Hồng La ngẩn người.
Nàng không thể đoán được tiếp theo nhị tiểu thư sẽ làm cái gì, còn tưởng rằng nhị tiểu thư sẽ đi lên xếp hàng.........
Nhưng lúc này, nàng mơ hồ biết nhị tiểu thư đang muốn cái gì.
Vì vậy, Hồng La không có gì phải lo lắng cả.
"Tiểu thư, em biết có một tửu lầu, đồ ăn bên trong hương vị không tồi, hơn nữa bên cạnh có rất nhiều đồ ăn vặt."
"Hả? Vậy thì đưa ta đến đó!"
Giọng nói nhẹ nhàng đầy mong đợi.
Ăn ngon!
Hồng La đi trước dẫn đường, Trà Trà đi theo sau, đi hai bước lại nhét một miếng mứt hoa quả vào miệng.
Mứt hoa quả này thật ăn ngon, nhưng so với kẹo ʍút̼ của cô thì vẫn kém một chút.
Bất quá, vi diện này không có kẹo để ăn.
Cô sẽ không rối rắm nhiều như vậy, cho nên chấp vá trước vậy!
Trong lúc đang đi.
Hồng La đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đề phòng nhìn cách đó không xa.
"Nhị tiểu thư, chạy mau!"
Trà Trà đang ăn mứt hoa quả, "???"
"Chạy cái gì?" Cô khó hiểu hỏi.
Cô nhìn theo ánh mắt của Hồng La nhìn cách đó không xa.
Lúc này mới nhìn thấy một thiếu niên môi đỏ răng trắng, nhưng cả người lại toát lên vẻ kiêu ngạo.
Không phù hợp với gương mặt có phần tuấn tú của hắn.
Nói một cách đơn giản: Hắn làm hỏng gương mặt kia.
"Nhị tiểu thư, đó chính là tiểu vương gia a!"
Tiểu vương gia Đế Hàn Việt, ở Lan Thành là người kiêu ngạo nhất.
Chẳng qua, hắn là đệ đệ yêu quý nhất của đương kim hoàng thượng.
Trà Trà chớp chớp mắt, không hiểu ý của Hồng La, "Tiểu vương gia thì sao vậy? Ngươi nói rõ ràng a."
"Người cùng tiểu vương gia xảy ra một chút hiểu lầm! Bây giờ ngài ấy mang theo nhiều người như vậy, nếu bắt gặp chúng ta, không chừng lại tìm chúng ta gây phiền toái!"
Trà Trà nghe vậy suy nghĩ vài giây, lập tức ghét bỏ nhìn về phía Hồng La.
"Đánh nhau a?" Cô thích đánh nhau nhất!
Cô nhét một miếng mứt khác vào miệng, một bên ăn một bên đem mức hoa quả còn thừa nhét vào trong ngực.
Sau đó vắt tay áo, tư thế giống như muốn động thủ.
Hồng La lộ vẻ kinh ngạc, "........"
Không phải nàng đã dội nước lạnh lên người nhị tiểu thư, thật sự là.......
Nàng thở dài, bất lực nhắc tới chuyện trước đây.
"Nhị tiểu thư, người trước đây cùng tiểu vương gia đánh nhau một lần, nhưng không đánh thắng a!"
Cho nên, chúng ta vẫn là chạy nhanh đi!
Trà Trà tràn dầy tự tin, đẩy ra Hồng La đang ngáng đường.
Lúc đó Đế Hàn Việt đã đi tới.
Cầm chiếc quạt xếp trêи tay, hắn ta lắc lư qua lại, càng trở nên kiêu ngạo và ương ngạnh.
"Ồ, đây không phải là tiểu ngốc tử của phủ tướng quân sao? Bên người chỉ mang một tiểu nha đầu, lá gan thật đúng là rất lớn!"
"???? Ngươi nói ai là tiểu ngốc tử?" Trà Trà sắc mặt thay đổi, cô giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn không vui.
Dám gọi cô là tiểu ngốc tử???
Ta xem ngươi lại muốn tìm đánh!
"Ngoài ngươi ra còn có ai nữa sao?" Đế Hàn Việt lắc lắc quạt, bộ dáng kiêu ngạo.
Trà Trà cau mày, tiến lên một bước, không nói lời nào, một quyền đánh qua.
Trực tiếp đập cho Đế Hàn Việt vẻ mặt mộng bức, thật lâu sau mới có phản ứng.
"Ngươi ngươi ngươi.......!"
"Ta ta ta làm sao a!"
"Ngươi đánh ta!"
"Ta chính là đánh ngươi! Ai bảo ngươi miệng thối?"
..........
Trong chớp mắt.
Đế Hàn Việt đã bị Trà Trà một chân đạp ngã xuống đất, còn những người đi theo sau hắn không kịp chuẩn trước bị tình huống xảy ra trước mắt không biết phải làm sao.
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này, bọn họ tự động tránh xa, một mảnh yên lặng, chỉ còn lại tiếng than kêu rêи của Đế Hàn Việt, đặc biệt chói tay.
"Ngươi buông ra cho ta đi! Phụ thân ngươi còn không dám đến động ta, ngươi lại dám đánh ta! Có tin hay không, ta nói với hoàng huynh của ta đánh chết ngươi!"
Đe doạ ta?
Trà Trà đen mặt.
Bốp, lại một quyền hung hăng đấm xuống.
"Các ngươi đang làm cái gì!"
Một giọng nói lạnh lùng có phần hung bạo vang lên, đầy rẫy sự nguy hiểm.