Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 393: Thanh Mai Ngọt Ngào 46






Giang Ly Hoán từ trong túi Trà Trà tìm được điện thoại, sau đó gọi điện thoại.
Sau đó lại lần nữa đem điện thoại nhét vào trong túi của cô.
"Bạn cùng bàn của em, cần phải đi bệnh viện.
"
Hắn thấp giọng nhắc nhở.
Trong mắt mang theo vài phần lạnh lẽo.
Hắn không quá thích bạn cùng bàn của cô.
Quá phiền.

Nhưng lại không có biện pháp, tiểu cô nương quan tâm bạn cùng bàn kia, Uh, hỗ trợ lẫn nhau, là phẩm chất tốt.
Trà Trà gật gật đầu, quay đầu nhìn về phía Phó Dương và An Uy.
Sau đó cô phát hiện! ! An Uy cái kẻ lỗ mãng kia còn đang nói chuyện với Phó Dương.
Phó Dương vẫn như cũ đem chính mình cách ly thế giới, không khác gì người rối gỗ, không nói chuyện, cũng không có bất luận cảm xúc gì.
Trà Trà, "! ! An Uy, cậu đưa Phó Dương đi bệnh viện trước đi, chờ Giang Ly Hoán đem chuyện bên này giải quyết xong, chúng tôi lại đến bệnh viện tìm các người.
"
An Uy lúc này mới lấy lại tinh thần, hốc mắt đỏ bừng nhìn Trà Trà, gật gật đầu.
Hắn ta duỗi tay đỡ Phó Dương, "! ! " Nga, Phó Dương hiện tại là người rối gỗ, không có phản ứng, cũng sẽ không đáp lại.
An Uy cân nhắc vài giây.
Một phen túm Phó Dương đem người cõng lên lưng.
Trà Trà động tác ôm Giang Ly Hoán cứng đờ, ngốc ngốc nhìn An Uy cõng Phó Dương.
Trong mắt nhiều thêm vài phần cảm xúc nói không nên lời.
Lúc An Uy đi ngang qua tiểu cô nương, có chút ngượng ngùng nói, "Trà, Trà ca? Có thể giúp tôi kêu một chiếc xe không?"
Trà Trà ngây người gật gật đầu, "! ! Được.
"
Nguyên lai, còn có thể chơi như vậy a?
Giang Ly Hoán có cõng cô bao nhiêu chưa?
Không có cõng qua.
Ô, trộm hâm mộ Phó Dương một phút.

"Vừa rồi đã kêu, một lát liền đến, lại chờ một chút.
"
Thiếu niên giọng nói thanh lãnh, giống như ngày thường.
Hắn ôn nhu, chỉ có lúc nhìn đến tiểu cô nương ở trong lòng ngực này, mới có thể biểu lộ ra.
An Uy thần sắc phức tạp liên tục nói lời cảm ơn.
Không nghĩ tới, Giang Ly Hoán đã an bài chu đáo.
Nghe vậy.
Trà Trà ở trong lòng Giang Ly Hoán lại có chút giật mình, ngửa đầu nhìn hắn, tựa hồ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.
Cô hỏi.
"Vậy nếu xe tới, có phải hay không chúng ta liền có thể cùng nhau đi đến bệnh viện? Sau đó để người của anh xử lý chuyện còn lại? Chúng ta liền không cần ở lại nơi này tự mình xử lý?"
Tiểu cô nương đặc biệt ngoan, cũng đặc biệt mềm.
Đôi mắt ướŧ áŧ quá mức câu nhân.
Giang Ly Hoán muốn phản đối, lại thật sự không thể nói nên lời.
Đành phải kiềm chế cảm xúc, gật gật đầu, "Ừm, cùng đi đến bệnh viện! ! "
Cô đối với bạn cùng bàn của mình, có phải quan tâm quá mức rồi hay không?
Vẻ mặt lạnh lùng nhiễm thêm vài phần tàn khốc.
Trà Trà không chú ý tới biểu tình của Giang Ly Hoán, ngược lại ánh mắt lại nhìn chằm chằm An Uy.

An Uy mặc dù cõng Phó Dương, cũng có thể nhận thấy được tầm mắt của tiểu cô nương, hơn nữa, hắn ta thậm chí nhạy bén nhận thấy được khí lạnh trên người Giang Ly Hoán tựa hồ nhiều thêm vài phần.
Hắn ta đành phải thở dài trong lòng, sau đó chịu đựng tầm mắt lạnh băng dò hỏi.
"Trà, Trà ca, cậu, cậu vẫn luôn nhìn tôi làm cái gì?"
Một câu nói gập ghềnh.
Tiểu cô nương dựa vào trong lòng ngực của Giang Ly Hoán, rối rắm một chút, sau đó mới mở miệng nói.
"Tôi! ! Tôi cảm thấy cậu có chút ngốc! ! Xe còn không có tới, cậu vì cái gì không đem Phó Dương đặt xuống trước? Chẳng lẽ cậu định cõng Phó Dương chờ xe tới sao?"
Không cảm thấy mệt sao?
An Uy, "! ! ! ! "
Giang Ly Hoán rũ mắt, đáy mắt nhiều thêm vài phần ý cười.
Tiểu cô nương nhà hắn a, thật là bảo bối.
Bàn tay đặt bên hông cô, không tự giác dùng thêm vài phần lực.
Đem người ôm vào trong lòng chặt hơn một chút.
Trà Trà vẫn chưa nhận thấy được, ở trong lòng ngực hắn đổi tới đổi lui.
Xoay vài vòng, tiểu cô nương đột nhiên một phen kéo tay Giang Ly Hoán ra, sửa thành kéo hắn hướng về phía Phó An chạy tới vài bước.
"Mấy người các ngươi, đi tới trong góc ngồi xổm, thành thật một chút!".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.