Nữ Đồng Nghiệp Trà Xanh Có Quỷ

Chương 1:




1.
Xe của Phó Yên Chu vừa dừng hẳn, cửa sổ xe bên cạnh ghế phụ lái đã bị hạ xuống, một người yểu điệu nở nụ cười xấu hổ với tôi:
"Chị Tinh Nhiễm, ngại quá ạ, em hơi say xe nên phải ngồi ở ghế phụ lái, tay em mở cửa xe vẫn còn cứng đờ luôn này."
"Không sao đâu, chị Tinh Nhiễm của em hào phóng lắm, sẽ không để ý đến mấy chuyện này đâu."
Phó Yến Chu không nhịn được phải nhấn còi ô tô.
Ngồi ở vị trí bên ghế lái là đồng nghiệp nữ của anh ta, Trần Dao.
Trần Dao vừa mới nhận chức không lâu. Mấy ngày trước tình cờ phát hiện ra cô ta ở cùng một khu nhà với chúng tôi.
Thế là thuận tiện đi nhờ xe của Phó Yến Chu đi làm.
Mới đầu thì còn tốt, nhưng dạo gần đây Phó Yến Chu tan làm xong tiện đường đi đón tôi, tôi đều chịu đựng không nói gì, đến khi mở cửa xe ra, tôi bất ngờ phát hiện ghế phía sau có một cô gái mặc váy đỏ, đầu cúi thấp, mái tóc dài che đi khuôn mặt còn sũng nước.
Hình như Phó Yến Chu và Trần Dao đều không nhìn thấy dáng vẻ của cô ta.
Trong lòng tôi nhất thời căng thẳng.
Mẹ kiếp, lại tới nữa rồi.
Trời sinh tôi đã có mắt âm dương, từ nhỏ đã có thể nhìn thấy những thứ không sạch sẽ.
Khi còn bé, tôi từng thấy quỷ ngồi bên giường ở nông thôn. Có con thì mất đầu, có con thất khiếu chảy máu, có con lè lưỡi, làm tôi sợ chết khiếp.
Sau khi ông nội phát hiện ra, ông cho tôi một sợi dây đeo tay màu đỏ, còn nói cho tôi biết, sau này cho dù có nhìn thấy những thứ đó thì bọn họ cũng sẽ không quấn lấy tôi nữa.
Từ đó về sau, quả nhiên tôi rất ít khi gặp quỷ, đặc biệt là sau khi lớn lên chuyển vào thành phố lớn.
Không ngờ lâu như vậy rồi, tôi lại tình cờ thấy một con.
"Hôm nay nóng thật."
Tôi giả vờ như không phát hiện ra chuyện gì khác lạ, xăn ống tay áo lên làm lộ ra sợi dây đeo tay màu đỏ, quả nhiên, nó quay đầu nhìn tôi một chút rồi ngồi cách xa tôi hẳn.
2.
Theo như ông nội nói, cô hồn dã quỷ trên đời này, phần lớn là do oán khí quá nặng, khó đầu thai. Nhưng họ cũng là oan có đầu, nợ có chủ, trừ khi đã thành ác quỷ, nếu không cũng không làm gì tôi.
Tôi vốn cho rằng ma nữ này chỉ đi ngang qua thôi, đợi sau khi chúng tôi xuống xe, cô ta sẽ tự đi.
Nhưng mà tôi không ngờ chuyện này lại xảy ra.
Xe đi vào bãi đỗ xe dưới đất, Trần Dao vừa mở cửa xe ra, nữ quỷ đó đã bay tới bên cạnh cô ta, sau đó leo lên trên bả vai của Trần Dao.
Hai chân tái nhợt buông xuống trước ngực của Trần Dao, trên đó còn có máu tươi nhỏ xuống tí tách.
Vẻ mặt tôi cứng đờ, hít vào một hơi lạnh.
Một giây sau, chỉ trong nháy mắt, ma nữ đó xuất hiện trước mặt tôi, đôi mắt đen nhánh nhìn tôi chăm chú: "Cô có thể nhìn thấy tôi à?"
Trong lòng tôi kinh hoàng, giả vờ như không hề nghe thấy, cứ thế xuyên qua người cô ta, tiếp tục đi tới.
"Dây chuyền của em đẹp nhỉ."
Trần Dao thẹn thùng nhìn Phó Yến Chu một chút: "Là một người bạn tặng cho em."
Vẻ mặt của Phó Yến Chu có hơi mất tự nhiên: "Đúng là đẹp thật. Tinh Nhiễm à, nếu em thích thì anh sẽ mua cho em một cái."
Tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên: "Anh Phó săn sóc quá, chị Tinh Nhiễm à, em hâm mộ chị ghê."
Trần Dao che miệng cười duyên, sau đó vẫy tay về phía chúng tôi.
"Sáng mai gặp ạ. Chị Tinh Nhiễm, bánh sandwich sáng nay chị làm ngon lắm ạ."
Bánh sandwich là do tôi làm bữa sáng cho Phó Yến Chu, Phó Yến Chu cũng không xem đó là chuyện gì to tát.
"Sáng nay anh không có hứng ăn nên đưa cho Trần Dao ăn."
"Trần Dao thích lắm, hay là sáng mai em làm thêm một phần nữa nhé?"
Tôi không lên tiếng, ánh mắt nhìn theo bóng người Trần Dao vừa rời đi, không chớp mắt.
Quỷ bám vai, oán khí trùng thiên, là kết cục không chết không yên rồi.
Oán khí mạnh đến vậy, lại rất dễ biến thành ác quỷ, đến lúc đó không chỉ là Trần Dao mà chỉ sợ còn liên quan đến mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.