Nụ Hôn Của Em Thật Ngọt Ngào

Chương 1: Lúng túng






Tháng 2, An Cầm thị
Tí tách tí tách mưa liên tiếp mấy ngày này, đến nay chưa ngưng lại lúc nào.
Tại hội sở cao cấp nhất ở trung tâm thành phố, giờ phút này xung quanh mọi người bàn tán, nói chuyện ồn ào.
Đêm nay chủ nhân của doanh nghiệp Phương thị đại thiếu gia Phương Khải Hạ sắp kết hôn, đêm này bạn bè chơi cùng nhau từ nhỏ đến chúc mừng sự kiện vui vẻ này.
Ở đây đều là bạn bè của chú nhỏ Mộ Du Trầm, Mộ Dữu từ nhỏ đã đi theo chú nhỏ mà lớn lên, nên cùng bọn họ rất thân thuộc.
Thời điểm đám người kia cùng nhau uống rượu, tám chuyện phiếm thì cô ở sô pha phía trước ngồi ăn điểm tâm.
Bên cạnh là bàn rượu trái cây hương vị không tồi, Mộ Dữu cầm ly nhấm nháp hai ngụm rồi để xuống.
Đầu bên kia có vài người bắt đầu thảo luận, nói chuyện không nhỏ nên lọt vào tai cô:
"Tiệc đã bắt đầu, Doãn Mặc như thế nào còn chưa tới, hắn đêm nay rốt cuộc có tới không vậy?"
"Hắn là người công việc bận rộn, ai biết có thể tới chứ.
Vừa mới nãy Mộ Du Trầm nhận điện thoại xong rồi cũng đi đấy, hai người bọn họ một cái cũng không đáng tin."
"Mộ Du Trầm cũng đi rồi ư? Cháu gái của hắn đang ngồi ở đấy mà."
"Đi rất gấp, bảo chúng ta ở lại chiếu cố một chút, để lát nữa tôi tìm người đưa con bé trở về."
Phương Khải Hạ đêm nay làm chủ nhà, nhìn qua bên kia xem Mộ Dữu một cái rồi đi sang bồi cô nói chuyện.
Mộ Dữu thấy hắn đến, cười khanh khách rồi giơ chén rượu lên:"Anh* Khải, trước tiên chúc anh tân hôn vui vẻ!"
(*Anh ở đây có nghĩa là ca ca).
ngôn tình hoàn
"Cảm ơn." Phương Khải Hạ cùng cô chạm ly, rồi nhắc nhở cô chú ý uống ít đừng để say.
Phương Khải Hạ hỏi cô:"Tiểu Dữu năm nay là năm ba rồi đúng không?"
Mộ Dữu gật đầu:" Đúng rồi, còn nửa năm nữa là tới kì thực tập."
"Học về cái gì?"
"Quản lý du lịch."
Phương Khải Hạ: "Như vậy khá tốt a, Doãn thị mấy năm nay khai phá thêm ngành du lịch làm hướng phát triển chính, đến lúc đó em có thể đến Doãn thị thực tập, Doãn Mặc cho chú nhỏ em mặt mũi, khẳng định sẽ chiếu cố tốt."
"Anh nói chú Doãn ư." Mộ Dữu gõ vài cái nhẹ nhàng vào ly lượu, rồi lay nhẹ nhàng, đáy mắt bình tĩnh không gợn sóng, "Chú ấy bận rộn như vậy, em không muốn rước thêm phiền toái cho chú ấy đâu."
Phương Khải Hạ thấy chút kì lạ: "Chúng ta cách nhau mấy tuổi cũng không lớn lắm, đều là bạn thân của chú nhỏ em, vì cái gì mà gọi anh là anh, kêu Doãn Mặc là chú?"
"Cái này à." Mộ Dữu tươi cười tuỳ ý nói một câu, "Anh Khải Hạ nhìn trẻ tuổi chứ hắn nhìn xem có giống ông lão không chứ."
Cửa ra vào bỗng có người đẩy ra.

Đèn bên ngoài hành lang chiếu ánh sáng thẳng vào, tầm mắt mọi người sôi nổi nhìn qua.
Một người đàn ông đứng ở ngoài cửa, áo khoác nỉ màu đen được cắt may tinh xảo, người rất cao, sóng mũi cao thẳng bị đèn chiếu vào, gương mặt lạnh nhạt.
"Xin lỗi, tôi đến trễ." Giọng nói thanh đạm, tựa gió mùa hạ của anh cất lên.
Phương Khải Hạ cười rồi đi lên ôm chặt vai anh: "Còn tưởng rằng cậu không tới nữa chứ, đi đi đi, trước tiên phải phạt rượu đã."
Doãn Mặc bị kéo vào bên trong, tầm mắt dừng lại ở góc sô pha.
Mộ Dữu một mình ngồi uống rượu ở đằng kia, váy dài vàng nhạt pha chút xanh sẫm, tóc dài được uốn cong thả xuống vai, lông mày dài thanh mảnh, môi đỏ kiều diễm, khí chất kinh diễm động lòng người.
Từ khi Doãn Mặc tiến vào, cô liền cao ngạo đem ánh mắt hướng về nơi khác, một tia mắt cũng khinh thường nhìn đến anh.
Có người đem tới một ly rượu đầy: "Anh Mặc đến cũng không tính là trễ, nhưng phải uống hết mới tính là bồi tội nha."
Mấy người ở phía sau cũng nhốn nháo, ồn ào theo.
Doãn Mặc cởi áo khoác ra, treo một bên ở trên giá áo, rồi tiếp nhận ly rượu.
Mộ Dữu nhìn qua, nhìn đến người đàn ông giơ chén rượu lên, hơi ngửa đầu, hầu kết gợi cảm thong thả uống.
Ánh sáng chiếu vào khiến anh như toả hào quang, sườn mặt lạnh lùng.
Ly rượu tràn đầy nhưng một chút liền sắp thấy cạn.
Để ly rượu xuống, cùng bạn bè hàn huyên vài câu, anh đột nhiên nhìn sang bên này.
Mộ Dữu lập tức thu hồi ánh mặt lại, dựa lưng vào ghế sô pha, trong tay cầm ly rượu thưởng thức hương vị của nó, mí mắt hơi rũ xuống, không để ai vào mắt.
Doãn Mặc đứng dậy đi tới, Mộ Dữu lập tức đứng lên không để ý đến hắn.
Cô cầm ly rượu đi về hướng cửa sổ phía trước.
Màn cửa được kéo ra, ở bên ngoài đèn đường mờ nhạt, mưa phùn bay tán loạn.
Gió thổi qua lại, sương mù khắp nơi, mờ mịt tựa như tiên cảnh.
Tới lúc cô chuẩn bị về, nhưng lại nghĩ đến hiện tại ba cô mang theo phụ nữ cùng đưa trẻ kia về, giờ phút này đang ở trong nhà, gia đình vây quanh hoà thuận vui vẻ.
Cô chẳng còn tâm trạng mà trở về đó.
Ở đây đều là bạn bè của chú nhỏ, cô căn bản cũng chẳng muốn ở đây tham gia náo nhiệt quá lâu.
Nhưng hôm nay một nhà bốn người kia cùng nhau ăn cơm, còn muốn ngủ lại, cô nhìn đến phiền lòng, mới bảo chú nhỏ mang cô đến đây.
Uống ly rượu xong rồi, cô mới trở lại sô pha ngồi.
Trên sô pha người kia đã không còn ở đó.
giờ phút này đang bị đám người kia vây quanh, uống rượu nói chuyện.
Mộ Dữu lại lấy thêm cho mình một ly, rồi thản nhiên uống tiếp.
Rượu trái cây nồng độ không cao nên cũng chẳng dễ say, nhưng uống nhiều quá đầu cũng bắt đầu choáng váng.
Cô cầm ly rượu uống, cũng chẳng quan tâm bên kia bàn tán về đề tài gì.

"Nhóm người chúng ta, ai nấy cũng đều đã kết hôn, anh Mặc sao lại không nóng nảy tí nào vậy? Suốt ngày bận rộn công tác, bên người có biết bao nhân tài đến vậy mà.
Anh cứ như vậy kéo dài có ngày trở thành một lão già đấy nhé."
"Gì chứ, vừa rồi tiểu Dữu có nói cậu hiện tại đã già rồi đấy.
Ở đây mọi người đều được con bé kêu là anh, có mỗi cậu được nó gọi là chú.
Riêng Mộ Du Trầm bởi vì huyết thống và bối phận nên gọi cậu ta là chú thì không có gì sai, còn cậu đây chính là ông già chuyên chức rồi đó."
Phương Khải Hạ vừa nói xong, Mộ Dữu cảm giác một ánh mắt nóng bỏng nhắm thẳng vào người cô.
Cô cũng chả để ý, tuỳ ý click mở di động ra, lòng bàn tay ở trên màn hình lướt quanh.
Còn bên kia thì vẫn tiếp tục nói chuyện phiếm.
"Anh Mặc, có phải là phụ nữ theo đuổi anh nhiều quá nên hoa mắt không biết chọn ai đúng không? Nếu thật sự là như vậy thì để em giới thiệu cho vài người được chứ?"
"Cái gì mà chọn đến hoa mắt, cậu đừng có mà nói bậy.
Tôi mà là Doãn Mặc với cái gương mặt vạn người mê này, thì khẳng định mỗi tuần sẽ đổi một cô bạn gái, muốn tiêu dao tự tại bao nhiêu thì có bấy nhiêu.
Nhưng cậu ta thì ngược lại, ngần ấy năm đến cái tin đồn bạn gái cũng chẳng có.
Tôi đây là xem cậu ta suốt ngày cuồng công tác nên càng ngày tính tình càng lãnh đạm."
"Trông cậy vào việc anh Mặc yêu đương thì biết đến bao giờ.
Cậu ta từ xưa đã có tiếng vô tình, không có thất tình lục dục, cậu nói cậu ta có thể coi trọng ai đây? Nếu một ngày nào đó hắn nổi ý, liên hôn cưới vợ thì còn có chút khả năng."
Mặc cho mọi người xung quanh nói gì, Doãn Mặc đều im lặng, không tiếp lời.
Có lẽ rượu vào nên mọi người ở đây gan đều lớn hơn mọi ngày, có người nhân cơ hội, buồn bực hỏi hắn: "Anh Mặc, có lời thật lòng muốn nói, anh ngày thường vội vàng công tác xong, đêm khuya tĩnh lặng nằm ở trên giường, không suy nghĩ đến có phụ nữ trong chăn sao?"
Người nọ vừa nói xong, Phương Khải Hạ liền đạp hắn một cái: "Lăn qua một bên đi, tiểu Dữu còn ở đây, bớt nói mấy lời hạ lưu lại."
Người nọ lúc này mới nhớ tới ở đây vẫn còn cháu của Mộ Du Trầm.
Mọi người liền nhìn qua sô pha bên kia xem thử, thấy cô gái nhỏ không biết từ khi nào đã ngủ quên rồi, gương mặt đỏ bừng, nhìn là biết đã uống không hề ít
Phương Khải Hạ xem đồng hồ: "Mộ Du Trầm nhờ tôi để ý em ấy một chút, thế nào bây giờ lại uống say rồi, tôi phải tìm người đưa tiểu Dữu về nhà."
"Để tôi đưa em ấy về." Doãn Mặc để ly rượu xuống, đi đến cửa chính lấy áo khoác.
Phương Khải Hạ không yên tâm: "Cậu uống cũng không ít, đưa về như thế nào chứ?"
Từ khi Doãn Mặc đến đây, liền bị không ít người chuốc rượu.
"Có tài xế ở phía dưới." Doãn Mặc mặc áo khoác rồi đi đến sô pha, cúi người vỗ nhẹ nhàng vào người cô.
Cô ngủ say giấc, không có dấu hiệu tỉnh lại.
Doãn Mặc lấy áo khoác của cô được để trên sô pha, rồi khoác vào người cô.
Cánh tay luồng vào dưới nách nâng chân cô, rồi bế ngang lên.
Khuôn mặt của cô thuận thế tựa vào ngực anh, nhắm hai mắt, nhẹ nhàng hô hấp.
Đi gần đến cửa, Doãn Mặc quay đầu nói với Phương Khải Hạ: "Nói với Mộ Du Trầm là tớ đưa tiểu Dữu về nhà."
Anh vừa rời đi, cửa tự động đóng lại.
Bên trong mọi người im lặng vài giây, có người hỏi: "Hôm nay tiểu Dữu thế mà không nói câu nào với anh Mặc, hai người giận nhau à?"
"Mấy năm nay tôi không thấy hai người đó nói chuyện với nhau bao giờ."
"Tiểu Dữu cao tam ở Mặc gia một năm, tôi nhớ rõ lúc đó ngày nào em ấy cũng đi theo sau mông anh Mặc, không rời được.
Như thế nào bây giờ lại thay đổi lớn thế? Chẳng lẽ lớn nên tính cách thay đổi."
"Anh Mặc đến cùng là làm thế nào lại đắc tội vị tiểu công chúa này, chỉ sợ là có mỗi Mặc ca rõ ràng thôi."
——
Bên ngoài hội sở đã có chiếc Rolls-Royce đợi sẵn ở đó.
Nhìn thấy Doãn Mặc đi tới, tài xế xuống xe ra sau mở cửa.
Doãn Mặc ôm Mộ Dữu ngồi vào xe: "Đến nhà cũ Mộ gia một chuyến."
Ngủ được một lúc thì Mỗ Dữu liền tỉnh dậy, cô nghe được lời Doãn Mặc nói, lập tức phản đối: "Tôi không trở về đó!"
Mộ Dữu mở mắt ra, cùng Doãn Mặc mắt lạnh thâm trầm nhìn đối phương.
Cô chỉ là uống rượu nhiều nên hơi váng đầu, cũng không có ngủ say đến vậy.
Vừa rồi mơ mơ màng màng ở trong, cô biết là Doãn Mặc ôm cô từ phòng bao đến đây.
Cô ngồi dậy, áo khoác trên người từ từ trượt xuống dưới.
Doãn Mặc lấy áo một lần nữa giúp cô đắp lên người: "Em uống nhiều rồi, anh đưa em về nhà."
"Đã nói là không muốn về nhà mà!" Mộ Dữu hướng anh nổi nóng.
Doãn Mặc nhíu mày nhìn cô, mặt mày thâm trầm lộ ra uy nghiêm.
Mộ Dữu cuối đầu xuống, nhẹ giọng nói: "Ba tôi đã trở về."
Doãn Mặc nhìn một lát: "Vậy đêm nay đưa em đến nhà của chú em."
Mộ Dữu hai má bị rượu làm đỏ ửng, bĩu môi bất mãn như cũ: "Chú nhỏ không cho em đêm nay uống rượu, em hiện tại say như này đi qua, khẳng định chú sẽ đem chân em đánh gãy."
Doãn Mặc dựa lưng vào ghế, lòng bàn tay xoa ấn giữa mày vài cái, có chút phát sầu.
Trong chốc lát liền bình tĩnh, anh nhìn cô: "Vậy đến nhà anh?"
Mộ Dữu nhấc mí mắt lên, ánh mắt mê ly ngưng liếc anh.
Người đàn ông này hoàn hảo ở mọi mặt, mỗi một chi tiết đều được trời cao tinh tế điêu khắc, cốt cách cao thượng, làn da trong màn đêm mùa hạ nhiễm một tầng nhu hoà, môi mỏng có chút hồng nhạt.
Anh rất ít khi cười, mặt lúc nào cũng lãnh đạm, lạnh lùng.

Mỗ Dữu nhớ đến cao tam năm ấy, bởi vì trong nhà xảy ra biến cố, thành tích học tập của cô trượt xuống thẳng tắp.
Vì để cô không bị chuyện trong nhà phân tâm, chú nhỏ liền đem cô đưa đi xa một chút.
Lúc ấy Doãn Mặc có lòng tốt, phòng ở cách trường học Mộ Dữu rất gần.
Cô học ngoại trú, mỗi đêm đều ở lại nhà Doãn Mặc.
Doãn Mặc lớn hơn cô bảy tuổi, bởi vị quan hệ tốt với chú nhỏ, nên khoảng thời gian kia đối với cô rất tốt, giúp cô học bù, chiếu cố chuyện ăn uống thường ngày của cô.
Lúc ấy ở xa nhà, bên cô không có người thân, chỉ có anh.
Anh ôn nhu săn sóc, cùng cô vượt qua khoảng thời gian gian nan nhất ở cao tam.
Cô đã nhìn qua anh đối mặt cấp dưới trầm ổn khí phách, sấm rền bá đạo.
Nhìn anh đối diện trực diện với đối thủ, gặp biến không hoảng, như đã dự liệu từ trước mà bình thản.
Cũng nhìn qua gương mặt anh đạm bạc, vô tình cùng lạnh nhạt, cự tuyệt từng người phụ nữ muốn nhào lên người anh.
Trong mắt anh chỉ có danh lợi, không đem bất cứ kẻ nào để ở trong lòng.
Gương mặt này, lúc trước nhìn thế nào cô cũng trầm luân mê muội.
Hiện giờ nghĩ lại, cũng chỉ có như vậy.
"Đi nhà anh?" Mộ Dữu nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Vậy đi, Tuy rằng tôi và anh không thân, nhưng cũng không thể nào bạc đãi ý tốt của anh, nên trước mắt đây là biện pháp tốt nhất để giải quyết rồi."
Cô vỗ vỗ vai Doãn Mặc, ngữ khí cao ngạo nói: "Bổn tiên nữ nguyện ý hạ mình, đi nhà anh ở nhờ một đêm."
Doãn Mặc: "......"
- --
Trên đường đi đến nhà Doãn Mặc, Mộ Dữu lại ngủ rồi.
Lúc tỉnh lại, xe đã sớm ngừng ở trước chung cư từ lâu.
Mưa đã ngưng, gió lạnh thổi vèo vèo, Mộ Dữu xuống xe liền quấn chặt áo khoác vào người.
Chú nhỏ Mộ Du Trầm cũng ở tại tiểu khu này, Mộ Dữu chột dạ hướng mắt nhìn quanh bốn phía, sợ hãi chủ nhỏ vừa vặn nhìn thấy bộ dạng say khướt của cô.
Doãn Mặc liếc mắc cô một cái: "Nếu như bị hắn bắt gặp được thì em liền cùng hắn trở về thôi."
Mộ Dữu không đáp lại, Doãn Mặc liền mang cô tiến vào thang máy.
Chung cư này của Doãn Mặc đây là lần đầu tiền Mộ Dữu đến, bố cục bên trong cùng với nhà của chú nhỏ không khác nhau nhiều lắm.
Diện tích rất lớn, hai tầng khác biệt.
Tầng một là nơi hoạt động giải trí, còn tầng hai là thư phòng cùng với phòng ngủ.
Mộ Dữu cởi áo khoác ra ngồi ở sô pha phòng khách, một chút cũng không sợ người lạ.
Doãn Mặc đem cho cô một ly nước mật ong: "Uống để giải rượu, xong thì lên trên lầu ngủ."
Mộ Dữu nhận ly nước, ly nước ấm nóng theo vành ly truyền thẳng vào lòng bàn tay, xua đi cái lạnh ở ngoài kia lúc nảy.
Không gian xung quanh hai ngươi yên tĩnh đại khái được tầm một phút, Doãn Mặc đến bên cạnh cô ngồi xuống: "Trốn anh từng ấy năm, vẫn không tính cùng anh nói chuyện sao?"
_____
Lời của editor: hơn 2700 chữ, edit xong muốn gãy lưng (T_T)..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.