Nữ Đế Trọng Sinh

Chương 46: Xử Lý (2)






"Sau đó thì sao?" Dạ An Thần có chút hứng thú hỏi.
"Vì không đủ thức ăn, sức khỏe ba người dần yếu đi, hiện tại cũng chỉ kéo dài hơi tàn." Lăng Xích tiếp tục nói "Nhưng thuộc hạ cũng không bớt cảnh giác, vẫn phái ám vệ giám sát Dạ An Từ. Nhưng cũng không phát hiện bất kỳ ai tiếp cận Thụy Đoan vương phủ, dù cho ba ám vệ giả thành người đưa cơm, thuộc hạ vẫn không tra được ai giúp Dạ An Từ đưa tin." Nàng quỳ xuống "Thuộc hạ không hoàn thành nhiệm vụ, cầu bệ hạ giáng tội."
Dạ An Thần gõ gõ bàn, tự hỏi một phen, nếu không phải Dạ An Từ thì sao? Nếu thủ hạ của Dạ An Từ đơn phương hành động thì sao? Nếu như thế, căn bản không cần tiếp cận Dạ An Từ.
Khoanh tay chịu chết không phải phong cách hoàng gia, trước kia Dạ An Từ không đối với nàng xuống tay trực tiếp, là nghĩ không muốn nàng chết thống khoái, mà nay mạng nhỏ của nàng cũng không có, chi bằng hiện tại giết chết, xem như nàng buôn bán có lời.
Huống chi nàng hiện chưa có hoàng nữ, nếu nàng chết, Dạ An Từ cùng nàng có huyết mạch gần nhất, rất có khả năng thành nữ đế!
Dạ An Thần cười lạnh một tiếng, "Chỉ sợ đây là Dạ An Từ đã sớm an bài tốt người, chờ trẫm ra cung, đợi đến không ai bên cạnh. Này căn bản là không cần tiếp cận Dạ An Từ, cũng có thể làm được."
"Bệ hạ?" Lăng Xích đột nhiên ngẩng đầu, nếu có tồn tại người như thế, an nguy của bệ hạ...?
Dạ An Thần đứng lên, "Trẫm không tin khi Dạ An Từ chết, nàng còn có thể như vậy trung thành và tận tâm?" Nếu không phải trung thành tận tâm, người nọ khẳng định hội thu tay lại; Nếu là trung thành và tận tâm, kế tiếp nhất định hội càng thêm thảm thiết trả thù, cũng giúp nàng một lưới bắt hết.
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, nào có ngàn ngày đề phòng cướp? Nếu không giải quyết người như thế, cuộc sống của nàng chẳng phải càng khó khăn?
"A Linh, bồi trẫm ra cung." Dạ An Thần lắc lắc tay áo, ly khai tiểu thư phòng.
"Dạ, Bệ hạ!" Tuyết Sương Linh đáp.
Vì an toàn, Dạ An Thần lần này dẫn theo hai thị vệ, sau lưng còn đi theo bảy tám ám vệ, thế này mới xuất cung, hướng Thụy Đoan Vương gia phủ đi đến.
Thụy Đoan Vương gia phủ đã hoàn toàn yên lặng.
Thụy Đoan Vương gia Dạ An Từ âm mưu tạo phản, ý đồ gây rối, các đại thần ngày xưa cùng nàng giao hảo đều tránh không kịp, cũng không dám liên hệ thêm với nàng.
Dạ An Từ bị nhốt ở Thụy Đoan Vương gia phủ, trong phủ thị nhân đã bị bán ra, còn những thị nhân làm nhiều việc ác đều bị xử tử, phủ to như thế chỉ còn Dạ An Từ, sau lại có Ly Tuần Lạc cùng Lí Vũ, trong phủ hiện chỉ có ba người.
"Tham kiến bệ hạ." Thị vệ canh giữ của thấy long bào Dạ An Thần, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
"Đứng lên đi." Dạ An Thần trước cửa, nhìn bảng hiệu rơi xuống tro bụi "Mở cửa ra."
"Dạ, Bệ hạ!" Thị vệ vội vàng đẩy ra đại môn.
"Các ngươi ở bên ngoài thủ." Khi Dạ An Thần bước lên Thụy Đoan Vương gia phủ, thản nhiên đối phía sau hai cái thị vệ nói.
"Dạ." Thị vệ ứng.
Ám vệ trong phủ Thụy Đoan rất nhiều, nên Dạ An Thần cũng không lo có nguy hiểm.
Dạ An Thần mang theo Tuyết Sương Linh đi vào Thụy Đoan Vương gia phủ.
Đây không phải lần đầu nàng vào đây.
Khi chưa trọng sinh, Dạ An Từ là muội muội nàng sủng ái nhất, những thứ tốt đều mang đến một phần, Vương phủ tu kiến xa hoa đại khí, cây cối xanh um tùm, núi giả lưu thủy, tầng tầng lớp lớp.
Chỉ là hiện tại nơi này một mảng lạnh lẽo, không còn thấy được phồn hoa của ngày xưa.
Dạ An Thần hơi cong khóe miệng, lôi kéo Tuyết Sương Linh vào bên trong, khi đến nơi, nàng ngược lại không nôn nóng gặp Dạ An Từ.
Nhìn đến nơi này, cảnh tượng kiếp trước bị phản bội nhất nhất hiên lên trước mắt, sau đó lại như thái dương dâng lên sau sương sớm, toàn bộ đều tiêu thất.
"Ngày xưa, Dạ An Từ là ta tối sủng ái muội muội, ta đem hết thảy ta có thể cho đều cho nàng." Dạ An Thần đi vào một cái sân, đó là một hoa viên, lúc này chính trực mùa xuân, trăm hoa đua nở, muôn hồng nghìn tía, "Ta đáp ứng phụ hậu, vô luận như thế nào đều chiếu cố hảo muội muội, không cho nàng bị thương, nhưng cuối cùng, nàng vì quyền lực phản bội ta." Nếu nàng không có trọng sinh, kết cục của nàng vẫn không có gì thay đổi.
"Ta không biết nàng có tâm tư này từ lúc nào, thậm chí một bước một bước tính kế ta. Nàng không muốn độc chết ta, vì nàng muốn cho ta đau khổ, cho nên nàng giả vờ đối với ta vô cùng tốt, suy nghĩ đủ chỗ cho ta, không tranh quyền đoạt lợi. Nhưng ai có thể nghĩ đến, thứ nàng muốn chính là nhìn thấy ta thống khổ. Tình cảm chúng ta càng tốt, ta sẽ càng thống khổ." Dạ An Thần cười nhạo một tiếng "Buồn cười, ta cư nhiên bị nàng gạt nhiều năm như vậy."
"Bệ hạ, ta vẫn ở đây." Tuyết Sương Linh nắm tay nàng, nhìn ánh mắt nàng, kiên định nói.
"Đúng vậy, ngươi vẫn ở đây." Dạ An Thần ngoéo khóe miệng, thấu đi qua hôn khóe môi nàng, "Ta biết, ngươi vẫn đều ở đây. Vĩnh viễn cũng không rời đi ta."
Tuyết Sương Linh phản thủ ôm lấy nàng, đáp lại nụ hôn của nàng.
Khóe mắt tựa hồ nhìn thấy gì, Dạ An Thần buông ra Tuyết Sương Linh, đem bị hôn mơ mơ màng màng nàng ôm vào trong ngực, mắt lạnh nhìn người đột nhiên xuất hiện phía đối diện.
Dạ An Từ sắc mặt tái nhợt, thân mình gầy yếu, vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn ôm nhau hai người.
"Ha ha, Dạ An Thần, nguyên lai ngươi thích là nàng! Dĩ nhiên là Tuyết Sương Linh! Khó trách các ngươi luôn như hình với bóng." Gặp Dạ An Thần nhìn nàng, Dạ An Từ cười to nói, "Ha ha ha ha, nếu bị người trong thiên hạ đã biết, các nàng hội nói ngươi như thế nào, nói ngươi ra sao?"
Dạ An Thần ôm Tuyết Sương Linh, hôn thân cái trán của nàng, "Trẫm là hoàng đế, đứng đầu thiên hạ, ta không cần xem các nàng nghĩ ta như thế nào." Nàng đúng là muốn làm hoàng đế lưu truyền thiên cổ, nhưng nàng chỉ thích một nữ tử thôi, ngôi vị đế vương này căn bản không có chỗ bẩn, Dạ An Từ không uy hiếp được nàng, huống hồ nàng đã nắm trong tay tất cả, chỉ không muốn Tuyết Sương Linh bị tổn thương thôi.
Dạ An Từ có chút ngơ ngác nhìn Dạ An Thần, nước mắt đột nhiên theo trong ánh mắt chảy xuống dưới.
"Hoàng tỷ......" Của nàng thanh âm vô cùng thê lương.
Dạ An Thần cười lạnh một tiếng, "Như thế nào? Hiện tại hối hận sao?"
« Hoàng tỷ... » Dạ An Thần xụi lơ trên mặt đất, lệ rơi đầy mặt « Hoàng tỷ, ngươi đã đáp ứng phụ hậu sẽ chiếu cố ta thật tốt, ngươi nể tình phụ hậu đã chết đi, ngươi tha ta lần này đi. » Từ khi nàng bị nhốt tại Thụy Đoan vương phủ, nàng chưa gặp qua Dạ An Thần, nàng biết, lúc các nàng gặp lại cách ngày nàng chết không xa.
« Phụ hậu ? » Dạ An Thần buông Tuyết Sương Linh, chậm rãi đến trước mặt Dạ An Thần, từ trên cao nhìn nàng « Ngươi còn mặt mũi nhắc đến phụ hậu ? Khi ngươi muốn ta chết, sau ngươi không nghĩ đến phụ hậu ? » Nàng một cước giẫm lên ngực Dạ An Từ, nhìn sắc mặt Dạ An Từ ngày càng tái nhợt, Dạ An Thần nhỏ giọng nói « Khi ngươi muốn làm nữ đến, ngươi có nghĩ đến phụ hậu sao ? »
Dạ An Từ ho khan vài tiếng, khóe môi tràn ra tơ máu, của nàng thanh âm càng phát ra mỏng manh, "Hoàng tỷ......"
Dạ An Thần tăng lực đạo, nàng đã sớm bước qua tuổi dễ mềm lòng, « Lần này không giết được trẫm, ngươi thật tức giận đi ? Ngươi cho rằng ngươi giả thành bộ dáng này trẫm sẽ mềm lòng sao ? Dạ An Từ, khi ngươi cùng Ly Tuần Lạc liên hợp lừa gạt trẫm, trẫm đã không mềm lòng với ngươi lần nữa ! »
"Ngươi cũng còn nhắc đến phụ hậu?" Dạ An Từ tránh không được chân Dạ An Thần, liền không quản nữa « Ngươi nếu đã sớm biết, còn cùng ta giả vờ ? Dạ An Thần, ngươi cũng không phải giống ta sao ? Ngươi đối với ta vốn không có tình cảm, chỉ là diễn kịch. »
Dạ An Thần hạ mắt nhìn nàng « Giống ngươi mà thôi, trẫm cũng muốn nhìn ngươi thống khổ. » Đời trước ta đau khổ, người còn thường đến châm biếm một hai câu.
"Ta không cam lòng, Dạ An Thần, ta không cam lòng, vì cái gì ngươi có thể làm nữ đế, ta lại chỉ có thể làm Vương gia?" gương mặt Dạ An Từ càng thêm dữ tợn, "Ta không cam lòng, không cam lòng......, ta rõ ràng không thua ngươi, chúng ta cùng một phụ, nhưng vì sao ngươi được làm nữ đế ? Vì sao ? »
Nghe câu nói không khác kiếp trước cho lắm, Dạ An Thần mặt không gợn sóng, không có chút cảm xúc « Xem kết quả hiện tại chẳng phải sẽ rõ sao ? Dạ An Từ, ngươi bất quá là một kẻ ngu xuẩn, một kẻ ngu xuẩn không có kiên nhẫn. Nếu Linh quốc vào tay ngươi, ngươi bảo vệ được sao ? » Nàng suy nghĩ rất lâu, kiếp trước Dạ An Từ muốn ra tay nhanh như thế, có lẽ vì không nhịn được, cũng có lẽ có người giựt dây sau lưng, cho nàng không muốn nhịn nữa, liền ra tay.
Bất quá giờ nghĩ lại cũng không còn ý nghĩa, đó đã là chuyện quá khứ.
Dạ An Từ nhìn nàng, "Ngươi tới là muốn giết ta?"
"Đúng vậy, trẫm cảm thấy cho ngươi còn sống sẽ có nhiều chuyện xấu." Dạ An Thần gật đầu nói, "Bất quá ngươi vỗn cũng sống không lâu, Cực Lạc tán đã vét sạch thân thể ngươi, trẫm chỉ là tiễn ngươi một đoạn thôi. » Dạ An Từ nhất định phải chết, không thể thay đổi.
"Quả nhiên là ngươi hạ Cực lạc tán cho ta!" Dạ An Từ lắc lư đứng lên, "Ngươi thực ngoan độc. Dạ An Thần, ta sẽ ở địa phủ chờ ngươi, nhìn ngươi tương lai như thế nào cùng phụ hậu mẫu hoàng giải thích này hết thảy."
"Chính ngươi phát ra Cực Lạc tán, quả đắng đương nhiên là ngươi gánh vác. » Dạ An Thần cong khóe môi « Trẫm bất quá là dùng kế của ngươi trị lại ngươi thôi. »
Dạ An Từ nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng, trong tay áo nàng đột nhiên xuất ra một chủy thủ, thẳng hướng Dạ An Thần.
Dạ An Thần cùng Tuyết Sương Linh đều không kinh hoảng, sức khỏe Dạ An Từ thân đã không tốt, khi Dạ An Từ cho rằng tốc độ nàng rất nhanh, thì trong mắt Tuyết Sương Linh cùng Dạ An Thần chỉ là con kiến, Dạ An Thần hơi nhấc chân, đã đem Dạ An Từ đạp ra ngoài.
Dạ An Từ phun ra ngụm huyết.
"Cư nhiên còn có chủy thủ?" Dạ An Thần khẽ cười nói, "Ai đưa cho ngươi chủy thủ?" Vì không cho bọn họ tự tử, ám vệ đã đem những thứ sắc bén thu hồi, còn kém đem các bàn ghế đều phủ vải bông.
Dạ An Từ không nói lời nào.
Dạ An Thần cũng không ép nàng, chậm rãi cầm lấy chủy thủ, ngồi xổm bên người Dạ An Từ, trong tay thưởng thức chủy thủ, cắt vỡ mặt nàng..
Dòng máu đỏ tươi từ trên mặt nàng chảy xuống.
Dạ An Thần đem chủy thủ ném đi, đứng lên, phủ đệ lớn như thế, muốn cất giấu một con dao cũng không khó. Mặt kệ là ai cấp, đã không còn tác dụng.
Dạ An Thần xoay người muốn đi, chỉ là nghĩ đến một việc « Dạ An Từ, một trăm lượng hoàng kim kia, ngươi đưa đến đâu ? » Một trăm lượng hoàng kim không biết đi nơi nào, nhưng vẫn không thấy có việc xấu, Dạ An Thần cũng sắp quên chuyện này, nếu không phải nhìn đến Dạ An Từ, nàng đã sắp quên.
"Ta sẽ không nói cho ngươi." Dạ An Từ cười nhẹ nói, "Dạ An Thần, ta sẽ không nói của ngươi."
Dạ An Thần hơi liễm mi, lôi kéo Tuyết Sương Linh ly khai vương phủ.
Ban đêm, Thụy Đoan vương gia chết cháy.
Nghe nói khi Dạ An Từ ngủ không cẩn thận làm nến ngã, thiêu quần áo, màn đêm khô ráo, phủ đệ lại không tồn thủy, cho nên không kịp cứu hoả.
Đại hỏa thiêu suốt một đêm, đem nữa bầu trời đều nhuộm đẫm thành màu đỏ.
Đại hỏa qua đi, theo trong vương phủ sưu ra ba cụ thi thể bị đốt trọi.
Thụy Đoan Vương gia Dạ An Từ từnay về sau biến mất trong miệng mọi người. 
---------------------------------   


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.