Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 447: Tổng tài trong lòng có bạch nguyệt quang (27)




    Đúng như lời Hoắc Kình đã hứa.
Suốt một tuần, Trà Trà cũng không có đi học.
Còn chuyện Hoắc Kình làm như thế nào để xin phép cho cô nghĩ, thì Trà Trà cũng không biết, cũng không hỏi, dù sao hỏi cũng hỏi không ra.
Bất quá, cô biết hắn quyên tiền để xây thêm khu dạy học!
Khiến trường học ồn ào một trận.
Đối với chuyện này, Trà Trà còn cố ý suy nghĩ một chút.
Vạn nhất về sau một ngày nào đó cùng Hoắc Kình cãi nhau, Hoắc Kình có thể hay không bắt cô đem chuyện quyên tiền này cùng nhau bồi thường lại cho hắn.
Xây khu dạy học nhiều tiền như vậy, cô hẳn là bồi thường không nổi?
Cho nên......Vẫn là không cần cùng Hoắc Kình cãi nhau.
Thời điểm Tiểu cô nương cùng lão gia tử phất tay tạm biệt nói muốn đi học.
Đem lão gia tử đau lòng đến hỏng rồi.
Lão gia tử không ngừng dặn dò.
"Ở trong trường học nhất định phải chiếu cố tốt cho bản thân, có chuyện gì, báo cho quản gia đi đón cháu.
Nếu là nơi nào không quen, liền cùng ta nói, Hoắc gia ta không thiếu nhất chính là tiền, tiền là dùng để làm gì? Còn không phải để cho cháu dâu tương lai của ta chơi sao!"
Trà Trà đôi mắt đen lúng liếng tràn đầy ánh sáng, cô gật gật đầu, thiếu chút nữa liền muốn hỏi một câu, có thể hay không để cho cô không cần phải đi học.
Hoắc kình một tay đem tiểu cô nương xách đến phía sau mình, vẻ mặt vô ngữ nhìn lão gia tử.
"Em ấy học xong, buổi tối sẽ trở về! Lại không phải không trở về chủ trạch, ba lo lắng cái gì?"
Lão gia tử, "......"
Nga, buổi tối còn sẽ trở về.
Ân, khá tốt.
Ông hướng về phía tiểu cô nương sau lưng Hoắc Kình vẫy vẫy tay, nhìn theo hai người lên xe.
Trên xe.
Hoắc Kình đem tiểu cô nương nhỏ nhắn ôm vào trong lòng ngực, nhẹ giọng dặn dò.
"Anh buổi trưa sẽ ở gần trường học chờ em, sau đó mang em đi ăn cơm trưa, em nhớ kỹ, không cần chạy loạn, nhà ăn của trường học rất nhiều người, cơm cũng không thể ăn."
Tài xế, "......" Rõ ràng ngài so với lão gia tử còn dong dài hơn.
Trà Trà suy nghĩ một chút, gật gật đầu, "Được rồi, em bồi anh ăn cơm."
Hoắc Kình lại từ trong điện thoại mở ra thời khoá biểu của tiểu cô nương.
Hắn nói, "Em hôm nay buổi sáng có bốn tiết, buổi chiều có hai tiết, phân biệt là......"
Trà Trà rất bất đắc dĩ.
Cô nghiêng đầu suy tư trong chốc lát, không nhịn xuống, vươn tay quơ quơ trước mặt Hoắc Kình.
"Hoắc Kình, anh nói xem, em là bạn gái của anh hay là con gái của anh?"
Tiểu cô nương đôi mắt ướŧ áŧ tràn đầy u oán.
Hoắc Kình nhìn tiểu cô nương trong lòng ngực, trầm giọng nói, "Đều không phải, em là vị hôn thê của anh."
Thật vất vả mới bắt được vị hôn thê tới tay.
Tuy rằng là hắn đơn phương tuyên bố cô là vị hôn thê, nhưng cô không có phản bác, tóm lại, đó chính là đã thừa nhận hắn là vị hôn phu.
Trà Trà hừ một tiếng, bắt đầu nghiêm trang nói lung tung.
"Nếu anh nói em là vị hôn thê của anh, vậy anh liền chú ý một chút, anh hẳn là quan tâm đến sinh hoạt của vị hôn thê, mà không phải quan tâm tình hình học tập của vị hôn thê!
Hơn nữa anh vẫn luôn ở bên tai em blah blah học tập, sẽ làm em có áp lực rất lớn rất lớn.
Nếu áp lực của em đặc biệt lớn, em liền sẽ tâm tình không tốt, em tâm tình không tốt, liền sẽ ăn cơm không ngon, ăn không hết cơm, em liền sẽ không cao.
Em không cao, em liền sẽ tính tình trở nên kém đi, tính tình một khi kém đi, làn da cũng sẽ trở nên không tốt, sau đó anh sẽ có một vị hôn thê vừa lùn vừa khó coi!"
Tiểu cô nương đúng tình hợp lý nhìn chằm chằm hắn.
Đem Hoắc Kình nói đến sửng sốt.
Hoắc Kình áp xuống ý cười trên khóe môi.
"Nguyên lai, anh đốc thúc em học tập, sẽ đối với em tạo thành ảnh hưởng ác liệt đến như vậy?"
"Đúng!" Tiểu cô nương đặc biệt chắc chắn nhìn hắn, "Anh cũng không nghĩ có một vị hôn thê vừa lùn vừa khó coi đi?"
Ai mà không muốn một tiểu cô nương xinh xinh đẹp đẹp?
Vừa mềm lại vừa ngoan.
Nhìn một cái, tâm tình liền sẽ trở nên tốt hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.