Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 292: Điện Hạ Ta Siêu Ngoan 9






Trà Trà nghiêm nghị nhìn Mặc Tinh Hoàn.
"Kỳ thật ta biết ngươi là Thái Tử điện hạ.
"
Giọng nói mềm mại tràn đầy nghiêm túc.
Nam tử nhướng mày, "Hả? Còn gì nữa không?"
Chỉ có một bí mật như vậy? Còn muốn cùng hắn đổi chỗ tốt? Nghĩ hắn cùng ngốc giống như nàng sao?
Trà Trà mở to hai mắt nhìn hắn, "???" Bí mật này còn chưa đủ sao?
Cô biết thân phận của hắn!
Cô biết hắn là Thái Tử điện hạ!
Nhưng hắn giống như không phải rất vừa lòng.
Vậy! ! Vậy cô lại nói thêm một cái đi, bởi vì muốn bí mật đổi đồ ăn ngon, đến khiến cho Mặc Tinh Hoàn vừa lòng.

Cô rũ mắt cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó thập phần ngoan ngoãn kéo kéo góc áo của hắn.
"Điện hạ, kỳ thật là cha ta đưa ta đến đây làm gian tế, ta tự bại lộ thân phận, ta siêu ngoan nga.
"
Đôi mắt của tiểu cô nương vô cùng xinh đẹp, lấp lánh như sao trời.
Khuôn mặt nhỏ tinh xảo, tràn đầy chờ mong.
Tựa hồ đang chờ hắn gật đầu.
Bộ dáng ngốc hề hề, cực kỳ đáng yêu.
Uh, cũng rất ngoan.
Ngoan đến mức hắn muốn đem người nhốt lại chỉ để cho một mình mình nhìn.
Mặc Tinh Hoàn xoa xoa mí tâm, thu lại cảm xúc của mình suýt chút nữa khống chế không được, hắn ra vẻ lãnh đạm đáp lại một chữ, "Nga.
"
Trà Trà, "???"
" nga " là có ý gì?
Không hài lòng?
Hai cái bí mật còn chưa đủ sao?
Cô mím môi, đứng dậy đi ra ngoài.
Không đủ liền không đủ, không cho chỗ tốt thì không cho đi, thái độ còn lãnh đạm như vậy, cô cũng có tính tình của mình nha!
Nam tử thấy cô đi ra ngoài, trong lòng căng thẳng, cũng đứng dậy, "Ngươi muốn đi đâu?"
Hắn nhanh chóng đi đến trước mặt Trà Trà.

Đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn cô.
Trà Trà nhìn người chặn đường một cái, lại nhìn nhìn bộ dáng lãnh đạm kia của Mặc Tinh Hoàn, cô bĩu môi, có chút ủy khuất.
"Ngươi nghe xong bí mật không cho ta chỗ tốt liền thôi đi, ngươi còn chắn đường ta? Ngươi quá đáng!"
Âm thanh mềm mụp tràn đầy lên án.
Ngoài dự đoán khi người nào đó nghe xong lên án, xoay người bang một tiếng trực tiếp đem cửa phòng đóng lại.
Trà Trà mờ mịt, "???" Ngươi còn muốn đem ta giam lại?
Cô buồn bực duỗi tay đẩy Mặc Tinh Hoàn đang chắn đường ra, định đem người đẩy ra sau đó mở cửa.
A! !
Đẩy một chút.
Lại đẩy một chút.
! !
Trà Trà mím môi, càng thêm ủy khuất, "! ! ! ! " Ô, đẩy không được!!
Nam tử này là tòa núi lớn sao?
Mặc cho cô đẩy như thế nào, đều sẽ không có một chút sứt mẻ!
Tiểu cô nương lập tức ảo não, cuối cùng hai tay đồng thời ra trận, thề nhất định phải đem Mặc Tinh Toàn đẩy ra.
Nam tử tràn đầy bất đắc dĩ thở dài.
"Ngoan, đừng lộn xộn, có chuyện hảo hào nói.
"
Hắn duỗi tay, bàn tay to đem tiểu cô nương hai tay vừa mềm vừa nhu gắt gao nắm chặt ở trong lòng bàn tay.

Trà Trà giãy giụa muốn rút tay ra.
Loại này áp chế, khiến cô rất không thoải mái.
"Ta cùng ngươi không có gì để nói!" Lửa giận tựa như không chịu được khống chế cọ cọ lớn lên.
Khuôn mặt nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, bỗng chốc trầm xuống.
Trêи mặt đều viết ta không vui.
Mặc Tinh Hoàn thật buồn bực, nhìn tiểu cô nương đang tạc mao ở trong lòng, đành phải nhỏ giọng an ủi.
"Ta chưa nói quá không cho ngươi chỗ tốt, đừng gấp, có được không?"
Trà Trà động tác dừng lại một chút, ngay sau đó lại tiếp tục giãy giụa.
Một bên giãy giụa một bên lên án, "Chỗ tốt không phải mấu chốt, thái độ của ngươi có vấn đề! Thái độ của ngươi có vấn đề, ngươi có biết hay không a?"
Nói đến đây, Trà Trà chỉ cần tưởng tượng đến thái độ lãnh đạm vừa rồi của hắn, cô liền có chút chịu không nổi.
Hơn nữa, đôi tay bị khoá chặt, giãy giụa không được.
Cô rũ mắt, nhấc chân liền hướng Mặc Tinh Hoàn dẫm lên.
Thất Thất, 【! ! ! ! 】 Trà, Trà Trà điên rồi?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.