nhỏ rất kỳ lạ.
Dượng nhỏ ở trong khách sạn nhiều ngày như vậy cũng không nói cho cô nhỏ biết, bây giờ dượng ấy đến thăm cô nhỏ lại nhớ mang theo hoa cô nhỏ thích nhất.
Có lẽ hầu hết các cặp vợ chồng trong hôn nhân thương mại đều như vậy, bề ngoài cần ân ái phô trương, nhưng mối quan hệ riêng tư lại bình thản như nước.
Mộ Dữu không thể hiểu được loại hôn nhân này.
Giản Quý Bạch nhìn sang, Mộ Dữu gọi một tiếng dượng nhỏ.
Giản Quý Bạch liếc nhìn cô và Doãn Mặc, mỉm cười: "Thật là trùng hợp."
"Tụi cháu cũng sang đây thăm ông nội." Mộ Dữu nói.
Khi ba người đến phòng bệnh, Mộ Du Vãn tình cờ đi lấy nước nóng, mang theo ấm nước từ phòng tắm ra.
Cô ngạc nhiên hỏi: "Sao lại cùng nhau đến đây thế?"
"Tình cờ gặp." Giản Quý Bạch cầm lấy bình nước trong tay cô, đưa hoa cho cô, "Anh đi trên đường tiện mua được."
"Cảm ơn anh."
"Điềm Điềm ở nhà khóc tìm em, ngày mai anh sẽ đích thân đưa con bé đến An Cầm."
"Vâng."
Sau cuộc hội thoại ngắn gọn, mấy người cùng nhau vào phòng.
Giản Quý Bạch cùng Doãn Mặc nói chuyện với ông cụ, Mộ Dữu hỏi Mộ Du Vãn: "Cô nhỏ, tối nay có một buổi đấu giá, cô có muốn đi cùng dượng nhỏ không?"
Mộ Du Vãn nhìn Giản Quý Bạch bên kia một chút, lắc đầu: "Cô không đi đâu, tối nay ở lại đây với ông của cháu, sau đó về nhà cũ nghỉ ngơi, chờ ngày mai Điềm Điềm đến."
"Vâng ạ." Mộ Dữu bĩu môi, không miễn cưỡng.
—————
Mộ Dữu và Doãn Mặc ở lại với ông cụ đến trưa mới rời đi.
Buổi trưa nhiệt độ cao, Mộ Dữu vừa lên xe liền cởi áo khoác, ném vào băng ghế sau.
Trên đường trở về chung cư, nghĩ đến quan hệ giữa cô nhỏ với dượng nhỏ, Mộ Dữu suy tư quay đầu: "Hỏi anh một vấn đề được không?"
Doãn Mặc tản mạn tiếp tục tay lái, dư quang liếc cô một cái: "Gì thế?"
Mộ Dữu dùng ngón trỏ chọc chọc cằm, trầm ngâm hỏi: "Anh nói xem, cô nhỏ với dượng nhỏ của tôi năm đó một người không muốn cưới, một người không muốn gả, đến nay quan hệ lại bình thường, bây giờ cũng không cần thông gia nữa, hai người bọn họ làm sao đều không đề cập tới chuyện ly hôn nhỉ?"
"Mỗi người đều có lựa chọn của mình, em không cần lo lắng cho hai người bọn họ."
Mộ Dữu bĩu môi: "Việc hai nhà Mộ, Giản kết thông gia, Giản Quý Bạch năm đó từ chối cưới cô nhỏ của tôi, cũng chỉ có cô nhỏ tính tình mềm mỏng. Nếu như là tôi, từ chối một lần tôi liền kiên quyết không bao giờ quay đầu lại!"
Doãn Mặc không chút nghe vào lời Mộ Dữu nói.
Anh chỉ nghe một câu: nếu như là tôi, từ chối một lần tôi liền kiên quyết không bao giờ quay đầu lại!
Tốc độ xe dần dần chậm lại, anh trầm mặc hồi lâu mới nhỏ giọng nói: "Làm sao em biết, nhỡ đâu đối phương có nỗi khổ tâm riêng gì đó?"
"Không cần biết anh ta có khó khăn gì hay không, từ chối chính là từ chối, ai mà không cần mặt mũi chứ? Giới nhà giàu nhiều người như vậy, cho dù là kết thông gia, cô nhỏ cũng không nhất định phải gả cho anh ta."
Mộ Dữu cười lạnh một tiếng, "Anh còn nói đỡ cho anh ta, quả là có cùng ý tưởng đen tối với dượng nhỏ, trách không được quan hệ của hai ngươi tốt như thế, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, cùng một giuộc, cấu kết với nhau làm việc xấu!"
Doãn Mặc: "..."
Có lẽ vì ngọn lửa từ phía Giản Quý Bạch vẫn chưa lắng xuống, Mộ Dữu xuống xe cũng không muốn nói chuyện với Doãn Mặc.
Lúc vào thang máy, cô cố ý đứng cách xa anh, vẻ mặt ngạo mạn khinh thường.
Lên đến tầng lầu, cửa thang máy mở ra.
Mộ Dữu dẫn đầu đi ra ngoài.
Ở cửa chính, cổ tay cô bị Doãn Mặc nắm lấy.
Người đàn ông dáng người cao lớn gần trong gang tấc, Mộ Dữu ngẩng đầu: "Anh làm gì vậy?"
"Em tức giận với Giản Quý Bạch thì lần sau gặp mặt đánh cậu ta một trận. Anh chỉ bày tỏ quan điểm của mình, em mắng cũng mắng anh rồi, sao vẫn phớt lờ anh?"
Doãn Mặc hơi cúi người, giọng thương lượng, "Bớt giận đi, buổi trưa anh nấu món gì ngon cho em ăn nhé?"
1
Mộ Dữu hơi sửng sốt, nhớ lại vừa rồi cô ở trong xe.
Những lời cô nói thực sự là mắng Doãn Mặc.
Anh bình thường thanh lãnh đạm mạc, trước mắt không bụi, luôn được người khác cung kính kính đối đãi.
Hôm nay không lẽ là lần đầu tiên bị người khác mắng đấy chứ?
Anh không tức giận, thậm chí còn dỗ ngược lại cô.
Tính khí đại hắc cẩu từ lúc nào mà lại tốt như vậy?
Khuynh hướng thích tự ngược đấy à.
Mộ Dữu nhớ tới viên Topaz lấy được từ chỗ anh buổi sáng hôm nay.
Cầm bảo bối của người ta mà như vậy quả thật có chút ngang tàng kiêu ngạo.
Cô cũng xuống nước, gật đầu: "Được, tôi bớt giận rồi, anh đi nấu cơm đi."
Sau khi Doãn Mặc vào bếp, Mộ Dữu lên tầng bật máy tính tiếp tục phác thảo truyện « Chú chó xui xẻo » của mình.
—————
Dạ tiệc tối nay bắt đầu tương đối sớm, buổi chiều thư ký Trịnh mang theo một nhà tạo mẫu và một bộ lễ phục tới căn hộ bên này.
Doãn Mặc chuẩn bị cho cô một chiếc váy cao cấp màu xanh lam đầy sao, đính trên đó những viên kim cương vụn, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
Mộ Dữu vừa nhìn đã thích chiếc váy này, cùng stylist lên lầu trang điểm và thay quần áo.
Doãn Mặc chuẩn bị nhanh hơn Mộ Dữu một chút, khi anh từ trên tầng đi xuống, Trịnh Lâm đang ngồi trong phòng khách.
Nghe thấy động tĩnh, Trịnh Lâm đứng dậy nhìn sang.
Ánh mắt rơi vào cổ tay áo trên bộ âu phục của Doãn Mặc, anh ta mở miệng nhắc nhở: "Doãn tổng, anh quên đeo khuy măng sét Topaz ạ?"
Cặp khuy măng sét kia là khuy măng sét đặt làm riêng cho bộ âu phục tối nay, ông chủ rất thích, đã cho người mang về từ trước.
Mà giờ phút này, Trịnh Lâm nhìn thấy ông chủ đang đeo một đôi khuy măng sét màu tím.
Doãn Mặc thần sắc nhàn nhạt ngồi xuống sô pha, ra hiệu cho anh ta cũng ngồi xuống.
Trịnh Lâm đẩy chiếc kính trên sống mũi, vừa ngồi xuống đã nghe thấy Doãn Mặc nói: "Cho Dữu Dữu một viên rồi."
Chẳng trách hôm qua Mộ Dữu còn từ chối tham gia tiệc tối bây giờ liền vui tươi hớn hở đồng ý.
Thì ra là do ông chủ dùng Topaz để thu phục.
Ông chủ chỉ vì để khoe ân ái mà không tiếc dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Nhưng mà tặng thì tặng luôn một đôi đi, sao chỉ tặng một viên, keo kiệt thế.
Đây là vợ yêu của mình đó, thế mà cũng chẳng chịu ra tay hào phóng hơn gì cả.
Trịnh Lâm đang tự mình bổ não, Doãn Mặc lại nói: "Hai viên ngọc kia quay về cậu cầm đi, nhờ người ta làm chúng thành vòng cổ và trâm cài ngực."
Trịnh Lâm thu hồi suy nghĩ của mình, vội vàng trả lời: "Vâng, Doãn tổng."
Doãn Mặc dừng một chút, đột nhiên nói: "Dây chuyền là của Dữu Dữu, trâm cài ngực là của tôi."
"Được, Doãn tổng."
Chỉ đưa một viên cho Mộ Dữu, viên kia làm thành dây chuyền chắc là cho Mộ Dữu, trâm ngực đương nhiên là của ông chủ rồi.
Trịnh Lâm không biết tại sao ông chủ của mình lại bổ sung thêm câu này, hoàn toàn vô nghĩa.
Một giây sau, Trịnh Lâm đột nhiên minh bạch.
Ý câu nói của ông chủ là muốn ám chỉ với anh ta rằng anh và cô vợ nhỏ của mình giờ đây mỗi người đều có một viên đá Topaz.
Có thể làm thành trang sức đôi.
Vừa ngộ ra đạo lý này, anh ta đã thấy ông chủ nhìn sang, kiên nhẫn tiếp tục căn dặn anh ta: "Làm thành trang sức đôi."
1
Trịnh Lâm: "..."
Làm sao mà ám chỉ rồi lại còn phải nói rõ nữa vậy?
Đây là sợ anh không lĩnh ngộ được ý tứ này, làm rối tung mọi chuyện lên sao?
Bình thường ông chủ giao việc cho anh ta, cũng chẳng giao phó cẩn thận như thế đâu!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Về sau đừng kêu đại hắc cẩu, đổi gọi đại tao cẩu đi ╮(╯▽╰)╭

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.