Nữ Chính Xuyên Sách Trả Thân Thể Cho Ta!

Chương 48: Thích




Editor: Yue.
Trình Lịch: Tớ quên mất chuyện quan trọng.
Tê Diệu:?
Trình Lịch: Cậu trở về, chúng ta còn chưa chúc mừng nha! Đêm nay bung xõa một trận không?
Tê Diệu bỗng nhiên sửng sốt. Cô cẩn thận nghĩ nghĩ, hoàn toàn chính xác, sau khi trở lại cỗ thân thể này, thế nhưng phá lệ không uống rượu đua xe giống như ngày thường, ngược lại mỗi ngày đợi ở trong nhà, ngoan ngoãn giống đứa bé ngoan, mấy điểm này đều không giống cô. Nhân sinh đắc ý đều cần vui chơi xả láng, cô hẳn là phải khôi phục tính cách vô tâm vô phế tranh thủ hưởng lạc giống trước kia mới đúng.
Tê Diệu: Được, tối nay gặp.
Trình Lịch: Chỗ cũ? Có rượu ngon, chờ cậu.
Tê Diệu nhắn lại một chữ OK.
Không giống Tê gia mỗi ngày cười nói vui vẻ, vô cùng tường hòa, còn có một cún Đần có thể vuốt ve, Sở gia cho dù có khách tới cũng là an an tĩnh tĩnh, tuyệt sẽ không tồn tại có người lớn tiếng ồn ào, cảnh tượng cười cười nhốn nháo. Tê Diệu đợi ở chỗ này, luôn cảm giác giống như là ngồi xổm ở trong ngục giam, đây cũng chính là nguyên nhân cô không muốn đợi ở Sở gia.
Ra cửa không cần thông báo, thậm chí không có người sẽ để ý xem bây giờ cô ở nơi nào, coi như để ý cũng không phải là bởi vì thân tình.
Tê Diệu đổi áo ngủ, lái một chiếc Porsche ra cửa. Không muốn chết thì đừng đua xe ở trong nội thành, cho dù là ở bên ngoài nội thành cũng phải chú ý an toàn, Tê Diệu vui vẻ thoải mái mà lái xe về phía một quán bar.
Cô quen thuộc mà dừng xe, quen thuộc mà vào cửa, trong nháy mắt, âm nhạc ồn ào mạnh mẽ rót vào lỗ tai, dùng sức đánh thẳng vào thần kinh của cô, ồn ào đến đại não đều nhanh muốn nổ mạnh, ánh đèn kỳ quái. Bước chân của Tê Diệu bỗng nhiên dừng lại, kém chút quay đầu rời đi cái địa phương giống như yêu ma quỷ quái này.
Cô thiếu điều mộng bức[1] mà ôm lấy đầu.
F*ck. Trước kia cô thích chơi gì ở những địa phương này nhỉ? Vì cái gì ồn ào như thế?
Thật sự muốn, Ồn! Chết! Người! Á!
Tê Diệu cố nén cảm giác không thoải mái, tìm kiếm vị trí Trình Lịch ở khắp nơi. Quả nhiên, Trình Lịch đã sớm bày rượu ngon, ngồi ở trong phòng chờ cô. Nhìn thấy Tê Diệu, trong ngọn đèn tối tắm lờ mờ có thể thấy được con mắt tỏa sáng lấp lánh của Trình Lịch, Tê Diệu nhìn thấy mà hốt hoảng một trận.
Tê Diệu buồn bực nói: "Tại sao tớ cảm giác cậu giống như một con sói vậy."
Trình Lịch: ".. Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?"
"Được rồi được rồi, mặc kệ." Cô cam chịu ngồi ở bên cạnh Trình Lịch, ngày hôm nay Trình Lịch không có gọi thêm bạn bè, chỉ có hai người bọn họ ngồi ở phòng, bên cạnh có mấy tên nhân viên phục vụ tất cung tất kính chờ chọn món.
Tê Diệu nhìn mấy bình rượu đã bày ở trên bàn, nồng độ không thấp, trong nháy mắt có chút sợ.
Cô khoát khoát tay: "Tớ cảm thấy mấy bình này là đủ rồi."
Trình Lịch một tay gối lên cái ót đang nhìn cô, nghe vậy ngẩn người, nghi hoặc mà lẩm bẩm: "Bà dì đến rồi à? Không đúng, tớ nhớ rõ cậu không phải có vào mấy ngày nay mà."
Tê Diệu: "..."
Trình Lịch: "Làm sao vậy, ngày hôm nay không muốn uống rượu?"
Tê Diệu nói: "Tớ đoán chừng cỡ nhiêu đây là vừa."
"Này, tửu lượng của cậu tớ còn không rõ ràng hả? Mấy bình này đều không đủ một mình cậu uống." Trình Lịch cho là thời gian dài cô không có tới nơi này, nghiệp vụ có chút không thuần thục, búng tay ra hiệu nhân viên phục vụ đem thực đơn lại đây, để Tê Diệu chọn thêm mấy thứ.
Tê Diệu híp mắt lại, tỉ mỉ mà đem thực đơn nhìn một lần, ở ánh nhìn chăm chú của một đám người trầm mặc một lát, hỏi: "Lấy cho tôi một bình tốt nhất --
Sữa bò."
"Phốc!" Trình Lịch uống một ngụm rượu, sặc đến cuống họng nóng rát đau đớn, dùng sức vỗ ngực ho khan không ngừng.
Tê Diệu cùng bọn họ hai mặt nhìn nhau, vốn phải là một trương mặt xinh đẹp lại mang theo vài phần vô tội: "Làm sao vậy, không có? Nước trái cây cũng có thể."
Trình Lịch: "..."
Sau khi trải qua thỏa hiệp không nói gì, trước mặt Tê Diệu bày một ly sữa bò nóng, cùng với đồ uống Cocktail được pha chế hầu như không chứa hàm lượng cồn trong đó.
Trình Lịch nhìn cô cầm lấy sữa bò nóng ừng ực ừng ực uống nửa ly, buồn bực hỏi: "Cái này có cái gì tốt mà uống?"
Tê Diệu giơ lên môi, cười đến rất là vui vẻ: "Tớ cảm thấy uống rất ngon đó."
Bên cạnh môi của cô lưu lại một vòng sữa bò, giống như lập tức ý thức được nên dùng đầu lưỡi liếm sạch sẽ. Trình Lịch trơ mắt nhìn đầu lưỡi màu hồng của cô trượt một vòng theo bên môi, cậu nhìn thấy mà miệng đắng lưỡi khô, một luồng khí nóng xông lên đầu, buồn bực không lên tiếng cầm ly rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Tê Diệu vỗ vỗ đầu vai của cậu: "Đừng uống quá mãnh liệt, tớ không muốn chút nữa phải gọi người đến khiên cậu đâu."
"Cậu thấy tớ giống là loại em trai uống đến bất tỉnh hay sao?" Trình Lịch vừa buồn cười lại bất đắc dĩ vuốt vuốt cái mũi, tạm thời tiếp nhận Tê Diệu ở hiện tại không còn là nữ hán tử oai phong một thời năm đó.
"Tớ uống rượu, cậu uống đồ uống của cậu, cũng kém không nhiều." Cậu buồn bã nói.
Tê Diệu tán đồng gật đầu.
Đêm hôm khuya khoắt uống rượu đối với thân thể không tốt, tối hôm qua cô còn dặn dò dì giúp việc ở trong nhà ngâm trà cẩu kỷ cho cô uống. Hiện tại tuổi tác cũng lớn, là thời điểm dưỡng sinh, còn không biết ngày nào thân thể suy sụp đâu.
Trình Lịch uống rượu uống đến thất thần, luôn luôn thỉnh thoảng liếc về phía Tê Diệu, ý cười trên khóe môi vẫn luôn hiện chưa tắt.
Tê Diệu giống như không bắt trúng tần số.
Cô làm việc và nghỉ ngơi thật vất vả bị xoay theo quỹ đạo, mỗi ngày đúng mười giờ nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ, gần đây ở trong nhà cũng là chơi đùa điện thoại xong liền ngủ. Hiện tại đã gần rạng sáng, Tê Diệu dần dần cảm nhận được cơn buồn ngủ, ánh mắt của cô mông lung, ngồi ở trên ghế sô pha nghe âm nhạc ầm ĩ, mà lại muốn đi ngủ.
Đầu cô nghiêng qua nghiêng lại, cơn buồn ngủ dần dần tiến tới.
Trình Lịch trơ mắt nhìn Tê Diệu hơi híp mắt lại, hô hấp đều đều, còn câu được câu không trả lời cậu. Lờ mờ có thể khui ra vài phần bộ dáng đáng yêu khi ở trong thân xác của Tê Diệu.
Không biết vì cái gì, cái khuôn mặt giống như huynh đệ mà mình nhìn vài chục năm này, lại lần đầu tiên làm tim Trình Lịch đập nhanh hơn mấy phần, có chút luống cuống tay chân.
Ánh mắt của anh không tự chủ chuyển tới trên đôi môi có chút mở ra của Tê Diệu, mượt mà no đủ, là vẻ đẹp mà chính mình chưa hề phát hiện qua.
Giờ phút này.
Trình Lịch rốt cục có thể trả lời vấn đề của Tê Diệu.
Cho dù là cô đổi một cái thân thể, sự động lòng của cậu cũng chưa từng biến mất đi. Cậu thích chính là tất cả của cô, cũng không phải chỉ vẻn vẹn là một gương mặt ngoan ngoãn xinh đẹp.
Hầu kết trên cổ của cậu nhấp nhô lên xuống, ánh mắt nhìn Tê Diệu một lúc lâu vẫn không dứt ra được.
* * * Cậu chỉ muốn nói cho cô, tình cảm của cậu.
Cậu kìm lòng không đặng chậm rãi cúi đầu xuống. Thanh âm trong lòng nói cho cậu biết không thể, lại làm thế nào cũng khống chế không nổi động tác của chính mình, chỉ muốn cách Tê Diệu càng thêm gần một chút.
Cậu giống như có thể ngửi được hương thơm từ mái tóc dài mềm mại của cô. Cô ngủ thật sự là quá mức an ổn, làm Trình Lịch mềm lòng đến rối tinh rối mù.
"..."
Đúng lúc này, điện thoại bỗng nhiên vang lên tiếng chuông, đem Tê Diệu đánh thức. Cô dụi dụi con mắt, lại nhìn thấy Trình Lịch nghiêm trang mà ngồi ngay ngắn, ánh đèn trong phòng hơi có vẻ tối đen, nếu không còn có thể nhìn thấy thính tai đỏ phừng phừng của cậu.
Tê Diệu cầm điện thoại di động lên, Trình Lịch giả bộ như vô tình hỏi nói: "Là ai thế?"
Cô nhìn thoáng qua Trình Lịch, do dự một chút.
"Là Tê Vọng."
Trình Lịch ý cười biến mất ở khóe môi.
* * *
[1] Yue: Vẻ mặt mộng bức (一脸懵逼): Vốn từ mộng bức là lời nói ở phía ĐB Trung Quốc, ý là trạng thái bị chuyện gì đó giật sấm (kinh ngạc, chấn động, đứng hình, chết lặng, bốc khói lời) "ngoài khét trong sống". Và vẻ mặt mộng bức có thể hiểu là, sau khi bị "sét đánh" bởi một chuyện nào đó hoặc ai đó, khuôn mặt xuất hiện biểu cảm trợn mắt hốc mồm.
Cách dùng: – Khi bạn khó lý giải về một người hoặc một chuyện, một sự cố nào đó.
– Khi bạn ngẩn tò te, cạn lời, chết đứng or chết lặng với 1 ai hay chuyện nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.