Nữ Chính Không Định Dọa Người

Chương 44:




Dịch & Biên: Lãng Nhân Môn
***
Cố Thăng nhún vai
- Không nói nữa.
Nam Sơn: Cái nên nói với cái không nên nói anh đều nói hết cả rồi còn đâu.
Mấy năm nay Tạ Dung giữ mình trong sạch, bị dính rất ít scandal. Mặc dù có tên chết tiệt bảo anh ta lén kết hôn, nhưng hoàn toàn không có chứng cứ gì.
Không có chứng cứ, tức là khả năng Tạ Dung độc thân vẫn cao như trước.
Nam Sơn vốn vẫn luôn tin chắc Tạ Dung chưa kết hôn, giờ nghe Cố Thăng nói như vậy thì tự nhiên lại hơi do dự.
- Thôi, tôi đi trước đây.
Nam Sơn ôm đống dày tờ dày bịch ra khỏi thang máy.

Nam Sơn xin được chữ kí của Tạ Dung nên phấn khởi lắm, vừa về nhà đã chia sẻ tin tức tốt đẹp này với Tiểu Mi.
- Ngon lành luôn.
Tiểu Mi đang ở bếp rửa đậu xanh cũng cảm thấy vui thay cho cô.
Trời nóng, cô tính nấu canh đậu xanh uống.
Nam Sơn chống má, lại nghĩ tới lời Cố Thăng nói với mình buổi trưa, bèn hỏi:
- Em nói có khi nào Tạ Dung đã kết hôn sinh con rồi không?
Tiểu Mi vừa bỏ đậu xanh đã rửa vào trong nồi vừa nói với Nam Sơn:
- Khả năng không cao, không phải Tạ Dung đã nói mình theo chủ nghĩa độc thân sao? Hơn nữa nếu thật sự có vợ con thì bình thường kiểu gì anh ấy cũng để lộ dấu vết, tên Trác Uy Uy khốn kiếp nhất Trung Quốc phải phát hiện ra lâu rồi mới đúng.
Nam Sơn ngẫm lại thấy cũng có lí, bèn bổ sung một câu:
- Hôm nay Cố Thăng bảo chị… ở tuổi của Tạ Dung thì kết hôn là chuyện thường, không khéo còn có con rồi ấy chứ.
- Ha!
Tiểu Mi đang rửa sạch tay ở bồn rửa thì dừng lại, cười khan nói:
- Em tin, chị chuẩn bị tâm lý sẵn đi thì hơn.
Nam Sơn càng thêm phiền muộn.
Trác Uy Uy rác rưởi, có tác dụng quái gì, còn không đáng tin bằng Cố Thăng.
Tiểu Mi nghĩ ngợi rồi nói với Nam Sơn
- Chị hỏi anh Cố Thăng giúp em thử xem Tiết Thư Tề có bạn gái chưa đi.
Tiết Thư Tề là ngôi sao mà Tiểu Mi u mê gần đây.
Nam Sơn: …
- Được rồi.

Nửa đêm tỉnh lại, Nam Sơn thấy hơi đói, mở mắt thì phát hiện mình đứng bên cửa sổ.
Toàn bộ phòng đều theo tông lạnh màu trắng đen xám, trang trí hết sức đơn giản, dựa cạnh cửa sổ là một chiếc đèn lớn đặt trên đất, ánh lên sắc như kim loại.
Lúc này cô chính là một cái đèn đặt dưới đất, đứng im mà đợi.
Trang hoàng đơn điệu nhàm chán, nhìn cái là đoán ngay ra phòng Cố Thăng, chả có bầu không khí sinh hoạt gì hết, Nam Sơn vừa đánh giá vừa bình luận.
Cô ngáp một cái, hi vọng trước lúc Cố Thăng tiến vào sẽ rời khỏi căn phòng này.
- Ngày mai tôi có việc riêng, nếu không có chuyện quan trọng thì đừng liên lạc với tôi…
Nam Sơn:!!!
Giọng hay như vậy, ngoài Tạ Dung ra còn ai trồng khoai đất này.
Có một thời gian, Nam Sơn còn đặt riêng giọng Tạ Dung thành chuông báo, mỗi buổi sáng nghe một lần, cô tuyệt đối sẽ không nhầm.
Đương nhiên, giọng Tạ Dung không đủ để đánh thức một người muốn nằm lười trên giường như cô.
Cô lại quan sát căn phòng, trắng đen xám, màu giản dị kinh điển nhất, phòng sắp xếp tràn ngập vẻ đẹp giản dị, thần tượng của cô quả là có mắt thẩm mỹ.
Nam Sơn không nhìn thấy ảnh Tạ Dung chụp cùng người nhà trong phòng này, cũng không phát hiện ra dấu vết sinh hoạt của phụ nữ.
Cô cười, lời của Cố Thăng đôi khi vẫn mất linh.
Tuyệt quá!
Tạ Dung đi tới cạnh cô, kéo rèm cửa lên, cô ngửi được mùi sữa tắm dễ chịu.
Mặt anh ta đã tẩy trang, đôi mắt có chút tiều tụy, nhưng vẫn đẹp như cũ.
Anh ta ngồi bên mép giường, khẽ cau mày nhìn đăm đăm vào di động, ngón tay thon thon trắng muốt trượt trên danh bạ điện thoại tới lui một hồi, nhưng cuối cùng không liên lạc với ai.
Anh thở dài, đặt điện thoại ở ngăn tủ màu xám nhạt cạnh giường rồi nằm xuống. Chắc là vô cùng mệt mỏi nên chưa đến năm phút anh đã đi vào giấc ngủ, ngay cả đèn cũng không tắt.
Nam Sơn hơi đau lòng, định giúp anh tắt đèn dưới đất rồi đi.
Nhưng đúng lúc này, màn hình điện thoại của anh sáng lên kèm theo tiếng rung.
Tạ Dung mắt nhắm, dựa vào cảm giác lần mò đến di động và nhận cuộc gọi.
- A Mục, ba mới ngủ, có chuyện gì sao?
Giọng của anh nhẹ nhàng, vẫn dễ nghe như cũ.
Nhưng chữ “ba” kia như sấm vang chớp giật đánh thẳng vào lòng Nam Sơn.
Nhất định là cô nghe nhầm, hoặc là nam thần ngái ngủ nên hồ đồ rồi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Tạ Dung lại chứng minh cho cô thấy, nam thần không chỉ có vợ mà cả con còn lên trung học rồi cơ.
Cố Thăng đúng là không phụ cô mà!
- Ngày mai ba sẽ đi gặp hai người, lại cãi nhau với mẹ à? Để mẹ nghe máy được không?
Tạ Dung im lặng vài giây, đầu kia điện thoại hình như thay đổi người, Nam Sơn chú ý thấy vẻ mặt của anh vừa rồi là dịu dàng thì giờ lại chuyển sang bực mình nhiều hơn.
- Nghe A Mục bảo hai người cãi nhau… Học kì sau con vào lớp chín rồi, giờ là thời kì căng thẳng nhất, em để con thoải mái một chút, con trai ở độ tuổi này rất nhạy cảm… Em nói Ninh Khinh Huyên gì chứ, anh và cô ta thật sự không có gì. Cái trò tin đồn của truyền thông em còn không biết à, thôi được rồi, cứ như vậy đi, anh mệt rồi, cúp máy trước đây.
Anh cúp điện thoại, ngón giữa và ngón trỏ hơi khép lại, ấn huyệt Thái Dương, trông có vẻ rất đau đầu.
Nam Sơn bỗng nhiên có chút thất vọng, Tạ Dung cũng không dịu dàng hiền lành giống như biểu hiện trên màn ảnh rộng.
Cô đoán đầu kia điện thoại là vợ của anh ta. Lúc hai người nói chuyện anh không kiên nhẫn chút nào, trái lại giống như là làm chiếu lệ, đến cả giọng điệu cũng có phần trịch thượng.
Đúng lúc này, chuông cửa bên ngoài căn nhà trọ vang lên, Tạ Dung xuống giường, chân dẫm lên đôi dép lê ra mở cửa.
Nam Sơn vô tình đờ người, lại quay lại cơ thể của chính mình.
Một người luôn luôn đụng giường là ngủ như cô, hiếm khi lại mất ngủ.
May mà ngày mai là ngày nghỉ, có thể ngủ nướng.
Nguyên tắc tránh xa sinh hoạt, đến gần tác phẩm của thần tượng quả nhiên là có lí mà.
Hình tượng minh tinh bày ra trên màn ảnh rộng không nhất thiết phải là bộ mặt chân thật của người đó, Nam Sơn có chút không vui.
Lời Cố Thăng không trật cái nào, thật sự làm cô vô cùng thất vọng.

Đêm nay không chỉ Nam Sơn mất ngủ mà còn có Cố Thăng.
Anh quen Nam Sơn lâu như vậy mà còn chưa tặng cho cô quà gì. Ngay cả Lão Răng Vàng cũng đã được anh tặng thanh đại đao, chồng bùa chú và ngấm ngầm dúi cho không ít phấn cương thi rồi.
A, đúng rồi. Cố Thăng còn là hội phó fanclub "Răng và đại đao" nữa, hội trưởng chính là Phùng Cường.
Cố Thăng hiểu cái chuyện tặng đồ tùy theo sở thích này, hôm nay anh đã đặc biệt yêu cầu thư kí Ôn bảo Tạ Dung kí tên lên áo phông.
Vừa nghĩa tới việc lấy đồ vật của tình địch làm quà tặng cho Nam Sơn thì anh lại hơi khó chịu
Anh thở dài, trong chớp nhoáng, một chủ ý tuyệt diệu lóe lên trong lòng.

Nhờ phúc của Cố Thăng, Nam Sơn đưa Tiểu Mi đi gặp bác sĩ tâm lí, chuyện làng chài hoang dã vẫn để lại bóng ma trong lòng Tiểu Mi.
Hình thức là một – một, Nam Sơn vào phòng làm việc của bác sĩ trước, vì bản thân điều chỉnh tốt nên cô nói chuyện với bác sĩ vài câu rồi đi ra.
Sau đó đổi thành Tiểu Mi đi vào, Nam Sơn ngồi trên ghế dài đợi hơn nửa giờ, chán muốn chết.
- Cô đã đến rồi!
Một bóng hình cao lớn bao phủ trên ngườiNam Sơn, cô không cần nhìn cũng biết là Cố Thăng.
- Ừ, Tiểu Mi ở bên trong.
Nam Sơn ngẩng đầu nhìn anh một cái, đoán rằng mục đích của anh khi tới cũng giống Tiểu Mi, bèn thuận miệng hỏi một câu:
- Anh vẫn gặp ác mộng à?
Cố Thăng không phủ nhận mà nói xuôi theo:
- Hôm qua cô chúc tôi ngủ ngon một cái, tôi ngủ say sưa hẳn luôn.
- Thế à.
Nam Sơn còn nghĩ đến chuyện Tạ Dung nên vẫn rầu rĩ không vui.
Cố Thăng sửng sốt, chẳng phải theo kịch bản thì cô sẽ nói: “Thế thì từ nay tôi sẽ thường xuyên chúc anh ngủ ngon” sao?
Bây giờ anh mới để ý thấy cô hững hờ, có lẽ là đêm qua ngủ không được ngon rồi.
Đợi đến lúc anh lấy ra món quà chuẩn bị tỉ mỉ vì cô thì cô nhất định sẽ vui lên thôi, anh nghĩ.
Cố Thăng lấy hộp quà được đóng gói đẹp đẽ ra khỏi túi xách màu đen.
- Đây, tặng cô.
Nam Sơn bị thứ đồ trong tay anhthu hút.
- Đây là cái gì?
- Cho cô bất ngờ đó!
Cố Thăng thấy trong mắt cô có phần do dự:
- Yên tâm gì, không phải cái gì đắt đỏ đâu.
- Cảm ơn quà của anh.
Cô nói.
Nam Sơn nghe xong mới dùng hai tay đón lấy chiếc hộp chữ nhật, nhưng chỉ đặt trên đầu gối chứ không mở ra.
Cố Thăng xáp lại nhìn cô với vẻ mong chờ:
- Mau mở ra xem đi.
- Được.
Nam Sơn mở món quà thắt nơ bướm sếp tặng mình với vẻ đầy hứng thú.
Trong hộp là một cái áo phông trắng.
Nam Sơn sờ, chất vải tốt, mềm mại ôm da
- Rất tốt.
- Trên áo phông có cái gì?
Cố Thăng gợi ý.
Cô nghe xong bèn lấy áo phông ra trải lên đầu gối, phát hiện mặt trước của áo có hai chữ viết rồng bay phượng múa: Cố Thăng.
Chữ đẹp đấy, nhưng lại dùng bút lông viết thì mặc được à?
Tặng một cái áo phông có chữ do anh đích thân viết cho mình, Nam Sơn đột nhiên có hơi không hiểu dụng ý của anh.
Cố Thăng sung sướng nói:
- Đây là tôi nhờ Tạ Dung kí tên cho cô đó.
Gì, ý là bảo Tạ Dung kí tên Cố Thăng á?
Cố Thăng chỉ chữ “Thăng”:
- Cô xem, anh ta kí tên ngay chính giữa chữ này này.
Cô cẩn thận nhìn xem, lúc đó mới phát hiện chữ kí của Tạ Dung bé tin hin.
- Tôi cảm thấy hơi đơn điệu nên cũng kí tên của mình lên luôn, quả nhiên trông đẹp hơn hẳn.
Cố Thăng vui vẻ bảo.
Nam Sơn: …
Cố Thăng lại nói:
- Cô làm sao vậy, hôm nay trông có vẻ không vui.
- Tôi thất tình.
Nam Sơn chống hai tay lên má, nhìn hình Tạ Dung trên nền di động rồi nói với vẻ đau khổ.
- Hở?!
Cố Thăng quay đầu, kinh ngạc nhìn cô:
- Cô lại yêu rồi à?
Anh không biết nên tỏ vẻ vui hay buồn nữa.
Nam Sơn chỉ hình trên di động
- Chính là anh ta.
Cố Thăng nhớ tới lời hôm qua nói với cô, nhận ra mình là đầu sỏ gây tội, bèn cười khan bảo:
- Cô đừng buồn, hôm qua tôi chỉ nói bừa thôi, không phải thật đâu.
Nam Sơn liếc mắt nhìn anh với vẻ thản nhiên: không biết có ai đã nói với anh chưa, lời anh nói ra thiêng lắm đấy.
Cô thở dài, khoát tay:
- Thôi không sao, ngoại trừ Tạ Dung, tôi còn thích…
Chẳng qua Tạ Dung là người cô thích nhất thôi.
Cố Thăng chết lặng nghe cô nói ra tên hết ngôi sao này đến ngôi sao khác, trong nước có, Âu Mĩ cũng có luôn.
Lúc lâu sau, anh chăm chú nhìn mặt cô mãi rồi hỏi đầy nghiêm túc:
- Nam Sơn, thích nhiều đàn ông như thế mà cô không mệt à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.