Nữ Chính Không Đủ Ngọt Ngào

Chương 212: Sự Sủng Ái Của Bạo Quân ( xong )




Tiết phụ vừa tức vừa giận, nhưng đành bất lực.
Nữ nhi nhà ông thích, ông còn có thể làm gì?
Chẳng lẽ còn có thể làm người xấu đánh bổng uyên ương sao?
Ông suy nghĩ một chút, quyết định đem việc này nói rõ ràng, nếu là nữ nhi đã thật sự nghĩ đến chuyện sau này, thì không sao.
Nếu là chưa nghĩ đến, mà là bị lừa gạt.
Vậy ông nhất định phải đem nữ nhi mang về nhà!
Ông nghiến răng nghiến lợi nhìn thoáng qua Đế Hàn Thành đang mang vẻ mặt vui sướиɠ, sau đó lại đem ánh mắt nhìn sang Trà Trà.
"Nữ nhi, phụ thân chỉ hỏi con một vấn đề."
Trà Trà phá lệ ngoan ngoãn, "Vâng, phụ thân người hỏi đi, con nhất định biết gì nói hết không nửa lời giấu giếm!"
Tiết phụ nghiêm túc nhìn nàng.
"Nữ nhi có nghĩ tới, nếu là trở thành Hoàng Hậu của hắn, hắn về sau nếu lại có tam cung lục viện......"
"Việc này không có khả năng!" Đế Hàn Thành đột nhiên lên tiếng đánh gãy lời nói của ông.
Trách không được hắn rõ ràng cảm giác Tiết phụ mấy ngày hôm trước đối việc này, đã có chút buông lỏng, rồi bỗng nhiên thái độ lại đại biến.
Nguyên lai là vì chuyện này a.
Hắn đứng dậy, đi đến trước mặt Tiết phụ.
Nhìn Tiết phụ đang khϊế͙p͙ sợ, nghiêm túc nói, "Tiết tướng quân yên tâm, ta chỉ lấy một người là nàng, cũng chỉ có một mình nàng."
Còn những người khác như thế nào, thì cùng hắn có quan hệ gì?
Hắn không có tam cung lục viện, hắn cũng sẽ không muốn có tam cung lục viện.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn một người là nàng.
Tiết phụ cùng Đế Hàn Thành hai người nhìn nhau trong chốc lát.
Thật lâu sau, Tiết phụ nói, "Được rồi! Ta tin ngươi."
Ông nhìn thấy từ đáy mắt của Đế Hàn Thành sự nghiêm túc mà xưa nay chưa từng có, ông tin Đế Hàn Thành.
Trà Trà vẻ mặt mờ mịt nhìn phụ thân cùng Đế Hàn Thành.
Sau đó, lại nhìn tâm tình của phụ thân đột nhiên trở nên tốt hơn.
Nghĩ lại lời nói vừa rồi của hai người này, nga, cô giống như đã hiểu.
Tam cung lục viện = người nhiều!
Người nhiều = đồ ăn ngon sẽ ít đi = cô ăn không đủ no!!!
Như vậy, vấn đề này thật sự rất nghiêm trọng!
Cho nên, kiên quyết không thể có tam cung lục viện!
Cô cười tiến đến bên cạch Đế Hàn Thành, nắm chặt nắm tay uy hϊế͙p͙, "Ngươi phải nhớ lời ngươi đã nói a, ngươi nếu là dám nuôi những người khác, ta liền không cần ngươi nữa, cho ngươi một mình trải qua cả đời."
Đế Hàn Thành bất đắc dĩ cười, đáy mắt toàn là sủng nịch, hắn giơ tay, nắm lấy nắm tay nhỏ của nàng.
"Ừm, chỉ cần nàng, chỉ nuôi nàng, đời đời kiếp kiếp đều như thế."
Trà Trà vừa lòng gật đầu, "Được rồi, xem ở ngươi lời nói làm ta vừa lòng, buổi tối thêm cho ngươi một khối điểm tâm, xem như là khen thưởng."
"Trà Trà đối với ta thật tốt."
Tiết phụ yên lặng lui về phía sau vài bước, rời khỏi Ngự Thư Phòng.
Ông không nhìn nổi nữa.
Không nghĩ tới, một ngày nào đó.
Ông thế nhưng lại ăn cẩu lương mà nữ nhi cùng nam nhân khác rải.
Loại cảm giác này......Không chỉ có ăn không tiêu, mà còn tức giận, khí đến muốn mắng người, rồi lại cái gì cũng làm không được, chỉ có thể ở trong lòng mắng nhiều thêm mấy lần......
Nếu tiểu nữ nhi bên này không có việc gì.
Cũng nên đi xem đại nữ nhi một chút.
Tiết phụ thở dài thật mạnh, sắc mặt đều là ưu sầu.
Đế Hàn Sơ đã không có khả năng xoay người, chỉ hy vọng đại nữ nhi đừng lại chấp nhất như vậy.
Bằng không......Ông thật sự sợ không cẩn thận nhịn không được, hung hăng đem người kéo tới đánh một trận.
Thời điểm Tiết phụ đi đến tìm Tiết Ngôn Nguyệt.
Tiết Ngôn Nguyệt một mình ngồi ở chỗ đó, xem hoa hải đường.
Ông hơi sửng sốt.
Cô tựa hồ cùng lúc trước có chút không giống nhau.
Giống như có thêm vài phần tang thương, ít đi vài phần bình thản, thật giống như bị thời gian mài mòn.
Tiết Ngôn Nguyệt giống như nghe được tiếng bước chân, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tiết phụ.
Khoảnh khắc hai người nhìn nhau.
Nàng cười chua xót, nước mắt lạch cạch một tiếng rơi xuống, "phụ thân."
Một tiếng gọi này, bao hàm quá nhiều quá nhiều lời nói không rõ cảm xúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.