Nốt Ruồi Bên Má

Chương 10:




“Bọn họ nói gì?” Hứa Trùy Nhi thoạt nhìn có vẻ kiên cường nhưng nếu nhìn kĩ sẽ phát hiện khóe môi cậu đang run run, “Sao các người lại bắt nạt người khác như vậy…” vừa nói cậu vừa lấy tay áo lau mắt.
Lão phu nhân bị cậu làm cho cảm thấy mông lung: “Là cô dạy bảo ta từng điều từng điều mà, sao tự nhiên lại khóc rồi!”
“Con không có khóc”, Hứa Trùy Nhi vội lau miệng, “Người không nói đạo lý, con mới không bị người mắng khóc đâu.”
Lão phu nhân lần đầu tiên gặp đứa nhỏ thế này, đừng nói xu nịnh, ngay cả chịu nhận thua còn không biết: “Được rồi, được rồi”, Bà phiền phức phất tay, “Cô về đi.”
Được bà cho về, Hứa Trùy Nhi lập tức đứng dậy, đang chuẩn bị ra ngoài, lão phu nhân gọi cậu lại: “Cái váy của cô bị sao thế?”
Hứa Trùy Nhi giận dỗi bà, không quay đầu lại: “Con vội đến đây, quên mất không đổi cái sạch sẽ.”
“Cô chỉ có hai cái váy?” Lão phu nhân lắc đầu, dường như không tin. Nghĩ một chút lại hơi tin tưởng, giọng nói cũng chậm hơn, nghiêm túc nói, “Cô thiếu cái gì, trực tiếp nói với ta.”
“Con có đủ rồi” Hứa Trùy nhi sải bước ra ngoài, chưa được mấy bước đã ngượng ngùng quay lại, “Vậy…” cậu xấu hổ cúi đầu, “Con thiếu một cái bô…” Nói xong, cậu bổ sung thêm một câu “Là do con với cậu Cả ầm ĩ làm rơi vỡ mất rồi.”
Lão phu nhân chớp mắt, mặt bỗng dưng đỏ lên, ngốc tại chỗ.
Hứa Trùy Nhi quay về phòng, trên đường đi cậu càng nghĩ càng cảm thấy uất ức. Cùng một việc làm, nam có thể làm nhưng nữ làm thì lại trở thành…không biết chừng mực. Từ nhỏ đến lớn cậu đều nghèo, nhưng cũng chưa từng phải chịu như thế này. Dường như cậu làm gì cũng không đúng, làm gì cũng đều có cả đám người nhìn chằm chằm. Lúc vào phòng đôi mắt cậu có chút đỏ, sợ cậu Cả nhìn thấy nên đi đến bàn dọn dẹp chén trà.
Cậu Cả vẫn đợi cậu, đợi đến mức trong lòng có chút hoảng loạn, gọi cậu một tiếng: “Nha đầu.”
Hứa Trùy Nhi mặt mày rầu rĩ: “Có chuyện gì.”
Yên lặng trong phút chốc, cậu Cả gắng sức cử động cánh tay, dường như muốn cọ vào thành giường: “Bà ấy mắng cô rồi?”
“Không có…” Hứa Trùy Nhi không dám để anh lộn xộn, đi qua đó dìu anh ngồi xuống.
Cánh tay cậu Cả có thể động rồi, rất chậm chạp cũng rất vụng về. Anh đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt qua chiếc váy đầy nếp nhăn: “Cô lên đây.”
Hứa Trùy Nhi cầm lấy đầu ngón tay anh, lắc lư giống như một đứa trẻ: “Em đi tắm trước đã rồi sẽ vào.”
Đi tắm trước rồi vào. Trước kia anh thường nghe kỹ nữ, vũ nữ, con hát nói câu này nhưng sau đó thì chưa một lần sạch sẽ. Anh nhìn nha đầu với đôi mắt hồng hồng đang nhìn anh, nhìn cô hạ tầm rèm bên giường xuống. Sau đó trong phòng vang lên tiếng nước chảy cùng tiếng quần áo cọ vào da thịt, cô đang tắm nhưng lại không để cho anh nhìn thấy.
Cảm giác run rẩy lại tới, từ bàn chân đến đùi rồi tới bụng dưới nóng hừng hực. Anh trừng mắt nhìn tấm rèm thêu tranh uyên ương, toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Soạt, tấm rèm bị bên ngoài vén lên. Mái tóc ngắn của Hứa Trùy Nhi hỗn loạn, đôi chân trần không bó, nhẹ nhàng khoan khoái bò lên giường.
“Lão đại”, cậu đẩy anh lui vào trong, cho anh nằm xuống, “Cưỡi trêu đùa nghĩa là sao?”
Cậu Cả vừa nghe đã hiểu rồi, là ý nghĩa không tốt. Hứa Trùy Nhi cảm thấy bản thân không nói ra không tính là tố cáo, tức giận nói: “Mẹ cậu nói em coi cậu như con ngựa mà cưỡi lên, lần sau bà có hỏi cậu, cậu phải nói là em không làm vậy.”
Mẹ anh sẽ không nói ra những lời như vậy, anh vừa muốn cười lại không cười nổi, có chút dung túng nói: “Nếu muốn cưỡi…cô có thể cưỡi.”
“Em sẽ không cưỡi đâu”. Hứa Trùy Nhi xoay người, giống như một thằng nhóc lấy tay chống lên mặt, hai chân đạp vào không khí rất đáng yêu, “Eo cậu gầy như vậy”, cậu vui vẻ chọc vào hông anh, “Em sợ ngồi lên nhún hai cái sẽ làm lưng cậu gãy mất.”
Anh biết những lời cậu nói này không mang một hàm nghĩa nào khác. Nhưng không thể ngăn cản được tầm mắt mình nhìn về cái cổ áo đã được nút chặt, và vòng ngực phẳng lì của cậu: “Những lời bà ấy nói, cô đừng để trong lòng.”
Hứa Trùy Nhi không cười nữa, bàn tay để trên xương hông anh chậm chạp xoa bóp: “Cậu không cần lo cho em, nhưng mà…”. Cậu đau lòng nói: “Nhưng sao bà ấy không đến thăm cậu?”
“Bà ấy có đến”, cậu Cả chú ý đến bàn tay nhỏ trên hông mình, chậm chạm đưa tay tới, “Là tôi không cho bà ấy đến”. Anh cầm lấy tay cậu, cổ tay gầy nhỏ, gầy gò nhưng rắn chắc, “Không muốn nhìn thấy bà ấy khóc náo, cũng không muốn để bà ấy cùng với bọn họ thấy tôi đáng thương, thê thảm đến thế nào.”
Hứa Trùy Nhi hiểu được anh, đau khổ, nhưng lại tự trọng: “Em sẽ cùng cậu”, bàn tay anh khô ráo, ấm áp, giống như anh trai làm cho cậu luyến tiếc buông ra, “Cùng cậu đứng lên”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.