Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 49: Quyền khuynh thiên hạ (11)




“Việc kia làm đến đâu rồi?” Hàn Vân Nhược ngồi trước án thư phê duyệt tấu chương, thấy Hồ Băng tiến vào châm thêm dầu, nàng thuận miệng hỏi.
Động tác của Hồ Băng hơi chậm một chút, sau đó hiểu được thái tử muốn hỏi cái gì, nàng lập tức cung kính đáp:
“Bẩm điện hạ, bên kia đã sắp xếp ổn thỏa, mặc dù chưa được tín nhiệm nhưng cũng được để mắt tới.”
“Ừ, không cần gấp.” Hàn Vân Nhược nhẹ vuốt cán bút bạch ngọc, lại nói: “Gần đây phía Phương Hoa cung có động tĩnh gì không?”
“Phương Hoa cung?” Hồ Băng khó hiểu lặp lại, ánh mắt len lén nhìn về phía Hàn Vân Nhược. Bất quá Hàn Vân Nhược sắc mặt hoàn toàn không biểu lộ bất kì tia cảm xúc nào khiến Hồ Băng càng thêm hoang mang. Nàng hơi đắn đo một chút, tự chủ trương nói: “Phương Hoa cung không có động tĩnh gì lớn, chẳng qua từ sau khi trở về, hoàng quý phi luôn ở trong tẩm cung dưỡng bệnh, ngay cả bệ hạ cũng không gặp, nữ quan trong cung đều nói hoàng quý phi bệnh đã nguy kịch, e rằng…”
Cạch…
Hàn Vân Nhược đem bút đặt xuống, tiếng ngọc va chạm vào nhau vang lên một âm thanh thanh thúy cắt đứt lời nói của Hồ Băng.
Hồ Băng nơm nớp lo sợ nhìn Hàn Vân Nhược, có chút hối hận bản thân nhiều chuyện. Mặc dù luôn tự thôi miên chính mình thái tử cùng hoàng quý phi không có gì, bất quá nàng vẫn không nhịn được suy nghĩ miên man.
Đúng là họa từ miệng mà ra.
Ngay lúc Hồ Băng cho rằng thái tử sẽ trách tội xuống, nàng đột nhiên nghe được thái tử thở dài một hơi.
“Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.” Hàn Vân Nhược lần nữa cầm lên bút ngọc, bất quá lại không viết xuống được chữ nào nữa. Thời điểm Hồ Băng rời đi rồi, nàng lại đem bút đặt xuống, ngẩn người nhìn lửa đèn dầu cháy sáng.
Đã hơn một tháng trôi qua, mặc dù vết thương của hắn có chút nặng bất quá sau một tháng cũng nên hồi phục rồi mới đúng. Vì sao lúc này hắn vẫn còn chưa ra được khỏi cửa, ngay cả nữ đế cũng không tiếp, chẳng lẽ vết thương thật sự hung hiểm không cách nào cứu trị?
Nghĩ đến hắn là vì nàng mà bị thương, nghĩ tới nam nhân kia luôn dùng nụ cười câu nhân hướng nàng quyến rũ, dáng vẻ cợt nhả của hắn khiến nàng chán ghét nhưng bất tri bất giác nàng vẫn dõi ánh mắt theo bóng dáng hắn…. Hàn Vân Nhược lại thở dài một tiếng, rốt cuộc mời đứng lên ra khỏi phòng.
Lúc này đã vào giờ tuất, cả hoàng cung hầu như đều bị che phủ bởi bóng tối. Nam nô cùng nữ quan trong điện thái tử hầu hết đã trở về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một cái nam nô vẫn nán lại để hầu hạ thái tử đi ngủ.
Nam nô đang mơ màng chợp mắt bị tiếng mở cửa đột ngột mà giật mình tỉnh lại. Hắn vừa thấy là Hàn Vân Nhược thì lập tức cung kính Hỏi:
“Điện hạ muốn đi ra ngoài sao? Vậy nô tài giúp người châm đèn.”
“Không cần.” Hàn Vân Nhược phất tay ngăn cản, nói: “Ngươi trở về nghỉ ngơi trước đi, không cần đi theo ta.”
“Dạ?” Nam nô có chút mơ hồ không rõ, nhìn Hàn Vân Nhược không cầm đèn mà đi vào trong bóng tối, hắn cảm thấy có chút khó hiểu, mặc kệ hắn đã hầu hạ thái tử từ nhỏ đến giờ bất quá hắn vẫn không hiểu nổi suy nghĩ của nàng.
Thôi đi, một nô tài như hắn vẫn nên làm tốt bổn phận của mình thì hơn.
******
Gió đêm đánh vào lá cây tạo nên tiếng xào xạc khe khẽ, Dạ Hàn Tước lẳng lặng ngồi trước cửa sổ, nương theo ánh trăng nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Đã một tháng qua đi, hắn cố tình trang chính mình bệnh nặng, cũng cho người tung tin bản thân sớm nguy kịch, thế nhưng nữ nhân vô tâm vô phế kia chưa từng đến thăm hắn, cho dù là theo lễ nghĩa cũng không.
Nghĩ đến đây, trong lòng hắn ẩn ẩn tức giận, rốt cuộc nữ nhân kia có tâm hay không? Vì sao mỗi lần hắn tưởng có thể nắm được tâm nàng, nàng lại đột nhiên trốn thoát khỏi tầm mắt hắn.
Dạ Hàn Tước suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc chỉ có thể thở dài lại thở dài. Hắn cũng không nghĩ sẽ hại nàng, chẳng qua là trên người nàng có thứ hắn muốn mà thôi.
Tiếng bước chân đạp trên lá cây khiến Dạ Hàn Tước hơi giật mình, hắn hơi cúi mi nhìn xuống, dưới ánh trăng nhàn nhạt, hắn thấy được một bóng dáng nhỏ bé của nữ tử.
Nàng trên thân chỉ mặc một bộ trung y, bên ngoài khoác áo dạ hành. Trong bóng tối, nàng giống như tinh linh giữa biển hoa, xinh đẹp động lòng người.
Từ trước đến nay, quy chuẩn cái đẹp của nữ nhân ở Tuyết quốc đều là tướng mạo nên anh khí cường ngạnh, hiển nhiên Hàn Vân Nhược có dáng vẻ xinh đẹp yểu điệu giống nam nhân này sẽ bị người cho là không hợp chuẩn mực, bất quá mỗi lần nhìn nàng, đặc biệt là nhìn ánh mắt nàng, hắn không nhịn được mà yêu thích không buông tay.
Mặc kệ hắn có yêu thích nàng hay không, mặc kệ vì mục đích gì mà tiếp cận, tận sâu trong thâm tâm hắn có một loại tâm tư thân thuộc cùng chiếm giữ khiến hắn có đôi khi không kiềm chế được chính mình.
Giống như lần kia, rõ ràng không nghĩ làm thật bất quá hắn vẫn làm, giống như lần kia, hắn rõ ràng chỉ có ý định cảnh báo nàng, bất quá thời điểm lưỡi kiếm kia hướng nàng lao tới, hắn lại theo bản năng che trở nàng.
Giống như bản năng, cũng giống như thói quen.
Hoặc giả là nếu hắn không làm, hắn nhất định hối hận.
Cửa phòng chi nha một tiếng mở ra, bóng dáng nhỏ nhắn của thiếu nữ tiến vào trong phòng. Dạ Hàn Tước hơi nheo mắt nhìn hành vi của nàng, không tiếng động quan sát.
Không biết vì sao đêm nay trong điện Phương Hoa đặc biệt yên tĩnh, đọc đường đi đều không có lấy một cái nam nô canh giữ, điều này khiến Hàn Vân Nhược cảm thấy có chút không đúng.
Không phải nói Dạ Hàn Tước bị bệnh sao? Vì sao lại không có người ở bên cạnh hầu hạ, chẳng lẽ hắn thật sự bệnh nặng nguy kịch, đến mức mọi người đều buông xuôi?
Trong lòng Hàn Vân Nhược nổi lên từng gợn sóng lớn, nàng không nhịn được càng đẩy nhanh bước chân, đem chính mình đến trước giường lớn gỗ lê hoa.
Bất quá trên giường lại không có bất kì người nào.
Đột nhiên, phía sau Hàn Vân Nhươc truyền đến một mảnh ấm áp. Nàng chưa kịp hồi thần đã ngã vào lòng nam nhân.
Dáng người nàng nhỏ nhắn mà nam nhân lại cao gầy, nàng hiện tại bị nam nhân hoàn toàn khống chế trong ngực, quanh mũi phảng phất hương thơm lành lạnh quen thuộc đã thật lâu nàng chưa thấy được.
Như thế nào khiến nàng hoài niệm như vậy.
“Rốt cuộc nàng cũng tới.” Dạ Hàn Tước hơi cúi đầu, hơi thở nóng rực của hắn phả vào bên tai nàng khiến vành tai nhạy cảm thoáng đỏ lên.
Hàn Vân Nhược có chút xấu hổ muốn tránh thoát khỏi vòng tay hắn, bất quá lại bị nam nhân dùng lực chế trụ. Nàng không nhịn được mạnh mẽ vùng vẫy một chút nhưng khi nghe được tiếng kêu khẽ của nam nhân, nàng lại mềm lòng.
Rốt cuộc, nàng chỉ có thể thỏa hiệp.
Hàn Vân Nhược hơi tựa đầu vào lồng ngực hắn, tâm tư không ngừng luân chuyển.
Nghĩ tới những chuyện trước kia, nghĩ tới điều nàng lo lắng, Hàn Vân Nhược đột nhiên hỏi:
“Dạ Hàn Tước rốt cuộc ngươi vì sao muốn tiếp cận ta? Là vì yêu thích ta hay là…” Hai chữ tả tướng bị nàng nuốt xuống. Nàng đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Sợ hãi hắn sẽ nói là vì tả tướng yêu cầu, sợ phát hiện người hắn thật sự yêu thích chính là nàng kia mà không phải nàng.
“Bởi vì là nàng.” Dạ Hàn Tước không chút do dự nói, hắn đối với chính hành vi của bản thân cũng cảm thấy kì quái, những tất thảy đều khiến hắn có một loại cảm giác, vì đó là nàng, cho nên hắn mới không tiếc mạng, mới không nhịn được trầm luân.
Thiên ngôn vạn ngữ cũng không bằng một lời này. Bởi vì là nàng.
Hàn Vân Nhược đột nhiên nghĩ, mặc kệ lời này của hắn là thật hay giả, mặc kệ hắn có hay không lừa dối nàng, lợi dụng nàng, nàng cũng sẽ không buông tay.
Lúc này, nàng mới chân chính cảm nhận được câu nói ‘chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu’ kia.
PS: Hạ tính nhầm, thịt ở phía sau:>
Hạ Hà Truy Nguyệt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.