Tô Hoán xác định Trà Trà đã ngủ lại, lúc này mới chậm rãi đứng dậy.
Hắn lạnh mặt nhìn về phía Quý Nhan, ánh mắt lạnh nhạt, giống như con dao sắc bén.
Giang Khẽ Ngôn và Tô phu nhân hai người sôi nổi lui về phía sau vài bước, xem như để cho Tô Hoán có thời gian thay quần áo.
Quý Nhan sửng sốt nửa ngày, mới miễn cưỡng phản ứng lại.
Cũng lui về phía sau, thuận tay đem cửa phòng ngủ đóng lại.
Dù sao đối với cô ta mà nói, cô ta là muốn để Tô phu nhân nhìn thấy, hiện tại cũng đã thấy được.
Liền tính cái tên dã nam nhân kia đem Trà Trà đánh thức, cũng thương lượng không ra đối sách gì.
Đáy mắt đắc ý cơ hồ đã không khống chế được nữa.
Cô ta suy nghĩ một chút, rũ mắt đem tất cả cảm xúc giấu đi.
Ước chừng một lát sau.
Tô Hoán từ trong phòng ngủ đi ra.
Quý Nhan lúc này mới đem vui sướиɠ toàn bộ che giấu đi.
Cô ta cân nhắc, đại khái là Giang Khẽ Ngôn và Tô phu nhân hai người không thích hợp mở miệng.
Vì thế.
Đáy mắt của cô ta tràn đầy tức giận nhìn Tô Hoán, "Ngươi có biết hay không, em gái của ta đã có vị hôn phu!
Ngươi như thế nào có thể vì em gái ta không hiểu chuyện, xuống tay với em ấy? Ngươi có biết xấu hổ hay không?"
Quý Nhan blah blah......
Nói đến vài phút.
Nhưng mà, không có ai để ý đến cô ta.
Tô Hoán liền cái ánh mắt cũng lười cho cô ta.
Ánh mắt lướt qua cô ta, trực tiếp dừng ở trêи người Tô phu nhân và Giang Khẽ Ngôn.
"Sự tình chính là như các người nhìn thấy." Giọng nói trầm ổn bình tĩnh.
Quý Nhan, "???"
Ta mẹ nó nói nhiều như vậy, ngươi liền cũng không thèm nhìn tới ta một cái sao?
Cô ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Tô Hoán, lớn lên thật ra không tồi, chính là đầu óc sử dụng không được.
Thái độ đúng tình hợp lý này, sợ là không biết hai vị ngồi đối diện này là ai đi!
Cô ta dưới đáy lòng trợn trắng mắt, ánh mắt cũng dừng ở trêи người Giang Khẽ Ngôn và Tô phu nhân, thấy hai người vẫn như cũ không có mở miệng nói chuyện.
Quý Nhan cười lạnh nhìn về phía Tô Hoán.
"Cần ta giới thiệu cho ngươi biết một chút sao? Hai vị ngồi trước mặt ngươi đây, một vị là mẹ của Trà Trà, một vị là mẹ chồng tương lai của Trà Trà, nhưng mà, đều bởi vì ngươi, dẫn tới......"
"Quý tiểu thư, ngươi vẫn là đừng nói chuyện, tương đối tốt hơn."
Tô phu nhân vô ngữ đánh gãy lời nói tiếp theo của cô ta.
Xin lỗi, ngượng ngùng, bà thật sự là chịu không nổi kẻ ngu dốt lại tỏ ra là mình thông minh.
Diễn một lần là đủ rồi, còn muốn diễn vài lần......
Quý Nhan có chút xấu hổ nhìn nhìn Tô phu nhân.
"Xin lỗi, là cháu quá kϊƈɦ động, nhưng là, cháu cũng là vì đau lòng cho Trà Trà, tuổi nhỏ như vậy, đã bị cái tên súc sinh này lừa......"
Nói xong, Quý Nhan rơi xuống vài giọt nước mắt.
Tô phu nhân, "............"
Giang Khẽ Ngôn, "............"
Quả thực không thể xem nữa, quá cay mắt rồi.
Tô Hoán xoay người kéo một cái ghế dựa, động tác dứt khoát lưu loát, hắn ngồi xuống, khí thế bừng bừng.
Khiến Quý Nhan sợ tới mức cả người run rẩy.
Dù vậy, Quý Nhan vẫn là ngồi thẳng lưng, khí thế cường đại thì như thế nào?
Không chừng chính là vì áp chế bọn họ, cố ý biểu diễn ra bộ dáng này.
Tô Hoán cong cong khóe môi, ý vị thâm trường nhìn về phía Tô phu nhân.
"Tô phu nhân cảm thấy thế nào?"
Tô phu nhân, "......" Nếu không phải vì hình tượng của mình, bà sợ là phải trợn trắng mắt cho Tô Hoán xem.
Chính ngươi làm cái gì, trong lòng ngươi còn không rõ ràng sao?
Không biết xấu hổ!
"Ta cảm thấy Quý tiểu thư nói rất có đạo lý, ngươi xác thật là một tên súc sinh, tiểu cô nương nhà người ta còn nhỏ như vậy, ngươi cũng không biết xấu hổ mà xuống tay?"
Xuống tay liền xuống tay đi, còn.........
Ngươi hẳn là muốn bị mẹ vợ tương lai của ngươi kéo đen!
Tô Hoán mặt vô biểu tình: A, ngài sai rồi, là con đem mẹ vợ tương lai kéo đen!