Trà Trà nghiêng đầu kinh ngạc nhìn Tiết phụ, người vừa vội vàng vừa tức giận.
"Phụ thân? Sao người lại ở đây?"
Bất quá, có vẻ đã tới chậm?
Đồ ăn ngon đã ăn gần hết,
Tiết phụ không trả lời, nhìn thoáng qua đã nhìn thấy nữ nhi ngoan của mình và Đế Hàn Thành đang nằm tay.
Ngay lập tức, lửa giận lập tức dâng lên.
Ông sải bước về phía trước, nắm lấy cổ tay Trà Trà và kéo người ra phía sau.
Tiết phụ tức giận, liền định mắng to, "Ngươi........" lạnh lùng hừ một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Đế Hàn Thành ánh mắt có phần ảm đạm, đôi mắt mực đen như mực.
Cơn giận trong lòng được dập tắt một nữa, ông chợt bừng tỉnh.
Ồ, nam nhân trước mắt này chính là đương kim hoàng đế, chứ không phải ai khác.
Ông chậm chạp quay đầu lại ánh mắt sắc bén nhìn Trà Trà, "Nữ nhi ngoan, có phải hay không có người bắt nạt con! Đừng sợ, phụ thân làm chủ cho con!"
Dứt lời, ông liền từ trêи xuống dưới nhìn một vòng.
Ai, Nữ nhi ngoan của ông!
Khi nhận được tin báo, ông liền lao nhanh đến, nhưng rất may là không có chuyện gì xảy ra.
Không đúng!
Có việc!
Nữ nhi của ông, bàn tay nhỏ đã bị cẩu hoàng đế kia chạm vào!
Nghĩ đến đây, tướng quân càng thêm buồn bực, trêи mặt hiện lên những dòng chữ đằng đằng sát khí.
Trà Trà lắc đầu, rồi lại gật đầu.
"Tiểu vương gia gọi con là tiểu ngốc tử, con đã giáo huấn hắn rồi!"
Cô hiển nhiên cảm nhận được phụ thân tâm tình không tốt.
Vì vậy, lại bổ sung thêm một câu, "Phụ thân đừng lo lắng, không ai có thể bắt nạt con!"
Họ không thể đánh bại ta!
Trà Trà nắm chặt tay thành nắm đấm vẫy tay trước mặt Tiết phụ.
Vẻ ngoài ngoan ngoãn đã làm tan biến phần lớn cơn tức giận của Tiết phụ.
Đối với phần tức giận còn lại?
A? Việt Vương gia dám gọi nữ nhi ngoan của ông là tiểu ngốc tử?
Cẩu........Hoàng thượng chạm vào bàn tay nhỏ của nữ nhi ngoan!
Hai huynh đệ này coi như ông chết rồi sao? Ông luyến tiếc đối với nữ nhi nặng lời, đem người như bảo vật dưỡng, hai huynh đệ........
Ông nhíu mày không biết nên nói gì.
Lại đánh một trận?
Vẫn là đánh một trận?
Ông vỗ vai Trà Trà an ủi, "Nữ nhi ngoan, phụ thân sẽ đòi lại công đạo cho con!"
Hả? Không cần, cô ta thật sự đã đánh tiểu vương gia rồi!
Nếu phụ thân lại đánh nhau, có lẽ sẽ đánh đến cho tiểu vương gia hoài nghi nhân sinh.........
"Phụ thân, ta đã đánh qua tiểu vương gia rồi, người không cần lại động thủ.........."
"Tiết tướng quân?"
Lời còn chưa nói xong, tiểu vương gia ở sương phòng bên cạnh đi tới đánh gãy.
Tiểu vương gia ngơ ngác nhìn Tiết phụ, rồi nhìn lại nhìn hoàng huynh người đang ngồi bất động ở đó.
Không cần biết nhìn cảnh này như thế nào, đều rất kỳ lạ.
Nhìn thấy Tiết tướng quân tức giận, lại nghĩ đến cú đá vừa nghe, hắn đột nhiên cảm thấy hoàng huynh của mình có lẽ đã làm chuyện đáng xấu hổ, rồi bị Tiết tướng quân bắt gặp...........
Lúc này hắn cảm thấy có chút chột dạ không thể giải thích được.
Nếu là lúc bình thường, hắn đã bắt đầu làm cho người ta bối rối.
Nhưng hôm nay hắn không có nói được lời nào.
Hơn nữa, không chiếm lý cũng không thành vấn đề, điều đáng sợ nhất chính là hắn không thể đoán ra tâm tư của hoàng huynh.
Nếu hoàng huynh có ý định mang người về cung, thì Tiết tướng quân trong tương lai sẽ là nhạc phụ đại nhân của huynh ấy.
Tiết tướng quân là có tiếng sủng nữ nhi, tính tình lại càng quật cường.
Nếu bây giờ đặc tội người ta, có lẽ sau này hoàng huynh của hắn cũng không cưới được tức phụ........
Tiểu vương gia đột nhiên càng nghĩ càng cảm thấy khó khăn.
Hắn không biết phải làm gì.
Hắn nghĩ đến vấn đề này khó khăn không nhỏ.......Quên đi, vẫn là dạy hoàng huynh hắn cách giải quyết đi.
Hắn liền nhanh như chớp chạy tới phía sau Đế Hàn Thành.
Tiết phụ, người đang nhìn theo tiểu vương gia, ngay lập tức một lần nữa bắt gặp ánh mắt của Đế Hàn Thành!