Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 90: Tiểu khả ái của lão đại (18)




Ninh Phong nửa phút sau mới phản ứng lại.
Hắn ta ngây người liếc nhìn Chu Kình Hoán đang trầm ngâm, rồi nhìn sang tiểu khả ái.
"........."
Được rồi, tôi hiểu rồi.
Ba giây sau, Ninh Phong chạy trốn khỏi đây với tốc độ cực nhanh.
Các người đang yêu đương?
Nhưng kéo tôi xuống nước? Đây có phải là những gì mọi người nên làm?
Một cậu bé cơ trí như tôi đương nhiên sẽ chạy mất dép!
Trà Trà nhìn Ninh Phong đang phóng đi với tốc độ gần 100 mét, có chút sững sờ, "Tôi, tôi thật sự có thể đánh bại hắn! Anh phải tin tôi."
Lúc này, Chu Kình Hoán cũng đã bình tĩnh lại một chút.
Anh thở dài biểu tình không rõ nhìn cô.
"Tại sao em muốn trở thành tiểu đệ của tôi?"
Trà Trà, "........."
" Ân? Lúc nãy trong nhà ăn em nói muốn đuổi tôi xuống khỏi vị trí giáo bá, cũng là nghiêm túc?"
Anh nheo mắt đánh giá tiểu khả ái trước mặt này.
Thanh tú, yếu đuối đáng thương, sao lại có tham vọng như vậy?
Nghe thấy Chu Kình Hoán nhắc lại những gì cô đã nói ở nhà ăn lúc trước, cô đành phải gật gật đầu.
Này, có phải cô ấy bại lộ quá nhanh rồi không?
Làm gì ai chưa đánh vào lòng địch đã nói kế hoạch của mình cho họ biết?
Thất Thất, [..........]
Con sói đuôi to bị biến thành kẻ địch?
Xin lỗi, nó cũng rất muốn cười!
Rõ ràng, Trà Trà không phải là một người hay rối rắm, chỉ cần rối rắm nhiều nhất là ba giây, cô ấy sẽ vô tâm vô phế mà quên mất.
Đối với cô ấy, biết là biết.
Dù sao không có gì không thể nói.
Cô gật đầu và giải thích với Chu Kình Hoán một cách rất nghiêm túc, "Tôi thực sự rất nghiêm túc! tôi nghĩ rằng việc trở thành giáo bá là rất mạnh, mọi người sẽ tránh xa ba mét khi nhìn thấy tôi, vì vậy tôi muốn trở thành tiểu đệ của anh trước và làm quen với nó........"
Nói xong đến lời cuối cùng thì Trà Trà cũng có chút ngượng ngùng.
Sau khi làm quen với việc này, cô sẽ tìm cách chiếm đoạt ngai vàng.
Vẻ mặt của thiếu niên trở lại bình tĩnh.
Giọng nói cũng bình tĩnh hơn một chút.
"Làm tiểu đệ của tôi cũng không phải là không thể, nhưng........"
"Nhưng sao?" Mắt Trà Trà đột nhiên sáng lên!
Chắc chắn, anh ấy là một người tốt! Đồng ý thật sảng kɧօáϊ!
Ngay lập tức, cuộc trò chuyện của Chu Kình Hoán chuyển sang, đôi mắt đen của anh ta dường như phát ra ánh sáng xanh lục.
Nó giống như một con sói với cái đuôi to ăn thịt người.
"Tuy nhiên, tôi cần em đi thực tập với tôi vài ngày trước, khi thời gian thực tập kết thúc, tôi sẽ quyết định có để em làm tiểu đệ của tôi hay không."
Trà Trà ngẩn người, " A??? Còn phải thực tập sao?"
" Đúng vậy! Vạn nhất năng lực của em không tốt, nếu đi ra ngoài dưới danh nghĩa của tôi, em có thể làm mặt mũi của tôi bị nén đi? Vì vậy, thực tập rất quan trọng, tiểu khả ái, em phải cố gắng lên a!"
Chu giáo bá cười rất dịu dàng.
Hoàn toàn không cảm thấy phương pháp dụ dỗ này có vấn đề.
Yên tâm thoải mái bắt cóc!
Trà Trà, " Được rồi."
Thực hành trước.
Ninh Phong có thể đứng thứ hai, đương nhiên cô cũng có thể!
Ninh Phong lại bị kéo ra nói: "......" Ta thực khổ mà.
Chu giáo bá, thành công dụ dỗ cô gái nhỏ, cười tươi như gió xuân.
Tỏ tình hay không tỏ tình không quan trọng.
Dù sao, bây giờ, người đã ở đây.
Tương lai còn dài.
Hắn có nhiều thời gian, chậm rãi đem người nhét vào trong mương.........Không đúng không đúng chậm rãi đem người ôm vào trong lòng.
Thất Thất đã bị choáng váng bởi thói quen của con sói đuôi to.
[..........] Đơn giản như vậy liền đem Trà Trà của nói bắt cóc đi rồi?
Trà Trà ngoan của nó lại bị sói đuôi to bắt cóc?
Rất tức giận!
Nhưng không sao cả, cho dù bắt cóc được cũng vô dụng, không phải cũng chỉ nhìn được mà không ăn được đây thôi.
Hừ hừ, Trà của ta là của ta, con sói đuôi to xấu xa!
Về sau cũng có thể có thể làm theo sói đuôi to!
Thất Thất tràn đầy tự tin.
Giống như Chu giáo bá tự tin chờ Trà Trà tỏ tình với mình

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.