Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 25: Bỏ đi




Chuyện giữa hai phu thê được giải quyết, nhưng những chi* khác trong Tư Không gia thì chưa chắc dễ ứng phó như vậy. Một đám mặt lạnh lùng, bây giờ nhìn lại thấy càng thêm lạnh. Bọn họ chỉ thiếu nước chưa đi ra ở riêng thôi.
*Chi: dùng để chỉ những gia đình trong một đại gia tộc, hay một dòng họ.
Nhưng những kẻ đó lại quên mất một chuyện. Tư Không gia có địa vị cao ở trên trởi như vậy, chẳng phải là do có nhiều của cải hay nhiều cửa hàng, mà là môn hạ của quy tụ dưới trướng của bọn họ không ít người thiên phú cực cao, có thể thăng thành tiên. Đây là niềm kiêu hãnh và vịnh dự của Tư Không gia.
Mà không khéo, Tư Không Thu Trạm chính là người kỳ tài, thiên phú trăm năm mới khó có được. Mặc dù hắn không cách nào tiếp xúc với người khác nhưng lại là môn sinh tâm đắc nhất của Lưu Điện hiện nay.
Cho tới giờ phút này Bùi Mạch Ninh mới hiểu.Thì ra phu quân của nàng vì chuyện thành thân của muội muội mà xuống núi Tử Vi Sơn trước đó không lâu, sau rồi trùng hợp gặp được nàng, rồi hai người cứ như vậy mà thành thân.Hết thảy đều là nhân duyên. Chuyện này cũng đã thông tri cho sư phụ của hắn, chỉ tiếc lão nhân gia không thể tùy ý xuống núi được.
Vì thế, Tư Không Thu Trạm sớm hay muộn cũng phải trở về Lưu Điện, đến lúc đó nàng phải làm thế nào đây?
Không đợi Bùi Mạch Ninh suy nghĩ kỹ càng mọi việc, đương sự không biết đã biến đi đâu rồi?
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì đây?” Sắc mặt Bùi Mạnh Ninh hết sức khó coi. Liễu Thục Tuyết cùng Tư Không Giang đứng ở bên, sắc mặt cũng khó coi không kém.
Chuyện của nữ nhi bên kia chưa xử lý xong, lại thêm cả chuyện trong Tư Không gia đã khiến bọn họ bận tối mày tối mặt. Thế mà bây giờ nhi tử lại còn gây ra thêm chuyện khiến bọn họ lo lắng này nữa.
“Úy Kỳ Dương, ngươi nói cho ta biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Phong thư của hắn là có ý gì?” Bùi Mạch Ninh cau mày chặt, nổi giận đùng đùng nhìn Úy Kỳ Dương.
Úy Kỳ Dương khóc không ra nước mắt. Sớm biết như vậy hắn sẽ không thèm đưa tin thay cho cái tên đại sư huynh chạy mất tăm kia.
“Chuyện này… đại tẩu kỳ thực ngươi không nên trách sư huynh.Hắn là vì ngươi nên mới đi tìm thuốc giải.” Úy Kỳ Dương cũng chỉ vì nghĩ cho sư huynh, cho nên kiên nhẫn giải thích.
“Tìm thuốc giải? Vậy vì sao phải đi mà không nói gì?” Bùi Mạch Ninh chưa bao giờ tức giận như vậy. Mặc dù nàng đối với những chuyện trong cuộc sống trần gian này không lưu luyến gì, nhưng Tư Không Thu Trạm là ngoại lệ. Hắn là người đầu tiên, thân thiết da thịt với nàng. Vậy mà, hắn nói đi là đi, làm sao không khiến lòng nàng thoải mái cho được?
“Ồ? Đại tẩu không biết sao? Ở bên ngoài thập phần hỗn loạn, không chú ý là sẽ đụng phải yêu ma quỷ quái. Kinh đô có kết giới từ thời thượng cổ bao phủ tất nhiên là không có việc gì. Nhưng ở bên ngoài lại không giống như vậy đâu!” Úy Kỳ Dương nói có phần nghiêm túc.
Bùi Mạch Ninh nhướng mày, trách không được người trong kinh đô gần như chỉ có vào chứ không có ra. Thì ra nguyên nhân là như vậy.
“Hắn đi đâu?”
“Sư phụ từng nói qua, độc trong người sư huynh không phải là không thể giải, mà chỉ là thập phần khó giải. Chuyến đi này thật sự không biết hắn đi nơi nào.” Úy Kỳ Dương yếu ớt nói, mắt hắn thấy sắc mặt Bùi Mạch Ninh lại khó coi, lập tức nói thêm: “Thế nhưng, mấy tháng sau đại hội Tu Chân sẽ được cử hành, đến lúc đó sư huynh nhất định sẽ phải trở về Lưu Điện.”
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần ngồi ôm cây đợi thỏ là được. Nhưng nàng tuyệt đối không thích loại cảm giác này.
Chân mày nàng cau lại. Kỳ thực chuyện này đến rất đúng lúc. Nó sẽ là lý do hợp lí để nàng rời đi khỏi chỗ này, không phải sao? Nàng đã sớm muốn rời khỏi nơi này để đi tìm những mảnh nhỏ khác của hoa tai Lưu Quang.
“Nương…” Nghĩ vậy, Bùi Mạch Ninh liền mở miệng.
“Haiza,… ta biết con muốn làm gì.” Liễu Thục Tuyết mở miệng trước một bước ngăn lời nàng. Lông mày của bà nhíu lại nhìn Tư Không Giang đứng bên cạnh.
“Việc này là Trạm Nhi không tốt, nếu con thật sự muốn đi tìm hắn, ta tất nhiên không phản đối. Nhưng bên ngoài rất hỗn loạn, chi bằng hãy để cho Kỳ Dương cùng đi với con.”
Lời nói của Liễu Thục Tuyết khiến cho Bùi Mạch Ninh vui vẻ, còn Úy Kỳ Dương bị cả kinh, trà vừa uống vào miệng liền phun ra ngoài.
“Khụ khụ, Tuyết di…” Úy Kỳ Dương cười khổ.
“Được rồi… Kỳ Dương, nàng dù sao cũng là đại tẩu của ngươi, chuyện này ngươi không muốn giúp sao? Nếu không tìm thấy Trạm Nhi, thì hãy dẫn đại tẩu ngươi đi Lưu Điện. Hừ, khi nhìn thấy tiểu tử thối kia phải nhớ thay ta dạy dỗ hắn một trận. Giải độc mà cũng không làm cho người ta bớt lo. Cho dù hắn suốt đời như vậy, chúng ta cũng không ghét bỏ hắn.” Liễu Thục Tuyết cũng hơi khổ sở. Dù sao việc đến nước này cũng là do thân thích trong Tư Không gia bức hắn, Xem ra nhân cơ hội này cần phải thanh lý môn hộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.