Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 87: Chiếm thế thượng phong




Mọi người nhìn nhau, không nghĩ Ma tộc lại làm ra truyện bất bình thường như thế. Cướp địa bàn của người, còn cướp cả Linh quả…. Rốt cuộc bọn chúng đang muốn làm gì? “Ta nhớ Ma Vương của Ma giới đã bị diệt trừ, theo đạo lí thì Ma tộc như rắn mất đầu.” Phong Khinh Tuyệt luôn ở phương Tây nhưng tin tức cũng rất linh thông, dù sao chuyện Ma Vương bị tiêu diệt bọn hắn đương nhiên là sẽ biết.
“Đúng thế, một khi đã như vậy thì vì sao bọn họ phải tới chiếm nơi này? Thật sự rất kỳ quái.” Bùi Mạch Ninh nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Từ khi Ma tộc thiếu đi thủ lĩnh – Ma Vương thì mọi hàng động cũng như tin tức của họ đều rất hiếm. Nhưng hôm nay thế nào mà lại đi theo dõi một tộc Tinh Linh nhỏ bé? Chuyện này sao có thể không khiến người ta cảm thấy kỳ quái.
“Quên đi, dù sao chúng ta cũng không biết rõ ràng lắm. Nếu không thì đợi lát nữa tóm một tên ma tộc hỏi một chút, như thế không phải sẽ biết hết thảy hay sao?” Phong Khinh Tuyệt bĩu môi, hắn phản cảm nhất là cái loại chuyện hao tổn tâm trí này, không bằng chộp tới trực tiếp hỏi không phải cách nhanh nhất hay sao?
“Nhưng mà…..” Tinh linh Vương có chút do dự không quyết. Lần trước nếu không phải bọn họ ẩn nấp thật kỹ chỉ sợ thực sự bị người của Ma tộc đánh lén thành công, thậm chí vài người của Tinh linh tộc lúc đi ra ngoài đã bị Ma tộc bắt đi đến nay vẫn chưa trở về.
“Tinh linh Vương không cần lo lắng, nếu chúng ta đã lấy Linh quả của các người, chuyện này đương nhiên chúng ta sẽ nhúng ta vào.” Từ trước tới nay Bùi Mạch Ninh không thích nợ nhân tình của ai.
Tinh linh Vương nghe vậy mới thở dài một hơi, dường như rất tín nhiệm bọn họ, cũng yên tâm không ít.
“Vương, bên ngoài miệng Tuyết Sơn có rất nhiều người của Ma tộc xuất hiện.” Vừa nói xong thì tiểu nam hài dẫn đường cho Bùi Mạch Ninh và Tư Không Thu Trạm lúc trước chạy vội vào, thở phì phò lớn tiếng bẩm báo nói.
“Cái gì?” Tinh linh Vương cả kinh, lập tức đứng dậy.
“Các người đừng vội, để biểu ca ta đi do thám trước đã.” Bùi Mạch Ninh nhướn mày, ý bảo Phong Khinh Tuyệt đi ra ngoài thăm dò tình hình. Phong Khinh Tuyệt bĩu môi, ánh mắt có chút ủy khuất nhưng cũng không nề hà chạy ra ngoài xem xét.
Môi đỏ mọng của Bùi Mạch Ninh mấp máy, nhìn bóng lưng Phong Khinh Tuyệt rời khỏi, trong mắt phượng có chút sầu lo nhìn về phía Tư Không Thu Trạm. Bây giờ nghe tới hai chữ ‘Ma tộc’ này, nàng cũng thấy cỏ cây biến thành binh lính, tuy rằng nàng ở lại hỗ trợ, nhưng cảm giác lại thấy rất bất an. Giác quan thứ sáu của nàng thường rất nhạy bén. Lúc này nàng lại hi vọng cảm giác đó chỉ là ảo giác của nàng.
“Chào các vị, ta đã về rồi.” Không bao lâu, tiếng nói của Phong Khinh Tuyệt lại truyền đến. Tiếp đó chỉ thấy hắn chạy vội vào cửa, trong tay còn mang theo một tên Ma tộc cả người run lẩy bẩy.
‘Bịch’ một tiếng, Phong Khinh Tuyệt không hề thương tiếc ném y xuống đất.
“Được rồi, được rồi, muốn hỏi cái gì cứ hỏi đi, cũng không uổng phí đích thân ta đi bắt hắn bắt về.” Phong Khinh Tuyệt thích ý tiếp nhận chén trà mà Bùi Mạch Ninh rót, thế này mới đắc ý ngồi xuống.
“Tinh linh Vương, ông có chuyện gì thì hỏi đi.” Dù sao ở đây cũng là địa bàn của người ta, Bùi Mạch Ninh tự nhiên sẽ để cho chủ nhân địa bàn mở miệng hỏi trước
” Ma tộc các ngươi đến chỗ ở của Tinh Linh tộc chúng ta, rốt cuộc muốn làm gì?” Chuyện có liên quan đến bộ tộc bọn họ, Tinh linh Vương cũng không giữ ý nữa. Lúc nghiêm túc hai cái tai rung lên mạnh mẽ.
“Các ngươi đừng hòng moi ra được điều gì từ ta.” Tên Ma tộc kia còn rất kiên cường, khuôn mặt vốn dĩ đã xấu xí lúc này càng thêm dữ tợn hơn.
‘Bốp – -’ Phong Khinh Tuyệt tát cho tên Ma tộc này một cái, đánh y đến ngã trên mặt đất, cười lạnh nói: “Ta không ngại biểu diễn nhục hình trước mặt nhiều người đâu.”
Thân thể của tên Ma tộc lập tức run lên, dường như vừa rồi đã nhận lấy ngoan chiêu gì đó của Phong Khinh Tuyệt nên đối với hắn có phần kiêng kị hơn.
“Chúng… ta… chúng ta… chỉ muốn… muốn nhờ có được Linh quả và linh khí của nơi này để tăng thêm công lực mà thôi.” Tên Ma tộc đành phải run run rẩy rẩy mở miệng.
Mọi người lại nhìn nhau, với lý do này của Ma tộc thì chẳng biết nói gì.
“Vì thế sao?” Bùi Mạch Ninh không nói gì, hỏi ra tiếng.
“Đúng vậy.” Thấy nét mặt những người xung quanh không giống nhau, tên Ma tộc dù không có nhãn lực cũng nhìn ra được sự coi thường trong mắt những người ở đây, lập tức mặt đỏ lên nói: ” Ma tộc từ nhiều năm trước nguyên khí bị tổn thương nặng, đương nhiên sẽ muốn bổ sung lực lượng để một lần nữa trỗi dậy.”
“Chậc, thật sự không biết xấu hổ, lại đi cướp địa bàn của người khác.” Phong Khinh Tuyệt bất nhã trợn trừng mắt.
“Vương, Ma tộc ở bên ngoài dường như đã tìm được cửa vào tộc chúng ta.” Tiểu nam hài ra ngoài tìm hiểu tin tức lại lần nữa bôn ba trở về, thở hổn hển báo cáo tình hình mới nhất.
Việc này Tinh linh Vương cũng không ngồi yên được nữa, cũng không thể cứ như vậy trơ mắt nhìn này Ma tộc chiếm lấy chỗ ở của bọn họ.
“Đi, mang theo tên kia, chúng ta cùng đi qua đó nhìn xem.” Tay ngọc của Bùi Mạch Ninh chỉ một cái, Phong Khinh Tuyệt lập tức kéo tên Ma tộc theo. Đoàn người vội vàng đi tới cửa động. Không gian thay đổi biến thành một cái động lớn, thoáng chốc đã đến bên gốc cây đại thụ.
Cây đại thụ che trời là nơi giúp người ẩn nấp kín đáo nhất. Đoàn người đứng ở phía sau cây đại thụ cũng không bị Ma tộc phát hiện.
Quả thật thiếu chút nữa bị hút vào, một mảng lớn màu đen, địa phương lúc đẩu thanh tĩnh thoáng đãng, hiện tại ngập tràn ma khí, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khó chịu.
“Nói mau, cửa vào là ở đâu?” Tiếng nói của tên Ma tộc kêu gào vang lên, bây giờ bọn họ mới phát hiện dường như con tin trong tay bọn chúng đúng là người của Tinh linh tộc.
“Đó là tộc nhân mấy ngày trước bị bọn họ cướp đi.” Tinh linh Vương lập tức nhỏ giọng nói. Đôi mắt xanh biếc giờ phút này không còn vẻ trong sáng mà mang sự âm thầm chớp động. Tuy năng lực giao chiến không tốt, nhưng là Tinh Linh Vương, hắn đương nhiên có chút bản lĩnh.
Bùi Mạch Ninh gật đầu, nhìn qua tiểu cô nương Tinh Linh tộc bị bắt hai mắt đang trừng lớn, khóc đáng thương rất tội nghiệp nhưng kiên quyết không chịu nói.
Ma tộc có tên không kiên nhẫn mà tiến lên ép hỏi.
“Không được, ta phải đi cứu tộc nhân của ta.” Tinh linh Vương thật sự không nỡ nhìn tiểu cô nương khóc thành như vậy, không nói hai lời liền xông ra ngoài.
“Buông tộc nhân của ta ra!” Tinh linh Vương hét lớn một tiếng, bọn họ muốn đi ngăn cản cũng đã trễ.
Rơi vào đường cùng, Bùi Mạch Ninh chỉ đành thở dài cùng bọn họ đi ra.
Kỳ thực, Ma tộc ở đây cũng không phải là nhiều. Đen ngòm một mảnh nhưng năng lực cao cường không có mấy tên. Nhưng mà đối phó với Tinh Linh tộc hồn nhiên thiện lương, thì chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ để giành chiến thắng. Bất quá, ở đây còn có ba người Bùi Mạch Ninh, Phong Khinh Tuyệt cùng Tư Không Thu Trạm. Nếu không có mấy người này, bọn họ chắc chắn sẽ đại thắng trước Tinh Linh tộc.
“Ha ha, thì ra là Tinh linh Vương, gặp được chẳng phải tốn chút công phu nào, nhanh nói ra cửa vào cho chúng ta biết, bằng không tiểu nữ oa này, các ngươi đừng mong nhìn thấy nó nữa.” Đôi mắt màu đỏ tươi của tên Ma tộc bình tĩnh nhìn Tinh linh Vương, cười quái dị nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.