Nữ Hiệp, Thỉnh Đừng Nháo

Chương 4:




Lúc này bên ngoài nhà giam tình hình càng lúc càng căng thẳng, báo chí liên tiếp đưa tin có vài nội dung trong đó, thật sự khiến người ta không rét mà run.
Thời tiết trở nên quỷ dị nóng lên, bầu trời xuất hiện dị tượng càng ngày càng nhiều, mấy hôm trước bỗng nhiên mặt trời hiện lên màu đỏ nhạt kì lạ. Ngày hôm sau cũng tại thời gian đó mặt trời lại lần nữa đổi màu.
Đây không giống hiện tượng thiên văn bình thường.
Hiện tại mọi người điều bàn tán xôn xao, lời đồn trên mạng về tận thế càng phát ra mạnh mẽ thậm chí có rất nhiều người nhanh chóng đến siêu thị để mua lương thực phòng hậu hoạn.
Ngay tại thời điểm hoảng loạn có rất nhiều nhà khoa học gia đứng ra diễn giải hiện tượng trên theo góc độ khoa học, nhưng những cuộc bạo động diễn ra ngày càng nhiều, quốc gia không thể không thắt chặt an ninh hơn với dân chúng.
Trong hành lang của một căn biệt thự cao cấp nhóm bác sĩ khiêng một ông lão đã lâm vào hôn mê vội vã lên xe cứu thương.
Gần đó không ích người tập trung vây xem.
“… Không được! Đi cùng người nhà chỉ có thể một người thôi! … “
”Bây giờ còn chưa xác định có phải bệnh cúm truyền nhiễm hay không, phải xét nghiệm…”
”Là ông nội của giám đốc Lưu, nghe nói hiện tại đã lâm vào tình trạng hôn mê sâu”
”Mấy ngày trước dì ba của tôi nói chỗ khu dân cư của bà ấy cũng có mấy người bị khiêng đi, thế đạo bây giờ thật là....”
Mọi người nhìn ông cụ kia sắc mặt xanh lè, mặt vã mồ hôi, bộ dáng như hư thoát hôn mê bất tỉnh thì xôn xao cả lên.
Mưa đá ngừng rơi chưa đầy hai ngày số người nhiễm bệnh lạ cũng đã bộc phát hơn vạn.
Bóng tối dần dần bao trùm lên lịch sử của nhân loại.
Mưa đá ngừng rơi sau hai tuần, bệnh viện nhân dân Vân Thành hiện tại đã đặc kín chỗ, trên hành lang bệnh viện các bác sĩ liên tục không ngừng nghĩ qua lại giữa các bệnh nhân nhưng số lượng bệnh nhân thật sự quá nhiều, liên tục không ngừng nghỉ của trị khiến trên mặt họ ai nấy mi mắt điều là nâu đậm vì thiếu ngủ.
”Bác sĩ, bệnh nhân phòng 427 có dấu hiệu suy tim”
”Trưởng khoa, các bệnh nhân phòng 345 đến phòng 348 điều có dấu hiệu suy tim”
”Nhanh dùng điện kích, y tá chuẩn bị thuốc kích hô hấp”
”Ông nội, huhuhu, ông ơi”
”Anh ơ, không, anh tỉnh lại đi”
Liên tục tiêng hô tràn khắp phòng bệnh, điện báo trên máy đo nhịp tim điên cuồng kiêu vang trong mỗi phòng bệnh, cuối cùng điều thành một đường thẳng tắp.
Các bác sĩ cứu trị còn chưa kịp tỏ vẻ chia buồn cùng người nhà thì tình huống đột ngột phát sinh.
Một ông cụ đang nằm bất động trên giường bệnh, biểu đồ trên máy thẳng tắp đột nhiên co giật lên
”A, ba, ba tỉnh rồi, bác sĩ, bác sĩ, ba cháu sống lại!”
”Không ổn___mọi người lui về phía sau”
”Bác sĩ, ông xem, ông, ông ta.....”
Người bệnh vốn mặt xanh trắng, không còn hô hấp nằm trên giường bệnh đột nhiên mở to mắt làn da lấy mắt thường có thể nhìn thấy chậm rãi hư thối, thân thể bệnh nhân kịch liệt co giật trên giường bệnh một mùi hôi hám bốc lên khiến nhiều người bị tình cảnh khủng khiếp trước mặt làm hoảng sợ phải ôm miệng nôn mửa.
Mọi người còn chưa kịp hoàn hồn từ biến hóa kì lạ kia thì ông cụ kia bỗng đứng dậy phác thẳng lên người đứa con gái của mình lưu loát xé toạc cổ cô gái.
”A___________”
Một tiếng thét kinh hãi vang lên giữa phòng bệnh to lớn như một cái chốt mở, liên tiếp sau đó là những tiếng gào la khủng hoảng bao trùm cả bệnh viện và dần dần lan ra khắp nơi.
--- ------ ------ -------
“Tiểu ngọc, mở cửa nhanh, mở cửa nhanh!”
Ở trước cửa một căn hộ, một cô gái vội vã đập cửa, gương mặt vì hoảng sợ mà trăng bệch.
Phía sau cô gái có một bóng đen lắc lư đi tới, thân mình đông đưa kì lạ, khủng bố quỷ dị.
Tay của cô gái càng run lên, vội lục tung trong bóp tìm chìa khóa.
Cửa nhà mở ra, người đi ra là một bé gái chừng bảy tám tuổi như bị đánh thức cô bé xoa đôi mắt buồn ngủ “Chị, sao bây giờ chị mới về, A_____!”
Bé gái kinh hãi nhìn chị của mình bị một người từ phía sau lao đến cắn vỡ sọ nằm trên mặt đất nhưng chỉ chốc lát chị của bé lại đột nhiên mở mắt, khuôn mặt xanh trắng, bắt lấy mình.
—————-
“Mẹ… Bà nội có phải bị…”
Một bé trai đang ngồi xem tin tức, nhìn MC chết không nhắm mắt, nhìn trên TV những người đang mê man đột nhiên tỉnh lại tranh nhau cướp thịt người, nghe thanh âm nhấm nuốt, nó sợ hãi, bà nội nhà nó bởi vì giường bệnh viện đã chật người, cho nên mẹ nó mua ít thuốc mang bà nội về nhà nghỉ ngơi, bệnh của bà nội giống trong TV, mà hiện tại lại ở trong nhà!
“Con nói cái gì? Bảo con làm bài tập, đừng xem TV lại không nghe… A___”
Tiếng thét chói tai bỗng im bặt.
Bé trai hoang mang chạy vào phòng.
Cảnh tượng trước mắt của nó, bà nội sắc mặt xanh trắng đang cắn cổ mẹ, rất giống nữ MC trên TV.
Cực độ hoảng sợ đánh thẳng vào tâm trí bé trai, nhìn bà nội từ từ hướng nó đi tới, khóe miệng nhễu nhão thứ nước bùn đen sệch.
Nó bị bức đến sát tượng đột nhiên quá hoảng sợ nó cầm lấy cái tủ hung hăng nện xuống, một cái hai cái ba cái, cho đến khi đầu bà nội nó bị đánh đến nát nhừ ra, bé trai hoảng hốt nhìn thứ trong tay mình.
Chẳng lẽ nó có siêu năng lực, đúng rồi là siêu năng lực như những anh hùng trong điện ảnh.
Kế tiếp, nó nhất định sẽ giống như trong tiểu thuyết miêu tả, lợi dụng siêu năng lực cứu vớt xã hội, cứu vớt nhân loại, làm cho người ta sùng bái nó, kính sợ nó! Nó sẽ trở thành chủ nhân Trái Đất!
“… A… Mẹ… Mẹ…” Một cảm giác đau đớn hiện lên, nó vươn tay sờ cổ của mình, chỗ đó đang có một cái đầu điên cuồng gặm cắn lấy máu thịt của nó, mẹ vừa mới bị bà nội cắn chết, bây giờ đang cắn cổ của nó không buông…
6 tiếng đồng hồ sau, thi thể của nó cũng bắt đầu động đậy…
——————
”Anh ơi, anh bị cắn, có, có phải anh cũng sẽ trở nên giống những người kia không” Bé gái ôm lấy anh trai duy nhất là người còn sống trong gia đình gào khóc.
”Không! anh, anh có thể trở thành những anh hùng cứu người giống như lần trước chúng ta thấy vậy đó”
”Thật không, tốt quá!”
”Ừ, em xem chúng ta còn gì ăn không!"”
”Da, em nhớ mình còn một gói mì”
Bé gái vui vẻ chạy đến góc bếp lôi ra một gói mì hoàn toàn không hề hay biết nguy hiểm đang ở phía sau mình.
Một tang thi khóe miệng chảy nước bọt màu vàng, chỗ bị cắn hư thối không chịu nổi, tròng trắng mắt ngốc trệ nhìn em gái, móng tay sắc nhọn vươn tới....
--- -------
Lịch sử nhân loại ghi lại, buổi chiều vào ngày 2x, tháng 10, năm 20xx, nhân loại đứng trước nguy cơ diệt chủng trước nay chưa từng có, một đại dịch bùng phát khiến hơn phân nữa nhân loại biến thành quái vật, không chỉ thế còn khiến động thực vật biến chủng, những thứ tưởng chừng vô hại nay bỗng chốc hóa thành những sinh vật khủng khiếp nháy mắt lấy mạng người, sinh hoạt của nhân loại lâm vào tình cảnh nguy cơ trùng trùng.
Nhưng có lẽ vận số của nhân loại chưa tuyệt, bệnh dịch bùng phát khiến nhiều người biến thành quái vật nhưng lại mang đến một lực lượng khác cho nhân loại có thể đối phó với những nguy cơ xung quanh, dị năng giả trong tình cảnh này được sinh ra, họ mang trong mình lực lượng có thể đối kháng với những sinh vật hung ác, mang đến cho nhân loại một cơ hội sống sót.
--- ------ -------
Trong nhà tù của H thành, Nguyệt Hân Di thở hồng hộc ngồi tựa vào bờ tường, xung quanh nàng đầy những thi thể không trọn vẹn, có cái mất đầu, có cái cụt tay, chân, nhưng điều giống nhau ở làn da có nhiều chỗ thối rửa, máu đen đặc như nước bùn.
Nguyệt Hân Di chống bờ tường đứng lên thoáng lảo đảo mấy lần mới đứng vững được, gần 2 ngày chém giết khiến cơ thể của nàng có chút chống đỡ không được.
Sau khi bị đưa đến nơi này được bốn ngày, ngày thứ năm lúc nàng ăn cơm đột nhiên có rất nhiều phạm nhân bỗng dưng ngã xuống co giật liên tục tiếp đó bọn họ đứng lên như biến thành người khác chỉ cần gặp người là lao vào cắn xé, nàng thừa dịp hỗn loạn mới thoát ra được nơi đó, nhưng chỗ này thật sự quá lớn nàng mò mẫm hai ngày mới đi được đến lối thoát, cũng may trong khi dò tìm đường thoát nàng tìm lại được y phục của mình nếu không cái loại vải thứ cấp của quần áo nơi này đã không chịu nỗi mà bị quái vật xé rách.
Nguyệt Hân Di xuyên qua song sắt của một nhà giam đối diện có hai tang thi đang xé xác ăn một người, ruột kéo đầy đất, máu đọng thành vũng ở trong đó, nàng cẩn thận bước qua nhà giam, trong hai ngày này nàng cũng hiểu một chút đặc tính của bọn quái vật này, chúng giống như khôi lỗi của Cung chủ luyện trước kia, chỉ nhận thức qua tiếng động cùng hơi thở.
Nhanh chóng, nhẹ nhàng thoát khỏi mấy buồng giam, chân nàng đang mang một đôi giày vải, phát ra âm thanh không lớn, hơn nữa nàng cố gắng giảm nhẹ bước chân nếu không phải cố gắng lắng nghe nhất định cơ hồ xem nhẹ, đến được cổng ra vào của nhà tù, phía trước đứng gần mười con quái vật mặc đồng phục đang du đãng xung quanh, Nguyệt Hân Di cầm trên tay một cây gậy điện của cảnh sát dùng lực quăng thẳng vào một bức tường đối diện.
Nhóm tang thi du đãng nghe được tiếng động lớn thì như hăng máu điều tụ tập tiến về phía đó, Nguyệt Hân Di thừa cơ hội vận khởi nội công lao nhanh về phía cửa lớn, chân đạp lên những song sắt lấy đà lao vút ra bên ngoài, nhóm tang thi nhận thấy tiếng động muốn phóng tới thì Nguyệt Hân Di đã ở ngoài nhà giam, chỉ có thể gầm rú tức giận.
“Chạy mau, tang thi đến!”
Nguyệt Hân Di vừa thoát khỏi nơi tù túng đáng ghét kia thì phía sau có giọng người la hét, nàng nhăn mày mũi chân dùng lực phóng lên một góc cây gần đó, một nhóm năm người ba nam hai nữ trong tay cầm mấy cái ống sắt nhỏ đang cố sức chạy, phía sau đuổi theo một nhóm hơn mười tang thi.
Nhóm người đó chạy lướt qua cái cây Nguyệt Hân Di đang núp, một nữ nhân của nhóm chân lảo đảo té mạnh xuống đất.
”Không!...cứu...cứu ta”
Ba người nam hoàn toàn bỏ mặc nữ nhân kia mà chỉ tập trung chạy trốn chỉ còn người nữ còn lại không đành lòng thoáng dừng lại đưa tay nâng nữ nhân bị té kia.
Nhưng thời gian trì hoãn kia khiến cho nhóm tang thi bắt kịp hai người, nữ nhân bị té kia trong ánh mắt toát lên thân sắc sợ hãi Nguyệt Hân Di nhìn cô ta mạnh tay thôi ngã người đã giúp mình vào đàn tang thi để tranh thủ thời gian chạy thoát cho bản thân.
”A_____Đỗ Cẩm Hi, ngươi...ngươi...a.....”
Nguyệt Hân Di mắt lạnh nhìn nữ nhân bị một đám quái vật tranh nhau phân thực, vừa rồi còn là một cô gái xinh đẹp như hoa giờ chỉ còn lại từng tảng thịt vụn, cả thân thể cô gái bị chia năm xẻ bảy, nhóm tang thi cầm lấy tay, chân kia vui vẻ mà gặm cắn, chỉ trong chốc lát đã ăn xong phần thức ăn tươi ngon.
Đợi cho nhóm tang thi rời khỏi nàng mới nhảy xuống, nhìn phong cảnh xung quanh nàng hơi do dự, nàng cũng không biết phải làm gì bây giờ, nên đi đâu lại về đâu, đến nơi này đã có gần nữa năm, mỗi ngày chỉ lo điền đầy bụng cùng với tìm hiểu rõ nơi đây nhưng giờ xung quanh bỗng nhiên có dị biến khiến phút chốc nàng không định rõ bản thân phải làm gì.
Nguyệt Hân Di còn đang do dự thị bụng nàng vì hai ngày không có gì vào bụng đã phát ra âm thanh kháng nghị, Nguyệt Hân Di nháy mắt quyết định, mục tiêu là lo cái bụng đói đang kiểu vang đã, nàng cần thận di chuyển hướng về một nơi mà nàng biết chất đầy những thực phẩm ngon miệng____Siêu thị.
Siêu thị ở cửa sau rất yên tĩnh, trên tấm cửa kiếng xuất hiện rất nhiều dấu tay bằng máu khiến cho một nơi bình thường như thế bỗng chốc trở nên đáng sợ.
Hơn hai mươi tang thi quanh quẩn một chỗ ở cửa sau, thấy bốn cổ xe Humer lái tới, cứng ngắc quay mặt về phía bốn cỗ xe đi đến.
”Phanh____” Bốn cỗ Humer hung hăng đụng ngã nhóm tang thi, sau đó nghiền qua, đè lại.
Một số tang thi bị bánh xe đè nghiến tại đầu khiến chúng vỡ nát mới không còn động đậy, còn số khác chỉ bị gãy tứ chi hoặc bị phá bụng chỉ cần không phải bị nát đầu thì cứ ngoan cường cứng ngắc duỗi thẳng tay, toàn thân run run cố gắng đứng lên.
Từ trên bốn cỗ Humer lục đục bước xuống mười bốn người, trong đó có năm nam nhân diện mạo cùng khí thế khiến người chú ý nhất.
Cố Vũ miệng ngặm điếu thuốc bộ dáng thoải mái tựa vào hông xe nhìn thuộc hạ cầm ống tuýp đem đầu của lũ tang thi còn sống đánh nát, tùy ý nói: “Lương thực dự trữ cũng tương đối đủ, tớ cảm thấy chúng ta có thể khởi hành đến căn cứ C thành”
Thiệu Minh Tuyên khoanh tay không nói, ánh mắt nhìn đến từ xe có mấy cỗ xe đi đến gương mặt nghiêm túc càng thêm lạnh lùng hơn.
”Sợ rằng lần thu thập này của chúng ta cũng không thuận lợi” Tống Hạo Lân cười cười nói, theo ánh mắt của Thiệu Minh Tuyên hắn cũng nhìn thấy mấy cỗ xe đi đến.
Nhóm năm người này là nhóm Thái tử gia của H thành Thiệu Minh Tuyên, Cố Vũ, Trác Văn Sơ, Tề Phi, Tống Hạo Lân.
Vốn dĩ bọn họ đến vùng lân cận H thành để thư giản nhận được điện báo khẩn của gia đình mới chuẩn bị quay lại, không ngờ lại đụng phải tràng tai kiếp của nhân loại đến khi về lại được H thành thì gia tộc đã trên đường di dời, bọn họ chỉ nhận được tin gia tộc sẽ đến C thành để kiến tạo căn cứ.
”cẩn thận, nếu cần thiết cứ dùng súng”
”Vâng, Thiệu thiếu”
Đi theo nhóm người Thiệu Minh Tuyên gồm có chín nam nhân, bọn họ nhìn qua hình thể cao to là loại cơ bắp có sức bật, nhóm người này xuất thân điều là bộ đội đặc chủng đã qua huấn luyện đặc biệt được gia tộc của năm người chọn ra để ở lại H thành bảo hộ nhóm người Thiệu Minh Tuyên.
Vừa đến là hai chiếc xe SUV và bốn chiếc MPV nhìn qua thân xe đầy máu cùng vết xước.
Khi sáu chiếc xe đỗ lại đi xuống gồm có tám nam bốn nữ, kẻ đi trước là một đầu tóc nhuộm vàng như lưu manh, khắp người điều có xăm trổ, còn lại thì có thể nhìn ra là các nhân viên công chức của công ty nào đó, có người thậm chí còn mặc cả tây trang.
”Các ngươi là ai” Nam nhân tóc vàng có lẽ là thủ lĩnh của nhóm người trước mặt, dáng vẻ kiêu ngạo, hất hảm hỏi, một chút cũng không để nhóm người Thiệu Minh Tuyên vào mắt.
”Vấn đề này có lẽ phải là chúng ta hỏi” Tống Hạo Lân đảm đương vai trò đối ngoại, ôn hòa trả lời.
Tống Hạo Lân có lẽ là trong năm người càng giống với một vị công tử thế gia, mái tóc đen sẫm hơi dài được cắt sửa tỉ mỉ, áp sát rũ sau đầu, lộ ra khuôn mặt ôn nhu tuấn tú. Đôi mắt sáng, khóe miệng khẽ nhếch như cười như không, khí chất ôn hòa như gió xuân.
”Hừ, lão tử là đại ca của khu Đông này, siêu thị này cũng thuộc quyền quản lý của lão tử, khôn hồn thì cút đi” Nam nhân tóc vàng cũng không có ý trò chuyện với Tống Hạo Lân, bàn tay gã bỗng dưng bốc lên một đoàn lửa, gã giơ lên ý đồ đe dọa.
”Hửm...thì ra là có dị năng” Tống Hạo Lân nghiền ngẫm nở nụ cười, hắn giơ tay đánh mạnh về phía nhóm người trước mặt.
”Rầm___” Một cái lỗ to hiện lên kế bên nhóm người, bọn họ còn cảm nhận được có khói bốc lên trên cái hố.
Nam nhân tóc vàng hiển nhiên không ngờ bên kia lại phát động công kích trước, cũng bởi vì tiếng động giật mình khiến hắn mất khống chế với dị năng trong cơ thể khiến ngọn lửa trong tay hắn không duy trì được mà tắt ngắm.
Tống Hạo Lân khóe miệng mang ý cười từ tốn nói: “Vừa hay, chúng ta cũng vậy”
Nam nhân tóc vàng ánh mắt lóe lên sợ hãi, theo ngày đầu tận thế xuất hiện tang thi, nhân loại cũng bộc phát số lượng người có dị năng có thể phát ra công kích, hắn cũng là một trong số đó, dị năng của hắn là Hỏa, nhưng hiện tại ngoại trừ có thể đốt lên một chút ngọn lửa thì không hề có tính sát thương lớn, những kẻ đi theo hắn vốn chỉ là người thường bị khả năng khác người của hắn làm cho kinh sợ mới đi theo, nhiều ngày như vậy hắn cũng chỉ thấy một mình hắn có được dị năng nên khiến bản thân hắn cảm nhận sự ưu việt, hiện tại nhìn thấy chân chính công kích của dị năng giả.
”Ha..ha..hiểu, hiểu lầm, ta tên Cao Hữu, các vị đây là cũng muốn vào thu gom vật tư sao, chúng ta có thể hợp tác” Nam nhân tóc vàng tuy là đại ca của một băng nhóm tại khu Đông nhưng gã cũng từng lên trường lớp nên suy nghĩ cũng cao hơn những tên lưu manh khác, thấy thực lực giữa đôi bên chênh lệch lớn, gã lập tức thu hồi thái độ ngạo mạn mà bày ra dáng vẻ hữu ái hữu thuyết.
”Không cần” Thiệu Minh Tuyên trực tiếp cự tuyệt.
Cao Hữu bị lời cự tuyệt thẳng thừng như thế thì hơi cương mặt, gã không nghĩ tới trả lời không phải nam nhân có bộ dáng dễ nói chuyện kia mà là người khác.
Thiệu Minh Tuyên cũng không liếc mắt đên Cao Hữu, hắn đi đến trước cửa siêu thị một cước đạp lên cửa kiếng, cánh cửa không chịu nổi lực đạo hung mãnh kia, bị đánh gạt ra hai bên.
”Xem ra tâm tình của Minh Tuyên không được tốt” Cố Vũ cũng chẳng thèm để mắt đến hạng tôm tép như Cao Hữu, đi theo Thiệu Minh Tuyên vào siêu thị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.