Nữ Chủ Nữ Phụ Văn

Chương 43: Quyền khuynh thiên hạ (6)




Tuyên Chính điện lúc này đang diễn ra buổi triều sớm, đám đại thần chia ra thanh hai hàng dọc, dựa theo thứ tự chức vụ mà đứng. Phía trên, nữ đế tựa người vào ghế rồng, nhàn nhạt nhìn xuống dưới.
“Có chuyện liền bẩm tấu, không có bãi chiều.” Thanh âm nữ quan tổng quản vang vọng trong Tuyên Chính điện. Lời này vừa dứt, một viên quan tam phẩm lập tức đi lên.
“Khởi bẩm bệ hạ, thần tam phẩm ngự sử Vương Trạm muốn khởi tấu về việc quan lại tham ô ở Tân Châu khiến dân chúng chịu cảnh mất mùa đói kém.”
Lời Vương Trạm vừa dứt, ánh mắt các triều thần trong sáng ngoài tối đều chuyển đến trên người tả thừa tướng Bạch Vi. Mà Bạch Vi dáng vẻ làm như không thấy, thẳng lưng ngẩng đầu.
Nữ đế khẽ nhíu chân mày, ánh mắt chuyển đến trên người nữ quan. Nữ quan tổng quản lập tức hiểu ý, đi xuống đem tấu điệp cầm lấy, sau đó ở trước mắt toàn thế mọi người dõng dạc đọc to nội dung.
Nội dung bên trong đại khái là về quan viên Tân Châu kết bè kết phái, cùng nhau tham ô, bên trong dẫn chứng rõ ràng, bằng chứng đầy đủ, quả nhiên không có chỗ nào chê trách.
Mặt rồng lập tức tức giận. Nữ đế vỗ mạnh vào án, âm thanh vang vọng khắp tuyên chính điện:
“Tuyết quốc chúng ta quanh năm đều lạnh lẽo, chỉ có thời điểm này là có thể gieo trồng lương thực, thế nhưng một đám quan lại các ngươi chỉ vì lợi riêng lại cấu kết với nhau bán ra hạt giống kém chất lượng cho dân chúng… Chỉ vì lợi nhỏ mà đem tồn vong quốc gia ra đánh cược, quả nhiên là đại nghịch bất đạo.” Một hơi nói nhiều như vậy, nữ đế hơi thở có chút không ổn định, rốt cuộc phải ngừng lại một lúc lâu mới có thể tiếp tục nói: “Đại lý tự khanh, khanh đi điều tra rõ ràng cho trẫm, không bắt sạch đám quan tham kia, khanh tự mang đầu mình về đi.”
“Thần tuân chỉ.” Đại lý tự khanh lập tức cúi đầu nhận mệnh, ánh mắt hơi nhìn về phía tả tưởng. Bạch Vi lập tức dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng ta, nàng ta khẽ gật đầu sau đó lui xuống.
Những cử chỉ này hoàn toàn không thoát khỏi tầm mắt của hữu tướng. Bà như thế nào không rõ đại lý tự khanh kẻ này theo phe tả tướng, mà đám quan viên ở Tân Châu kia cũng là tay chân của nàng ta, đây chẳng phải là thả hổ về rừng sao?
Nghĩ tới, bà lập tức tiến lên phía trước, đem suy nghĩ bẩm báo lên:
“Hồi bẩm bệ hạ, việc này quá mức trọng đại, sợ rằng một mình đại lý tự khanh đại nhân không thể gánh vác được. Đều nói Hiên Vân vương công chính nghiêm minh, việc này không bằng để ngài ấy cùng Phương đại nhân cùng nhau điều tra đi.”
“Lời này quả thực không sai.” Nữ đế gật đầu đồng thuận: “Hiên Vân Vương, việc lần này do ngươi làm chủ, mang theo đại lý tự khanh đi điều tra cho rõ đi.”
“Thần tuân chỉ.” Hiên Vân vương là hoàng nữ cùng phụ cùng mẫu với nữ đế cho nên trong trận tranh đoạt hoàng quyền mới giữ được cái mạng.
Hiên Vân vương người này cái gì cũng tốt, chẳng qua quá mức thẳng thắn, cho nên thười điểm chọn người kế vị, tiên đế mới lựa chọn nữ đế mà không phải chọn nàng. Bất quá nàng ta cũng tự thấy bản thân không phù hợp với hoàng quyền, cho nên chỉ làm một vương gia nhàn tản.
Danh tiếng công chính nghiêm minh của Hiên Vân vương là không thể bàn cãi.
Sắc mặt tả tướng thoáng sa sầm. Bất quá nàng ta rất nhanh bình phục lại tinh thần. Bạch Vi tiến lên vài bước đi vào giữa điện, quỳ gối mà tâu:
“Hồi bẩm bệ hạ, nếu như quan viên Tân Châu thực có tội, vậy bệ hạ cần nhanh chóng tìm ra quan viên kế thừa, như vậy mới không làm chậm trễ việc sản xuất lương thực cho mùa đông.”
Lời này quả thực có lý, Tân Châu là địa phương có sản lượng lương thực cao nhất ở Tuyết quốc, nếu như tình huống sản xuất gặp trì trệ, vậy thì mùa đông năm nay quả thực là khó mà đi qua.
Nữ đế dáng vẻ nghiền ngẫm, sau đó nói: “Vậy theo khanh nên để ai kế nhiệm chức vụ.”
Bạch Vi cũng chỉ chờ có vậy, lập tức lên tiếng đáp:
“Hồi bẩm bệ hạ, mặc dù quan viên Tân Châu tham ô, bất quá thế hệ sau lại không có tội. Dựa theo luật pháp Tuyết quốc chúng ta, chức vụ hẳn là truyền lại cho nữ nhi của bọn họ.”
“Hồi bẩm đế mẫu, việc này không hợp lý.”
Thanh âm dễ nghe đột nhiên truyền đến khiến cả điện đều yên lặng. Hàn Vân Nhược lẳng lặng quỳ xuống bên cạnh Bạch Vi, sống lưng thẳng tắp không hèn yếu.
Nữ đế nhìn nữ nhi quỳ bên dưới, ánh mắt lướt qua tia sáng khó thấy. Không thể không thừa nhận, một tháng qua, tiểu nha đầu này tiến bộ không ít, tấu chương nàng phê qua đều cụ thể rõ ràng, biện pháp giải quyết mạch lạc không kẽ hở so với trước kia tốt hơn nhiều lắm.
Lúc này nghe nàng lên tiếng phản bác tả tướng, nữ đế cảm thấy thập phần hứng thú, lập tức ra hiệu cho nàng nói tiếp.
Hàn Vân Nhược lưu loát nói tiếp:
“Hồi đế mẫu, theo ý kiến của nhi thần, pháp luật Tuyết quốc đã đến lúc phải chỉnh sửa.”
“Lời này là có ý gì?”
“Thái tử diện hạ là muốn lật trời sao?”
“Ngay cả pháp luật mà cũng muốn đổi, nàng ta xem mình là cái gì?”
“Quả nhiên là gỗ mục không thể khắc…”
Phía dưới triều thần không chút kiêng kị mà ồn ào bàn tán, ngay cả hữu tướng cũng đối với lời này cảm thấy nghi ngờ, không biết Hàn Vân Nhược có uống lộn thuốc hay không.
Ánh mắt nữ đế sắc bén chiếu xuống, thanh âm lạnh lùng: “Vân Nhược, lời này có ý gì?”
Hàn Vân Nhược không chút sợ hãi mà nhìn thẳng, tiếp tục nói: “Bẩm đế mẫu, sở dĩ quan lại Tuyết quốc chúng ta thường thường chia bè kết phái tham ô, quan lại trong triều nhiều người còn không biết một cái chữ chính là do pháp luật có bất cập. Pháp luật của Tuyết quốc hoàng đế sáng lập ra có đề cập đến chức quan phải là mẫu truyền nữ nối, bất quá theo nhi thần, chúng ta nên tổ chức khoa cử, chiêu dụng người tài, như vậy mới có thể khiến cho chất lượng quan lại tăng lên, Tuyết quốc có người tài trợ giúp mới có thể phát triển.”
“À…” Nữ đế nghe lời này có chút nghiền ngẫm.
Thành thật mà nói, việc quan lại không biết chữ bà cũng đã từng có người dâng tấu, hơn nữa tấu chương bên trong có đôi khi viết sai chữ khiến bà càng thêm đau đầu, bất quá bà chưa từng nghĩ đến việc thay đổi quy chế chức vụ, không nghĩ tới nữ nhi mà bà luôn bỏ qua lại có thể nghĩ tới.
Nữ đế không vội lên tiếng, ánh mắt chiếu xuống quan lại phía dưới. Đám quan viên lập tức nhìn nhau, Bạch Vi là người thứ nhất lên tiếng:
“Thần không cho rằng đây là ý kiến hay, pháp luật chế định đã tồn tại trăm năm, không thể thay đổi được.”
“Thần cũng không đồng ý.”
“Thần cũng không đồng ý…”
Đám người theo phe tả tướng đồng loạt quỳ xuống, thanh âm vang dội cả Tuyên Chính điện. Hàn Vân Nhược mặt không đổi sắc nhìn đám người này, không nhanh không chậm nói:
“Nhi thần chỉ có một câu, quan lại trong triều nếu không tài thì chính là tặc.”
“Ha ha…” Nữ đế bị một lời này của Hàn Vân Nhược chọc cho cười thật lớn. Này tiếng cười khiến cho đám triều thần giương mắt nhìn nhau, không biết nữ đế là có ý gì.
“Hay cho một câu không tài là tặc. Tốt, rất tốt.” Nữ đế hiếm khi hòa ái nhìn Hàn Vân Nhược nói: “Nếu con đã nói như vậy, vậy việc thay đổi chính sách này liền giao cho con đi.”
“Bệ hạ…”
“Thế nào? Quyết định của trẫm cần các ngươi dị nghị?”
Đám quan lại muốn phản đối cũng không dám mở miệng thêm nữa. Nữ đế đã nói như vậy, bọn hắn còn dám mở miệng sao? Bọn hắn vẫn còn tiếc mạng.
*****
Trong một phòng bao tại Tuyết Hương quán, tiểu quan quán nổi danh nhất kinh thành lúc này không khí trầm lặng đến mức quỷ dị. Ánh mắt đám người đều đặt trên người nữ tử đang ngồi ghế chủ vị.
Chỉ thấy nữ nhân kia mắt ưng mày kiếm, dáng vẻ anh khí mười phần, bất quá lúc này anh khí trên thân đã sớm rút hết, chỉ còn lại áp lực vô hình tỏa ra khiến người ta không dám thở mạnh.
Đám người xung quanh chỉ có thể len lén nhìn nhau.
“Không tài thì chính là tặc, không tài thì chính là tặc…Ha.” Nữ nhân ngồi tại ghế chủ vị đột nhiên lên tiếng, thanh âm giống như hàn băng ngàn năm.
Những người khác thoáng chốc rụt cổ lại, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía một nữ tử trung niên. Nữ tử kia thấy ánh mắt đám người nhìn về phía mình nhịn không được cắn chặt răng, thấp giọng hướng nữ tử kia nói:
“Tướng gia, ngài cần gì vì loại sâu kiến đó mà tức giận?”
“Đúng vậy, đúng vậy, lần này nàng ta chẳng qua là may mắn, gỗ mục thì mãi mãi không thể khắc được.”
“Gỗ mục không thể khắc.” Nữ tử ngồi tại ghế chủ vị không ai khác chính là Bạch Vi, nàng ta lặp lại câu nói của vị đại thần kia, trên môi lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Nàng ta nói không sai, không tài chính là tặc, các ngươi nói cũng không sai, gỗ mục không thể khắc.”
Nàng ta nói xong chậm rãi đứng lên, ánh mắt rét lạnh khiến đám người trong phòng co rúm.
Đột nhiên Bạch Vi giơ cao cánh tay, đem ly rượu ngọc trong tay ném mạnh xuống bàn. Rượu trong ly lập tức bắn ra tứ phía, làm ướt đám quan lại xung quanh, bất quá không ai dám lên tiếng.
Bạch Vi cười lạnh nói:
“Các ngươi quả nhiên là tặc, các ngươi cũng chính là gỗ mục. Mẹ kiếp, một lũ ăn hại.” Nàng ta thở mạnh từng hồi, ánh mắt thập phần hung ác: “Xem ra ta đã bị thái tử che mắt, nàng ta quả nhiên là biết cách ẩn giấu, hiện tại xem ra nàng ta đã bắt đầu muốn chống trả.”
“Tướng gia, lời này ý là…”
“Ngu ngốc, tướng gia chính là nói trước kia thái tử chỉ giả trang ngu ngốc mà thôi, hiện tại thời điểm sức khỏe nữ đế không tốt, nàng đương nhiên sẽ tận dụng cơ hội này để lấy lòng nữ đế.”
“Vậy… Chẳng lẽ chúng ta để yên cho nàng?”
“Để yên?” Bạch Vi trầm giọng lặp lại, trên môi nở một nụ cười lạnh: “Hổ con cho dù có là hổ bất quá cũng không có bao nhiêu uy hiếp. Nhân lúc thế lực nàng ta chưa trưởng thành, chúng ta tiên hạ thủ vi cường đi.”
Đám quan lại nghe tới đây, sắc mặt đều trầm xuống.
Đúng vậy, chỉ cần nhân lúc này đem nàng bóp chết trong chứng nước, như vậy bọn họ cần gì phải lo lắng dè chừng?
Bách Vi khẽ nheo mắt nhìn ngọn nến đang cháy trên bàn, trong mắt lộ ra một tia sáng lạnh.
"Hàn Vân Nhược, có trách cũng chỉ trách ngươi thể hiện không đúng lúc, ngoan ngoãn nghe lời một chút không phải sẽ sống nhiều thêm được ít năm sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.