Tô Hoán cảm giác được rất rõ ràng, sau khi nói câu nói kia.
Cô gái nhỏ nhà hắn tiểu cô nương liền không thích hắn nữa.
Liền một ánh mắt cũng không cho hắn, chỉ cho hắn xem sau gáy.
Tô Hoán, "............"
Tâm tình trầm trọng.
Lúc đến chỗ ở của Trà Trà.
Trà Trà chủ động dò hỏi, "Tiểu sở tử? Cùng nhau đi lên ngồi một chút không, uống ly trà đi."
Bởi vì, hắn ta tới tới lui lui đưa cô và Tô Hoán.
Ít nhất phải mời hắn ta uống ly trà ăn bữa cơm, tỏ vẻ cảm tạ một chút.
Sở Lê vui vẻ nói, "Được a được a!"
Chị dâu nhỏ mời hắn, hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt a!
Giây tiếp theo.
Bị một đạo ánh mắt lạnh băng đánh úp lại.
Sở Lê sắc mặt thay đổi, rất cảm thán nói.
"A, tôi đột nhiên nhớ tới......Tôi giống như có một việc đặc biệt khẩn cấp muốn xử lý, uống trà vẫn là thôi đi, vẫn là để hôm nào đi."
Trà Trà, "............"
Cô nghiêng đầu, phản ứng cực nhanh nhìn sang Tô Hoán.
Ánh mắt cảnh cáo của Tô Hoán còn chưa kịp thu hồi, liền như vậy thẳng tắp rơi vào trong tầm mắt của Trà Trà.
"Anh đang uy hϊế͙p͙ hắn?"
Cô rất là chắc chắn hỏi, giọng nói không nghe ra hỉ nộ.
Tô Hoán thầm kêu không tốt, hoảng đến không được.
Tâm tư bị chọc thủng, hắn không biết làm như thế nào cho phải, theo bản năng liền đi giải thích.
"Trà Trà, tôi......Tôi......" Nhưng mà, tôi nửa ngày, cũng không nói ra được một câu.
Hắn dùng ánh mắt cảnh cáo Sở Lê một chút, không cần quấy rầy thế giới hai người của bọn họ, nào biết, liền trùng hợp bị cô thấy được???
Trà Trà liếc hắn một cái, hừ một tiếng, xoay người rời đi.
Tô Hoán vội vàng xuống xe đuổi theo, sợ cô gái nhỏ không cần hắn nữa.
Sở Lê nhìn một màn này, nội tâm phức tạp, "............" Ta mẹ nó, ta thật là quá khó khăn.
Như vậy vấn đề tới......Ta hiện tại phải đi đâu? Vẫn là ở đâu?
Ta???
Quên đi, vẫn là đi thôi, vạn nhất Tô Hoán hống tiểu cô nương không được, đến lúc đó bị đuổi ra ngoài, hắn ta chẳng phải là bị Tô Hoán nhớ thương kéo ra từ sổ đen, sau đó đánh một trận?
Tô Hoán thật vất vả đuổi theo tiểu cô nương.
Người đã tới chỗ ở, hắn thực sự không nghĩ tới, tiểu cô nương thể lực tốt như vậy, không chỉ có chạy nhanh, hơn nữa còn mặt không đỏ tâm không nhảy.
Trà Trà đứng ở cửa, không vội vã mở cửa, quay đầu lại nhìn Tô Hoán, khuôn mặt nhỏ kia, tràn đầy nghiêm túc.
"Anh có cái gì muốn nói sao?" Cô hỏi.
Tô Hoán, "......" Đây là cho hắn cơ hội giải thích?
Vậy đương nhiên phải nắm chắc mới được!
Tô Hoán không nói hai lời, trực tiếp nhận sai, "Tôi sai rồi."
Trà Trà, "............Vậy anh sai ở đâu?"
Nga, tốc độ nhận sai rất nhanh a!
Người nào đó lập tức tiến hành khắc sâu tỉnh lại.
"Tôi không nên không cho Sở Lê đi lên......"
"Còn gì nữa?" Trà Trà lạnh mặt, người trẻ tuổi, ngươi chưa nói đến trọng điểm đâu!
Tô Hoán sắc mặt hiện lên một chút kinh ngạc, thực mau, như là ý thức được cái gì đó.
Hắn vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười bổ sung, "Tôi không nên tùy tùy tiện tiện khống chế Trà Trà ăn kẹo."
Lúc nói chuyện, Tô Hoán chặt chẽ nhìn chằm chằm sắc mặt của Trà Trà, quả nhiên khi nói đến câu này, ánh mắt của cô ngay lập tức có biến hóa, chỉ là chợt lóe lên mà qua, nhưng hắn vẫn là chính xác nhìn thấy.
Tổng cảm thấy......Đây mới là trọng điểm làm cô không vui.
Trà Trà, "Vậy anh về sau hẳn là nên làm như thế nào?"
Tô Hoán, "Về sau đều nghe Trà Trà, Trà Trà muốn làm việc gì, tôi cần phải vô điều kiện phục tùng, còn phải sủng vô điều kiện......"
Trà Trà vui vẻ gật gật đầu, lúc này mới đúng, thái độ nghiêm túc, ân, thực tốt.
Hôm nay liền không cho hắn ngủ đường cái!
Cô suy nghĩ một chút, ngô, cũng đến an ủi Tô Hoán một chút, đánh một cái tát sau đó cấp quả táo ngọt!
Vì thế, cô giơ tay vỗ vỗ vai của Tô Hoán, "Tô Hoán, chúng ta cần phải rộng lượng! Chúng ta thân là chủ nhà, mời Sở Lê một chút, thuận tiện cảm tạ hắn ta đã lái xe tới tới lui lui đưa chúng ta đi, đây là việc rất bình thường!"