- Tao đánh chết mày cái đồ bồi tiền hóa, đồ ma quỷ phá nhà.
Bà nội Lữ tức giận nhảy dựng lên, vốn dĩ bà đã chướng mắt con nhỏ Lữ Đào này rồi, hiện giờ càng là tức giận đến muốn đánh chết nó mà.
Lữ Đào đương nhiên sẽ không đứng yên cho bà ta đánh, cũng kéo Chu Tiểu Thảo đang chuẩn bị thế mình chịu đánh chạy né.
Ánh mắt cô lạnh lùng như dao nhỏ nhìn bà nội Lữ.
- Bà nội trừ bỏ mắng cháu, đánh cháu thì còn sẽ làm gì?
Lữ Đào bình tĩnh hỏi lại.
Thôn dân vây xem cũng nghĩ khuyên nhủ.
Tuy trong thôn phổ biến trọng nam khinh nữ, nhưng mọi người dù không thích con gái, thì cũng không giống bà nội Lữ như vậy.
Hận không thể trực tiếp dìm cho chết.
Mấy năm nay ba đứa con gái nhà Lữ Nhị Căn càng ngày càng gầy, vì cái gì mọi người đều nhìn thấy, trong lòng đều hiểu rõ.
Dù không thích con gái thì cũng không thể phân biệt đối xử đến vậy chứ.
Nhìn tên Lữ Thụ kia được nuôi càng ngày càng mập, hơn nữa mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi, một thanh niên mà lại việc gì cũng không làm, làm nông là càng không làm.
Mỗi ngày bà nội Lữ lại xem hắn như bảo bối vậy.
Thôn dân cũng nghĩ khuyên, nhưng thấy giọng Lữ Đào quá bình tĩnh, hơn nữa khí thế còn rất mạnh.
Bà nội Lữ đánh không trúng, đang muốn đánh tiếp lại nghe thấy Lữ Đào nói chuyện với mọi người:
- Các vị chú bác dì thím ở đây, không phải Lữ Đào cháu một hai muốn nháo đến gia đình không yên, mà thật sự...
Nói đến đây, Lữ Đào lau nước mắt, trước phải đánh bài đồng tình.
Một màn này bị Đông Xu đứng ở trong đám người thấy còn gật đầu.
Nước mắt là thứ vô dụng nhất nhưng thời điểm đặc biệt thì nó lại là thứ hữu dụng.
Nhưng còn phải xem sử dụng như thế nào.
Mọi người luôn có thói quen đồng tình kẻ yếu, Lữ Đào ở trong nhà không có quyền gì cả, cho nên lúc này cần sự đồng tình của mọi người trong thôn, cùng sự trợ giúp của Tôn đại đội trưởng.
Lữ Đào cũng thông minh, biết nên lợi dụng những thứ đó như thế nào.
Lau nước mắt xong, Lữ Đào lại vô cùng bình tĩnh nói tiếp:
- Nhưng mà bác hai gái của cháu, mười bảy năm qua không thấy bác ấy quan tâm cháu cái ăn, quan tâm cháu cái mặc, lại đột nhiên quan tâm chuyện hôn sự của cháu, chỉ thương lượng một chút với bà nội cháu, đã định ra mối hôn sự này. Chuyện này, cả nhà chúng cháu lại là người cuối cùng được biết đến.
Nói đến đây, Lữ Đào tạm dừng một chút.
Bác hai gái của Lữ Đào đương nhiên không ngồi yên rồi, bà ta gân cổ lên, vẻ mặt cao ngạo quát:
- Như thế nào, tao quan tâm mày còn là sai sao, cũng không nhìn coi mày bao lớn rồi, nam nhân còn tới lượt mày chọn chắc, mối hôn sự này không tốt sao? Nhà trai chịu cho 36 đồng tiền lễ hỏi, còn nguyện ý cho 50 cân lương thực, mày còn kén chọn cái gì?
Bác hai gái vừa nói, ánh mắt của các mọi người liền thay đổi, Lữ Nhị Căn cha Lữ Đào luôn cứ trầm mặc không nói, lúc này cũng nói một câu:
- Chuyện này, tao biết, cũng đã đồng ý, Đào, mày đừng nháo loạn nữa, mau về phòng đi.
Lữ Nhị Căn khó được mở miệng nói một câu, nhưng lại không phải là bảo vệ Lữ Đào mà chỉ làm Lữ Đào ngoan ngoãn nghe lời.
Lữ Đào nghe xong tức giận cười, ngẩng đầu nhìn bác hai gái miệng cọp gan thỏ kia, lại nhìn chỉ biết ăn hiếp nhà mình cha cô, giọng cô nghẹn ngào đến khiến người đau lòng:
- Phải không? Mối hôn sự tốt như vậy, sao bác hai gái không nhớ đến cháu gái nhà mẹ đẻ của bác, lại nhớ đến đứa cháu chồng như cháu?
Mọi người vừa nghe cũng có chuyện như vậy, cái bà bác hai gái của Lữ Đào kia tuy rằng cứ không có việc gì lại chạy về nhà mẹ đẻ tống tiền, nhưng lại rất yêu thương đứa cháu gái ở nhà mẹ đẻ của bà ta.
Trái ngược, bà ta lại đối với mấy đứa con gái nhà Lữ gia, trước nay đều không có quan tâm gì, thậm chí còn thường cùng mấy người phụ nữ cùng tuổi trong thôn mắng một nhà Lữ Đào đâu.
Nhà trai bên kia nguyện ý cho lễ hỏi nhiều như vậy, còn nguyện ý cho lương thực, chuyện tốt như vậy, sao có thể rơi xuống người Lữ Đào chứ.
Bác hai gái bị chọc đúng nội tâm của bà, tức giận đến muốn nhảy dựng lên mắng:
- Mày cái con nhỏ này, không biết ơn người tốt, chuyện tốt như vậy, tao còn bỏ qua nhà mẹ đẻ, mà giúp cái bồi tiền hóa như mày, mày còn cảm thấy tao là có ý đồ xấu. Mọi người phân xử xem, bác hai của nó đau lòng nó, tôi mới nghĩ quan tâm nó, làm như vậy là sai sao?
Bác hai gái lớn lên cũng không tính là đẹp, hơn nữa mắt có chút sếch lên, lúc này bà ta bán thảm nhìn gương mặt có chút buồn cười.
Đông Xu ở trong đám người bên ngoài, còn cẩn thận phân tích một chút, người đàn ông mà bác hai gái kia giới thiệu cho Lữ Đào .
Ở cái niên đại này, có thể lấy hơn 30 đồng tiền làm lễ hỏi, còn là ở nông thôn cũng đã được xem như là nhà giàu.
Tuy rằng đầu năm nay, cũng có trào lưu dùng 36 đồng tiền làm lễ hỏi, nhưng có thể chân chính làm được lại không nhiều.
Lợi ích thực tế nhất vẫn là tiền cùng phiếu, còn có lương thực.
Đặc biệt ở đại đội Bàn Thạch, ở đây thật sự khốn cùng.
Mấy cái đại đội ở gần đó cũng là nghèo đến tận xương.
Ở nơi bần cùng như vậy, có thể lấy 36 đồng tiền làm lễ hỏi, thật sự đã xem như kẻ có tiền.
Điều kiện tốt như vậy, bác hai gái người chưa từng quan tâm Lữ Đào , lại thật sự giới thiệu cho Lữ Đào sao?
Lời này người khác tin thì Đông Xu cũng không tin.
Nhà trai nhất định có vấn đề, hơn nữa không chỉ vấn đề về tuổi tác, còn có khả năng là có vấn đề khác.
Đông Xu quyết định xem xét tình hình trước.
Nhìn Lữ Đào trấn định như vậy, chuyện này Lữ Đào rõ ràng có thể giải quyết được.
Như vậy cô cứ xem diễn là được.
Nhưng trên người Lữ Đào oán khí quá nặng, hơn nữa khí thế vô cùng mạnh mẽ, một chút cũng không giống một cô gái 17 tuổi.
Chẳng lẽ thật là đồng sự ở hắc bao đàn?
Nhưng nếu là đồng sự thì ở thế giới nhiệm vụ có thể liên hệ tin tức với nhau sao?
Hơn nữa lỡ như mình đoán sai rồi thì sao?
Đông Xu một lần nữa ngẫm lại những tin tức mình biết, sau đó lại phát hiện một vấn đề.
Từ lúc bắt đầu vụ xuân, Lữ Đào có náo loạn một lần rồi thôi, lúc sau cô ta lại vô cùng an tĩnh, mặc kệ bọn người Lữ gia có làm ầm ĩ, cô cũng tựa hộ đã chết tâm rồi vậy, cứ thờ ơ lạnh nhạt, căn bản mặc kệ.
Dựa vào quan sát của Đông Xu thì Lữ Đào như vậy căn bản là không thích hợp.
Trừ phi...
Cô ta biết rõ sau này sẽ có chuyện lớn xảy ra, cho nên đang đợi cơ hội đến, và hôm nay mới bùng nổ.
Đông Xu không xác định, người khác làm nhiệm vụ hắc bao đàn, có biết trước cốt truyện, hay hướng đi của thế giới không.
Nhưng có thể khẳng định, Lữ Đào khả năng là nhiệm vụ giả của hắc bao đàn đã hạ thấp một ít.
Bởi vì oán khí trên người cô ta, nhìn càng giống người quay ngược thời gian hơn.
"Là người quay ngược thời gian sao?" Đông Xu trong lòng thầm suy đoán.
Kết quả giây tiếp theo, sự tình làm Đông Xu ngạc nhiên đã xảy ra.
Trên đầu Lữ Đào vốn là ||Số liệu dị thường|| đã trực tiếp thay đổi.
||Trọng sinh giả||
Đông Xu chỉ mới suy đoán trong lòng, kết quả lại đoán trúng?
Nghĩ đến những từ trước kia ở trên đầu của Lưu Tiểu Hoa, kia cũng là do bản thân suy đoán mà xuất hiện.
Hiện giờ đến lượt Lữ Đào , cũng tựa như không có gì là không có bình thường.
Trong lòng Đông Xu chậm rãi bình tĩnh lại, tiếp tục nhìn Lữ Đào thế nào giải quyết chuyện này rõ ràng.
Nếu Đông Xu đoán không sai, thì Lữ Đào đã nhẫn nại đến cực hạn rồi.
Hôm nay sở dĩ cô ta làm lớn chuyện như vậy, phỏng chừng là nghĩ kết thúc với cái gia đình này rồi.