Nữ Chính, Đừng Tưởng Ta Sợ Ngươi!!!

Chương 12:




Quay trở lại chỗ nhà kho bỏ hoang, Âu Tử Tuyết đang cùng nam nhân yêu nghiệt "đàm luận nhân sinh".
-Hắn đâu có đẹp bằng ngươi, vì sao lại muốn trao lần đầu cho hắn?
Nam nhân yêu nghiệt vô cùng tự luyến trả lời:
-Tất nhiên là hắn không đẹp bằng tôi, nhưng ngoài tôi ra thì hắn đẹp nhất rồi, miễn cưỡng chọn cũng được vậy.
Âu Tử Tuyết khoé miệng co giật một hồi, trong lòng âm thầm khinh bỉ. Quả nhiên là thế giới ngôn tình, tên nào tên nấy mắc chứng tự luyến như nhau. Nhưng mà cô cũng không vì thế mà bỏ cuộc, tiếp tục nói:
-Nhưng hắn không yêu ngươi. Nếu ngươi làm vậy thì chỉ khiến hắn hận ngươi thêm thôi.
Nam nhân yêu nghiệt trầm mặc không trả lời. Âu Tử Tuyết nhìn thấy trong mắt hắn sự mê mang. Cánh cửa chợt mở, nam nhân kia đã trở về, nét mặt xanh như tàu lá chuối, đem cái bịch lớn trong tay đưa cho cô. Âu Tử Tuyết cười đến vô cùng tà ác, mang theo cái bịch đến chỗ nam nhân yêu nghiệt, lấy từng cái, từng cái ra, đặt trước mặt hắn. Nam nhân yêu nghiệt mặt trắng bệch, cả người không ngừng run lên. Đống đồ dưới đất kia...đều là đồ chơi SM.
Âu Tử Tuyết tay cầm hai cái máy rung, dán vào đầu nhũ của nam nhân yêu nghiệt, sau đó bật công tắc lên, khiến hắn không nhịn được mà rên lên một tiếng. Nam nhân kia đứng ở phía xa cảm thấy lạnh hết tóc gáy, âm thầm thề sau này tuyệt đối không bao giờ đắc tội cô nàng này. Thật đáng sợ!!!
Âu Tử Tuyết vẫn ở yên đó, mỉm cười thích thú:
-Thế nào? Thích chứ? Hôm nay ta giúp ngươi thoả mãn ý nguyện, mất đi tấm thân xử nam.
Dứt lời, liền cầm lấy dương cụ giả loại siêu bự dưới đất, bật công tắc khiến nó rung lên. Nam nhân yêu nghiệt hai mắt mở to, vô cùng hoảng sợ, nhưng tay Âu Tử Tuyết vẫn tiếp tục tiến tới, nắm lấy khoá quần chuẩn bị kéo xuống. Nam nhân yêu nghiệt rốt cuộc không thể nhịn được nữa, oà lên khóc:
-Oa oa, không được, mau dừng lại đi, không muốn, oa oa oa...
Âu Tử Tuyết thu tay lại, cười tà:
-Chê đồ giả, muốn đồ thật à. Không sao, bên kia có sẵn rồi kia.
Nói xong liền đứng dậy đi về phía nam nhân bên kia thì thầm gì đó, khiến mặt hắn biến từ trắng sang xanh, sau đó lại chuyển sang màu đen, hồi lâu mới trở lại bình thường. Hắn bày ra vẻ mặt dâm đãng, tiến tới phía nam nhân yêu nghiệt, cười mị:
-Là muốn của đại gia sao? Yên tâm, đại gia ta nhất định sẽ thoả mãn tiểu yêu tinh như mi.
Nam nhân yêu nghiệt thần sắc hốt hoảng, tuyệt vọng lắc đầu:
-Không. Đừng mà...
Âu Tử Tuyết mỉm cười hài lòng, kéo vai nam nhân bảo hắn ra ngoài, sau đó tiến tới chỗ nam nhân yêu nghiệt, nói:
-Nghĩ thông rồi chứ?
Nam nhân yêu nghiệt gật đầu, nở nụ cười tự giễu. Trốn tránh lâu như vậy, có lẽ cũng nên đối diện với sự thật rồi. Âu Tử Tuyết tháo còng thả hắn ra, sau đó lấy từ trong bì ra một cái áo sơ mi, ném cho hắn, còn bản thân thì đi ra ngoài.
Ở bên ngoài...
-Vì sao cô lại giúp tên gay đó? Tên đó có gì hay ho chứ?
Âu Tử Tuyết đứng tựa vào cánh cửa nhà kho, ngước mắt nhìn xa xăm, hồi lâu sau mới trả lời:
-Tên đó...có chút giống ta trong quá khứ.
Nam nhân sững người nhìn sự bi thương toát ra từ người cô, trong lòng nổi lên một hồi tâm tư phức tạp. Định mở miệng an ủi, lại phát hiện mình chẳng biết phải nói gì.
Cánh cửa chợt mở, nam nhân yêu nghiệt đã mặc quần áo chỉnh tề bước ra. Hắn nhìn cô, hỏi:
-Vì sao cô có thể nhìn thấu tâm tư của tôi?
-Nhờ ánh mắt - Âu Tử Tuyết thản nhiên trả lời -ngoài ra thì cảnh vật xung quanh cũng giúp ta hiểu được phần nào.
Hai người nam nhân nhìn nhau không hiểu, cuối cùng vẫn là cô đứng ra giải thích:
-Xe đậu phía trước là loại hàng gì? Người thường có thể có được sao? Quần áo trên người ngươi cũng là hàng mắc tiền, chứng tỏ ngươi cũng là gia đình danh giá. Ở trong một gia đình như vậy, nhưng giới tính của ngươi lại có chút vấn đề, vậy nên ta khẳng định cuộc sống gia đình của ngươi không quá tốt. Khả năng lớn sẽ bị cha mẹ chán ghét, xem thường. Cộng thêm ánh mắt lúc đó của ngươi, không có bất cứ dục vọng hay cảm xúc nào, nên ta mới biết được tâm tư của ngươi.
Hai đại nam nhân tròn mắt ngạc nhiên, cô gái này thật quá thông minh rồi. Nam nhân kia chợt nghĩ tới gì đó, hỏi:
-Cách xưng hô của cô hình như hơi lạ. Có lí do gì không?
-Thói quen cũ mà thôi.
Thói quen này hình thành từ hồi còn làm sát thủ, có lẽ bây giờ nên chú ý sửa lại mới được. Nhìn sắc trời cũng đã sắp tối, Âu Tử Tuyết khoác ba lô lên vai, tính toán có lẽ cũng nên trở về. Đúng lúc này, nam nhân yêu nghiệt đột nhiên hỏi:
-Cô tên gì vậy?
-Cái này không quan trọng. Gặp nhau cũng là có duyên, hai người muốn làm bạn với tôi chứ?
Cả hai đồng loạt gật đầu. Âu Tử Tuyết vui vẻ vỗ vai hai người:
-Sau này chúng ta là bạn. Tôi bảo kê hai người, ai dám đụng tới hai người thì tôi sẽ thay hai người dạy dỗ lại bọn chúng. Giờ tôi phải về, tạm biệt.
Đợi bóng Âu Tử Tuyết khuất ở phía xa, nam nhân kia mới mở miệng:
-Diệp Thần, anh thấy thế nào?
-Nam Cung Ngạo, mắt nhìn người của anh không đủ để phân biệt thật giả à? - nam nhân yêu nghiệt mỉa mai.
Nếu Âu Tử Tuyết nghe được mấy lời này, chắc chắn sẽ vô cùng ngạc nhiên. Ai mà ngờ được hai tên này lại là đại boss trong hậu cung của nữ chủ - Nam Cung Ngạo và Diệp thiếu tài ba của Diệp gia chứ. Nhưng mà bây giờ cô cũng chẳng có thời gian mà quản hai tên này. Anh hai và ba đã sắp về, cô còn đang vắt chân lên cổ mà chạy cho kịp lúc đây!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.