Nữ Chính Đều Cùng Nam Phụ

Chương 123: Cái này của ai?




“thật là vô dụng, tìm người từ nơi nào? một cọng lông người ta cũng chưa đụng đến, đã tự đưa toàn bộ vào ngục giam, tôi tiêu tiền để cho bọn họ đi làm trò khôi hài sao?” Lệ Dạ mới vừa xử lý xong hai người sa lưới ở thủ đô, lại nhận được tin tức hai gã khác sa lưới ở tỉnh H, không khỏi nổi trận lôi đình giận dữ.
Chịu đựng cơn giận dữ hẳn của chính là mấy bí thư và trợ lý, mấy người xem như thân tín bị mắng đến máu chó phun đầu, đều co người cúi đầu không hé răng.
Theo lý Lệ Dạ hiện không phải tổng tài, không cần nhiều bí thư, trợ lý như vậy, nhưng hắn sao có thể chịu đựng được mình chỉ là giám đốc bá đạo, cái danh hiệu này nghe vào giống như trò đùa, vì thế hắn rời khỏi gia tộc, tự mình trù bị mở công ty mới, chuẩn bị thượng vị làm tổng tài, lại lần nữa đi lên đỉnh cao nhân sinh, đương nhiên cũng đem theo toàn bộ thân tín của mình.
đã phát giận một hồi, Lệ Dạ mạnh mẽ ngăn chặn táo bạo trong lòng, ngồi ở trên sô pha cho mấy trợ lý đi xuống, chỉ để lại một bí thư thân tín nhất.
“Phái hai người đi xử lý chuyện H thị bên kia, làm cho bọn họ câm miệng, đừng nói ra bất kì một câu gì về tôi, hiểu chưa.” Lệ Dạ lạnh lùng nói.
Bí thư bình tĩnh trả lời: “đã biết, BOSS.” Lão bản này của hắn, hiện tại trừ không thích chơi nữ nhân, tính tình cũng càng thêm táo bạo hơn, còn làm chút việc không ổn. Nhưng hắn không thèm để ý, bởi vì trả tiền lương cũng đủ mua lương tâm của hắn, hắn chẳng quan tâm lão bản này rốt cuộc là muốn giết người hay là muốn phóng hỏa.
“một lần nữa tìm người, lần này không cần tìm những kẻ có tiền án, tìm cho tôi kẻ cần tiền không cần mạng. Tôi không muốn chờ lâu, tôi cần phải nhanh chóng nghe thấy tin Thuần Vu Tức chết.” Lệ Dạ ánh mắt sắc bén, ngữ khí lạnh băng.
đã lâu không phát ra tiếng, hệ thống xanh hoá bỗng nhiên nói chuyện ở trong đầu hắn, “Tới báo cáo cho ngươi một chút, không gian chủ của ngươi lại sụp đổ một tiểu thế giới, bởi vì biểu nhân cách của ngươi cưỡng bách nữ chủ nên mới bức tử người ta.”
Lệ Dạ không nói gì, nếu có thể, hắn cũng muốn giết chết những nữ chủ ‘giả mạo’ đó, nhưng lý trí còn sót lại ngăn cản hắn, cho nên chỉ có thể ra tay với nam phụ.
“Mau đi, lập tức làm tốt việc này!” hắn đột nhiên lạnh giọng quát, dọa sợ bí thư.
Lần này, bọn họ tìm được một người đàn ông bởi vì đánh bạc thiếu nợ, người này cùng đường, muốn kết thúc sinh mệnh, rồi lại nhớ đến vợ con, vào thời điểm thế này có người nói cho ông ta, chỉ cần lái xe đâm chết một người, sau khi chết, sẽ giúp ông ta trả hết nợ cờ bạc, hơn nữa để lại cho vợ con một số tiền.
Người đó đáp ứng rồi.
……
Thuần Vu Tức cùng với Quách Nhung, Quách Tiền về đến nhà, bọn họ đương nhiên không biết phía sau màn có nam chủ trước tự biến mình thành vai ác, cách không đánh về phía bọn họ, bởi vì hai lần công kích không có hiệu quả, đã bị tức giận đến không nhẹ. Đối với bọn họ mà nói, cuộc sống cực kỳ bình tĩnh, hết thảy đều trở lại như trước.
“Tôi xem Lệ Dạ hẳn là từ bỏ chúng ta rồi, cảm giác hình như cũng không dụng tâm.” Quách Nhung nói.
“Vẫn phải cẩn thận, đừng yên tâm quá sớm, tôi cảm thấy Lệ Dạ không giống như người dễ dàng từ bỏ.” Thuần Vu Tức nói.
Quách Tiền gật đầu tán đồng: “Con cảm thấy ba nói không sai, chúng ta vẫn ở trong nguy hiểm, cho nên ba xem, nếu không chúng ta cùng ở với nhau, như vậy càng an toàn hơn.”
Thuần Vu Tức đóng cửa nhà các nàng, để hai mẹ con lại, tự mình đi lên lầu.
Lại qua mấy ngày, đến thứ sáu. Mỗi thứ sáu, đều là Thuần Vu Tức đi trường học đón Quách Tiền, trực tiếp đưa nó về công ty. Bởi vì thứ sáu bình thường Quách Nhung phải cùng các đồng nghiệp kiểm tra đánh giá trò chơi, còn ngẫu nhiên sẽ có họp offline, rất nhiều hoạt động đều vào thứ sáu, bọn họ tương đối bận. Nhưng làm lão bản, thứ sáu Thuần Vu Tức tương đối rảnh.
Vốn dĩ thứ sáu này cũng là Thuần Vu Tức đi đón thằng bé, đáng tiếc lâm thời hắn có việc, bởi vì phát hiện một BUG trò chơi khó giải quyết, yêu cầu hắn là ‘thủ lĩnh’ tu chỉnh, vì thế hắn không thể không đeo mắt kính ngồi ở máy tính gõ bàn phím. không sai, lão bản này là người lập trình, nếu kỹ thuật của hắn không giỏi, cũng không áp được nhiều kỳ tài như vậy.
Bởi vì hắn không thể đi, còn Quách Nhung lại vừa lúc tuần này không có việc gì, nên nàng đi đón con.
“Bên ngoài nhiệt độ thấp, trời còn mưa, cô mặc ít như vậy đi ra có thể lạnh chết, mặc áo khoác của tôi vào đi.” Thuần Vu Tức ngồi trước máy tính, mười ngón tay thon dài lộc cộc bay múa không ngừng trên bàn phím, bớt thời giờ liếc Quách Nhung một cái, ý bảo nàng bên cạnh có áo khoác gió kiểu nữ. Hôm nay hắn mặc nữ trang, tóc buộc ở sau đầu, đôi mắt hẹp dài, mang mắt kính, từ mỹ nhân cao quý biến thành nữ cường nhân thương nghiệp.
Quách Nhung mặc rất đơn giản, mái tóc màu vàng rơm có chút phai màu, mọc ra tóc đen, vốn dĩ định đi nhuộm một chút, nhưng Thuần Vu Tức nói chờ nàng nuôi tóc ra trước, đến lúc đó ở nhà hắn tự nhuộm màu sắc có phẩm vị hơn. Rất nhiều cô gái lúc nhiệt độ thấp mặc ít là vì phong độ, Quách Nhung thì không phải, nàng chỉ thuần túy là lười, sống rất đơn giản, nàng và Quách Tiền đến bên này ở, căn bản không có nhiều hành lý, quần áo thích hợp cho mùa này còn chưa có đâu.
“Tuần này đưa cô và Tiền Tiền đi mua quần áo.” Thuần Vu Tức cũng ý thức được vấn đề này, lại nói thêm.
“Tuyệt quá a, ba ba thật là tốt! Dù mỗi ngày con tăng ca, ba không cho con thêm tiền lương, cũng vẫn là ba ba tốt nhất trên thế giới!”
Thuần Vu Tức: “nói cợt nhả cái gì, nhanh đi đón con cho tôi, chìa khóa xe ở trên bàn, tự lấy đi.”
Quách Nhung cười hì hì kéo chìa khóa xe trên bàn, mặc áo khoác gió của hắn vào, có chút rộng, không quá vừa với nàng, nhưng đi ra khỏi công ty bị gió lạnh thổi vào mặt, nàng liền cảm thấy áo khoác này thật tốt, mặc ấm áp nha. Hơn nửa khuôn mặt đều vùi vào cổ áo, Quách Nhung mở dù, che khuất nửa người trên, vội vàng chạy đến bãi đỗ xe, mở cửa xe chui vào.
Nàng không có xe, là đi xe của Thuần Vu Tức.
Chiếc xe màu đỏ đi trong màn mưa, trong một góc bãi đỗ xe, một chiếc xe màu đen khác cũng chậm rãi đi theo, ở phía sau chiếc xe màu đỏ.
Người đàn ông trung niên ngồi trên xe màu đen nuốt nước miếng, đôi mắt gắt gao nhìn phía trước, nhiệt độ không khí xuống thấp nhưng cái trán lại toát ra một lớp mồ hôi mỏng. Ông ta vô cùng khẩn trương, khẩn trương lại sợ hãi, tay cầm lái đang run rẩy, nhưng vẫn gắt gao đi theo.
Ông ta đã xem ảnh chụp Thuần Vu Tức, hôm nay ở chỗ này nhìn một ngày, biết người mình phải đâm chết mặc quần áo gì, cũng ở chỗ cố chủ có được tư liệu, biết hành trình Thuần Vu Tức lái xe đi đâu này mỗi tuần vào thời gian này. Vừa rồi trời mưa quá lớn, hơi nước mờ mịt, người trung niên tâm thần không yên, thất thần trong chốc lát, không thấy Quách Nhung ra, chỉ nhìn thấy một bóng người cầm ô nhanh chóng chui vào trong xe của nhân vật mục tiêu, hắn mơ hồ nhìn thấy đối phương xác thật mặc cái áo gió dài màu trắng hôm nay.
“Tôi với anh không oán không thù, nhưng tôi cần giết anh, dù sao tôi đâm vào, chúng ta đều phải chết, xem như tôi bồi mạng cho anh, mọi người về sau đều là quỷ trên đường, anh chớ có trách tôi……” Người đàn ông miệng lẩm bẩm, lau lòng bàn tay ướt mồ hôi vào đầu gối.
Tới đoạn đường dự định giết người, người trung niên hung hăng lên, giẫm chân ga đâm vào chiếc xe màu đỏ.
……
Mưa càng rơi càng lớn, cổng trường không có một bóng người, học sinh lớp bé phần lớn được phụ huynh đón đi rồi, còn lại mấy học sinh không ai tới đón, an vị chờ ở phòng nghỉ. Mấy đứa bé này cũng không chờ, tự chế bàn cờ dài 2m rộng 1m, đang chơi đánh cờ. Chém giết vài ván, Quách Tiền có chút tâm thần không yên, ném quân cờ trong tay, “không chơi nữa.”
“Đừng a, Tiền quân trưởng, chúng ta lập tức có thể thắng, cậu kiên trì đi!” Mấy đứa bé nháo lên cãi cọ ồn ào.
Quách Tiền cau mày, đi tới cửa nhìn ra bên ngoài, bên ngoài màn mưa đầy trời, không có ai tới bên này. Sao lại thế, hôm nay đã muộn thế này, ba ba sao còn không tới đón nó? Dù ba có việc, cũng sẽ có mẹ tới, lại nói nếu hai người đều không thể tới, cũng sẽ gọi điện thoại. Chẳng lẽ quên mất nó?
không phải, ba ba không phải không đáng tin cậy như mẹ. Quách Tiền đá đá cặp sách của mình, lắc lư ở cửa hai vòng. Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy trong màn mưa một bóng người giơ dù vội vàng chạy tới, lập tức đeo cặp sách lên lưng, chờ mong ló đầu ra. một tiếng ba còn chưa gọi ra, nó liền phát hiện đó không phải ba nó, là một giáo viên trực ban trong trường học.
Giáo viên biểu tình không quá tốt, nhìn thấy nó đi vài bước tới, chầm chậm nói với nó: “Quách Tiền, vừa rồi nhận được điện thoại, nói mẹ con trên đường tới đón con đã bị tai nạn xe cộ.”
Quách Tiền ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn thầy, như không hiểu thầy giáo nói cái gì. Đứa nhỏ này luôn luôn tinh ranh, thầy giáo chưa từng thấy nó như thế, vội ngồi xổm xuống an ủi, “Con đừng sợ, còn chưa biết tình huống thế nào, mẹ con đã được đưa đến bệnh viện, ba con cũng ở bên đó, bây giờ thầy lập tức đưa con đi, khẳng định không có việc gì ……”
hắn còn chưa nói xong, Quách Tiền đã vứt bỏ cặp sách, hất tay thầy giáo ra, không rên một tiếng xông ra ngoài màn mưa to, thầy giáo vội vàng theo sau, còn quay đầu nói với các bạn học khác nghe thấy tiếng vừa chạy ra: “Các con về trước chờ, đừng chạy ra ngoài!”
Thuần Vu Tức còn chưa chỉnh song số liệu, nhìn đồng hồ trước mắt, phát hiện đáng nhẽ lúc này phải đón con xong về tới nơi rồi, nhưng Quách Nhung còn chưa trở về.
Đại khái là mưa quá lớn, hắn nghĩ.
hắn lại gõ mấy dòng lệnh, di động bỗng nhiên sáng lên, là đến từ điện thoại của Quách Nhung. Thuần Vu Tức cầm lấy di động nghe máy, “Sao còn chưa về?”
Điện thoại bên kia, thanh âm lại không phải Quách Nhung, mà là một giọng xa lạ, “Xin chào, không biết anh và chủ nhân số điện thoại này có quan hệ gì, nhưng cô ấy đã xảy ra tai nạn xe hơi, được đưa đến bệnh viện chúng tôi ……”
Tay Thuần Vu Tức ấn trên bàn phím đã cứng đờ, đánh ra một đoạn kí tự lung tung, nhưng hắn không quản, hỏi thêm hai câu về tình huống và địa chỉ, lập tức đứng dậy, đi ra bên ngoài, “Ai lái xe đến, cho tôi mượn chìa khóa!”
hắn nhanh chóng đuổi đến bệnh viện, bởi vì đi quá vội quên lấy ô, xuống xe vào bệnh viện bị gặp mưa, trang dung tinh xảo trên mặt đều bị nhòe. Từ trước đến nay Thuần Vu Tức vẫn chú ý bề ngoài lại không rảnh lo đến, tóc nhỏ nước, hỏi y tá trước đài “Vừa rồi người bị tai nạn xe cộ đưa tới ở đâu?”
Hộ sĩ bị dáng vẻ của hắn dọa cho sửng sốt, theo bản năng nói: “Tai nạn xe cộ? Có người ở phòng cấp cứu, số 2 ……”
Thuần Vu Tức tới phòng cấp cứu số 2, thần sắc không rõ nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, đợi không đến chốc lát cửa mở ra, bác sĩ đi ra biểu tình không quá tốt, phía sau còn có một cái băng ca có người nằm —— bị vải trắng che mặt, hẳn là thi thể.
hắn đi qua, định kéo vải trắng, muốn nhìn rõ ràng người phía dưới. Bác sĩ hỏi hắn: “anh là người nhà sao?”
Thuần Vu Tức hốc mắt ửng đỏ, kéo vải trắng ra, nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt dính đầy máu.
Thuần Vu Tức: “……ai đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.