Nữ Diêm Vương: Nhà Có Thê Tử Lung Linh

Chương 129: Tử Thần ca (hạ)




Satan mím môi không nói, con ngươi màu xanh nước biển hiện lên sự thống khổ. Sai lầm phạm phải lúc trước vĩnh viễn cũng không cứu chuộc được, khó trách nữ nhi lại hận ông như thế. Đến ngay cả ông còn thống hận chính bản thân mình. Nữ tử Phương Đông nhu nhược, thiện lượng như vậy mà lại kiên cường sinh hạ nữ nhi cho ông, thậm chí sau khi chết còn thỉnh cầu Địa phủ lưu lại nữ nhi của mình.
Nếu không phải trên người Túc Hinh có huyết thống của Satan, có thể trở thành Tử Thần của Địa Phủ, thì lúc này, Túc Hinh sẽ không thể đứng trước mặt hắn được. Quá hồi lâu, Satan mới cười khổ một tiếng nói: “Còn à, vì ngày này, ta đã chờ lâu lắm rồi. Ta không để cho bọn họ muốn làm gì thì làm, vị trí này để lại cho con thì ta mới có thể buông tay được. Ta cũng muốn đi tìm mẫu thân của con, đợi nhiều năm như vậy, chính vì muốn xử lý mọi thứ một cách tót đẹp, ta mới yên tâm rời đi.”
Túc Hinh mở to mắt nhìn ông ta, nhưng không lên tiếng. Cuối cùng, Satan đành thở dài, vỗ vỗ bờ vai nàng, sau đó xoay người rời đi. Nhìn bóng lưng rời đi kia, tiêu điều như vậy, hiu quạnh như vậy, khiến nàng cảm thấy lòng mình thật chua xót.
“Huynh nói xem, có phải ta quá xấu xa, nói ra toàn nhừng lời cay độc rồi không?” Thật lâu sau, Túc Hinh đột nhiên mở miệng, cúi đầu, thanh âm quanh quẩn trong đêm tối.
Thân ảnh đứng nãy giờ trong góc bước ra chậm rãi đi về phía nàng, ôm nàng vào lòng, vươn tay ra vuốt ve đầu nàng, thấp giọng nói: “Không trách muội được! Đó là vì muội đang thiếu cảm giác an toàn .”
Phong Khinh Tuyệt ôn nhu an ủi, trong mắt phượng lóe ra vẻ phức tạp. Trước đó, hắn tuy rằng đã đoán được thân thế của nàng, nhưng lúc nghe tận tai, mới thấy khiếp sợ cùng thương tiếc nàng vạn phần.
Từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ như vậy, thậm chí còn tận mắt nhìn thấy mẫu thân của mình chết ngay trước mặt, khó trách nàng không thể tươi cười được. Trong lòng hắn cũng đồng thời cảm kích vị nhạc mẫu đại nhân chưa từng gặp mặt kia, nếu không phải nhờ bà, chỉ sợ cũng không có Túc Hinh hôm nay.
Nghĩ vậy, hắn không khỏi ôm chặt nàng hơn.
“Kỳ thực, ông ấy cũng có nỗi khổ riêng. Vị trí Satan kia không ai phải cũng có thể ngồi được. Lúc trước, thế cục quả thực hỗn loạn, chờ muội suy nghĩ cẩn thận rồi, đón nhận ông ta cũng không quá muộn. Nói không chừng khi đó, hắn đã đã tìm được mẫu thân của muội, các người một nhà lại có thể đoàn tụ.” Phong Khinh Tuyệt cong miệng lên cười, cố ý chuyển đề tài sang hướng tốt đẹp.
Ánh mắt Túc Hinh có chút mông lung, đây cũng là chuyện nàng thập phần hy vọng. Tuy rằng đã quên bộ dạng của mẫu thân thế nào, nhưng cảm giác quan tâm mẫu thân dành cho nàng không bao giờ quên. Khóe miệng hơi cong, phải không? Nàng thật sự mong chờ chuyện đó.
“Nhưng vị trí này ta cũng không muốn kế thừa, ta cũng lo lắng ta sẽ không trở thành một Satan tốt.” Túc Hinh hơi nhíu mày, đối với bản thân nàng không mấy tự tinh, cắn môi, thập phần phiền não.
“Yên tâm, ta sẽ ở lại theo muội, hết thảy đều có ta đây.” Phong Khinh Tuyệt trấn an vỗ vỗ đầu của nàng.
Đôi mắt màu xanh lam của Túc Hinh phút chốc sáng ngời, nhìn chằm chằm vào Phong Khinh Tuyệt, vui mừng hỏi: “Thật vậy sao? Huynh sẽ không về ư? Ta nhớ huynh chỉ nhận chức một kỳ năm năm thôi, thời gian đã hết, sắp được trở về quê nhà mà.” Trái tim đập thình thịch, có kích động, có vui sưỡng, cũng bởi vì hắn nói sẽ ở lại với nàng.
Phong Khinh Tuyệt bất mãn mà dùng sức véo mạnh mũi nàng một cái, hừ hừ nói nói: “Chẳng lẽ cho tới bây giờ muội không biết vì sao ta lại đến đây sao? Vốn dĩ mấy năm trước đã có thể rời đi, bởi vì muội, nên lưu lại thêm vài năm.” Xin nhờ, hắn làm đủ chuyện như vậy mà nàng còn chẳng hiểu sao? Tiểu Hinh nhi này thật đúng là quá ngốc!
Túc Hinh hơi sững sờ, sắc mặt nhanh chóng phiếm hồng. Ý muốn nói hắn ở lại nơi này là vì nàng sao?
Phong Khinh Tuyệt nhịn không được mà giựt giựt khóe miệng, nhìn khuôn mặt hồng nhuận kia, tâm của hắn ngứa ngáy khó chịu, trực tiếp chuyển thành hành động, tiến lên, hung hăng hôn nàng một cái.
Hai môi chạm vào nhau không thỏa mãn được khát vọng chờ đợi nàng nhiều năm như vậy của hắn, thừa dịp nàng kinh ngạc chưa hoàn hồn, lưỡi của hắn linh hoạt chui vào trong miệng nàng, dẫn dụ chiếc lưỡi của nàng cùng nhảy múa. Thẳng đến khi Túc Hinh không thở nổi, Phong Khinh Tuyệt mới buông nàng ra. Nhìn đôi môi sưng đỏ của nàng, hắn thỏa mãn gật đầu.
Sắc mặt của Túc Hinh càng hồng hơn, thẹn thùng tựa vào trong lòng hắn, không hề giãy dụa. Kỳ thực, trái tim của nàng luôn đập thình thịch khi đối diện với hắn, không phải sao?
Phong Khinh Tuyệt đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời. Có hắn ở đây, nàng chẳng còn sợ gì nữa.
Túc Hinh khi ở Địa Phủ cũng đã có đầy đủ năng lực không phải ai cũng có, nhưng những tên ác ma ở nơi này thì lại không biết điều đó. Cho nên, chúng không biết điều đến khiêu khích nàng. Túc Hinh chỉ lạnh lùng nhìn bọn chúng, con ngươi màu xanh lam phủ một tầng sương mù, hiện lên sự sắc lạnh, khiến bọn ác ma kia phải run sợ. Bộ dạng của nàng không khác gì Satan, âm u, cao ngạo, làm cho một đám người không dám nói câu nào.
Một hồi so đo, nhìn thấy thực lực của nàng, lại có Phong Khinh Tuyệt ở bên người làm quân sư, đám ác ma kia chỉ có thẻ bội phục chấp mệnh.
Đến ngay những trưởng lão khi nhìn thấy năng lực của Túc Hinh cũng phải thừa nhận nàng quả nhiên là người mang trong mình huyết thống của Satan, bọn họ cần phải kính nể, cố gắng bồi dưỡng để nàng trở thành người thừa kế Satan sau này.
Ba năm sau – -
Túc Hinh cùng Phong Khinh Tuyệt đứng ở một chỗ đào nguyên, bốn phía non xanh nước biếc, khắp nơi đều là phong cảnh tuyệt đẹp, ngay cả những động vật nhỏ sống ở đó cũng chẳng hề sợ hãi mà nhìn ngó hai người khách xa lạ.
“Cuối cùng cũng đã trở lại! Lần này còn đem được cả nàng về, nhưng mà này, trong bụng nàng đã có hài tử của ta rồi, tại sao vẫn còn chưa muốn kết hôn với ta?” Nói đến đoạn sau, Phong Khinh Tuyệt càng cắn răng nghiến lợi, nhưng cũng rất dè chừng cẩn thận nắm lấy tay Túc Hinh. Rõ ràng bụng còn chưa lộ, nhưng hắn luôn e sợ nàng sẽ bị tổn thương, dù chỉ là nhỏ nhất hắn cũng không chấp nhận, xem nàng như trân châu ngọc bảo mà che chở. Haiz, cho tới hôm nay, hắn mới biết được cảm giác của Tư Không Thu Trạm lúc trước.
“Ta muốn người nhà và bằng hữu đều đến đây, lúc đó kết hôn sẽ tốt hơn.” Theo thời gian, nụ cười trên mặt Túc Hinh xuất hiện ngày càng nhiều, nàng khẽ cười nhìn Phong Khinh Tuyệt rồi chậm rãi nói, ý tứ kia rất rõ ràng.
“Ồ? Ý của nàng là….” Ánh mắt của Phong Khinh Tuyệt phút chốc trở nên sáng ngời, vui mừng nhìn nàng. Thấy nàng chậm rãi gật đầu, hắn thiếu chút nữa nhịn không được mà vui mừng ôm lấy nàng xoay vòng vòng, chỉ tiếc, có tiểu bảo bảo, động tác lớn cỡ nào cũng không được làm.
“Chúng ta nhanh vào đi thôi, chắc là chính chỗ này. Lần trước, lúc biểu muội liên lạc với ta, muội ấy nói chuyển đến chỗ này.” Vừa nói, Phong Khinh Tuyệt vừa ôm Túc Hinh tiến vào, hưng phấn mang theo ý tứ rõ ràng, hắn vẫn luôn chờ mong, mong đợi được cùng nàng kết hôn, mong đợi kết tinh tình yêu của hai người ra đời.
Gió nhẹ nhàng thổi, bên trong truyền những tiếng cười ròn tan liên hôi. Nơi này là đào hoa nguyên, cũng chính là vô vàng hạnh phúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.