Nốt Chu Sa Của Thế Tử Gia

Chương 3:





Lý Kỳ Thù trong căn nhà ở phường Khang An tỉnh lại, mắt nàng lim dim giống như một con mèo con đang gãi vào trong lòng người ta, cùng dáng vẻ bình thường đoan trang kia tưởng như là hai người, trung y rộng lớn lỏng lẻo mặc trên người giống như trẻ con trộm mặc y phục của người lớn, vệt nước mắt còn chưa biến mất, vương trên đôi mắt long lanh làm cho người ta thương tiếc, mắt cũng còn đỏ lên, xem ra ban đêm nàng đã khóc hồi lâu.
 
Nàng đã chấp nhận chuyện mình trọng sinh này.
 
Lý Kỳ Thù còn buồn ngủ, lại bởi vì thói quen bình thường dậy sớm mà vẫn cứ tỉnh lại, nàng ngáp một cái, mặc áo khoác cũng rộng lớn, cứ như vậy rời giường, nàng xoa xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nghĩ đến vẫn không biết làm thế nào đối mặt với khuôn mặt xưa nay nghiêm túc của phụ thân, Lý Kỳ Thù có chút đau đầu.
 
Lý Kỳ Thù kéo sát y phục, vừa mở cửa định hít thở không khí, kết quả nàng nhìn thấy Lữ Yên Hàn.
 
Nàng có chút khẩn trường mà nói lắp: “Lữ… Lữ Thế tử sao lại ở đây.” Sau đó lại cảm thấy mình đã hỏi sai lời, đây chính là nhà của hắn, hắn không ở đây thì ở đâu.
 
Lữ Yên Hàn nhìn dáng vẻ Lý Kỳ Thù sợ hãi bị trách mắng giống như một bé mèo nhỏ làm vỡ đồ, mặt mũi lạnh lẽo một đường từ trong cung rốt cuộc cũng thả lỏng. Hắn nói khẽ: “Vừa mới gặp Thánh thượng, ngài ấy nói đưa người về trước đã.”
 
Lý Kỳ Thù biết chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai phụ thân, nhưng nàng chưa từng nghĩ tới lại truyền nhanh như vậy, mình còn chưa chuẩn bị kỹ xem nói thế nào đâu… nói mình sống lại một lần? Chắc chắn là không được, nhưng vậy thì nên giải thích thế nào đây…
 
“Vậy… ta đi vào thay y phục trước.” Nàng nói xong định đóng cửa lại trở về phòng.
 
“Chờ đã.”
 
Lý Kỳ Thù lại kéo cửa ra, để lộ một bên mắt sáng ngời: “Còn có chuyện gì?”
 
“Y phục.” Lữ Yên Hàn từ trong khe hở đưa cho nàng đồ mà hắn lấy từ chỗ Vương mama. Trong mắt hắn mang theo một vệt cưng chiều.
 
Tiểu cô nương vẫn đang yêu như khi còn bé.

 
“Đa tạ Thế tử gia.”
 
Nàng vào phòng đóng cửa lại, nhìn y phục được gói kỹ trong tay, Lý Kỳ Thù không có cảm tưởng gì, chỉ cảm thấy Thế tử gia không khỏi quá thận trọng, lại nghĩ tới những lời đồn kia, nàng cảm thấy rất không hợp. Sau đó nàng lại bất đắc dĩ mà cười cười, lời đồn của mình… không phải cũng là như vậy à…
 
Mọi người đều nói, An Bình công chúa mỹ mạo đoan trang, lời nói bước chân đều là phong phạm của quý nữ, chính là đáng để noi theo.
 
Lý Kỳ Thù chưa tới tám tuổi liền được ban cho quận An Bình, tám ngàn hộ thực ấp, có thể thấy là được Thánh thượng yêu thường nhường nào. Thánh thượng hiện tại có quá nhiều đồ quan trọng và yêu thích, mình, chẳng qua là một hạt cát trong bụi mù.
 
Bóng ma lúc còn trẻ đã hóa thành một cây gai, bất cứ lúc nào cũng nhắc nhở nàng đừng làm chuyện vượt qua giới hạn.
 
Lý Kỳ Thù cúi đầu vuốt ve vải gấm thượng hạng trong tay, mềm mại nhẵn nhụi, đồ thêu tốt nhất vừa nhìn một cái chính là thủ pháp của Thượng y phòng, từng đóa ngọc lan giống như tự nhiên, mũi kim đường chỉ đều không tìm ra được tì vết, giống như chính mình… thôi, công chúa cũng không phải dễ làm như thế, có lẽ là số mệnh của mình nên như vậy.
 
Mái tóc đen hơi xõa được vấn lên, không có tỳ nữ bình thường hầu hạ, nàng cũng có chút phát sầu, mình làm thế nào cũng là không tốt, cầm lược ngọc chải lên lại rũ xuống, Lý Kỳ Thù chỉ cảm thấy mình thật là vô dụng, dường như làm gì cũng không làm xong.
 
Khóe mắt nàng ửng đỏ, như là điểm hoa điền.
 
Đời trước cũng thế, đời này cũng thế, nàng cho rằng mình đã tìm được bến đỗ tốt nhất, kết quả không nghĩ tới là nhìn phu quân của mình và biểu muội của hắn hòa thuận vui vẻ, mình thì quật cường quay về phủ công chúa, lại bệnh nặng không dậy nổi, có lẽ ngay cả lúc nàng chết cũng không có người quan tam.
 
Không bằng đời này nàng liền một mình sống tốt đi. Lý Kỳ Thù ở trong lòng hứa hẹn với chính mình.
 
Lữ Yên Hàn ở ngoài cửa nghe thấy trong phòng thật lâu không có động tĩnh, hắn còn tưởng rằng Lý Kỳ Thù xảy ra chuyện gì, bước nhanh tiến lên mở cửa, lại chỉ thấy nàng nắm lược ngọc không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm vào góc bàn, hai mắt thất thần. Một đầu tóc đen vẫn chưa chải, tóc đen thuận theo vai trượt xuống đến ngực, thuận theo hít thở mà lay động rất nhỏ.
 
Lữ Yên Hàn nhìn mái tóc rối tung của nàng, cảm thấy mình vẫn cân nhắc không chu toàn, hắn nên mang mấy tỳ nữ tới, công chúa sợ là không dễ chải đầu nhỉ, hắn lại cúi đầu nhìn tay của mình một cái.
 
Lý Kỳ Thù bị tiếng mở cửa làm cho kinh hãi mà tỉnh táo lại, nàng nhìn Lữ Yên Hàn: “Thế tử… sao lại vào đây rồi?”
 
“Ở bên ngoài thấy người vẫn không ra, thần cho rằng người gặp phiền toái gì đó.” Lữ Yên Hàn bình tĩnh giải thích.
 
Lý Kỳ Thù có chút xấu hổ, ngón tay theo bản năng mà quấn lấy tóc: “À, cái đó… bình thường ta rất ít khi tự mình chải tóc, chỉ sợ còn phải để huynh chờ một chút nữa rồi.”
 
Lữ Yên Hàn yên tĩnh một hồi, không lên tiếng, đợi đến lúc Lý Kỳ Thù cho rằng hắn đang ghét bỏ mình không biết chải tóc, hắn mới nói ra: “Để thần giúp công chúa chải tóc.” Ở đời trước không dám nhìn dáng vẻ nàng xuất giá, đời này, để thần giúp công chúa chải tóc một lần.
 
Lý Kỳ Thù mở to hai mắt, phối hợp với khuôn mặt ửng đỏ có vẻ vô cùng đáng yêu: “Huynh? Huynh biết chải búi tóc nữ tử?”
 
Có lẽ là bởi vì một mặt chán nản nhất của mình bị hắn nhìn thấy rồi, đến bây giờ nàng nói chuyện hoàn toàn không động não, có gì thì thì nói cái đó. Phảng phất như người trước mắt đã quen thuộc nhiều năm, biết được bộ mặt chân chính của mình.
 
Cũng có lẽ là bởi vì Thế tử gia biết chải búi tóc nữ tử khiến nàng quá kinh ngạc. Dù sao thì hắn cũng là tướng quân uy danh truyền xa, việc nhỏ bực này hắn cũng học qua.
 
“Khi còn bé thấy cung nữ chải cho công chúa.” Ngụ ý chính là từng thấy nên vẫn còn chút nhớ rõ.
 
Lý Kỳ Thù không khỏi bội phục trí nhớ của hắn, chuyện khi còn bé hắn nhớ rõ ràng như vậy sao? Còn là cung nữ từng chải tóc cho mình, bản lĩnh đã gặp là không quên được này thật sự là lợi hại, quả nhiên là tướng quân có thể thống lĩnh đại quân bách chiến bách thắng.
 
Nàng không ngờ rằng, chỉ bởi vì là người mà hắn để ý, nên một phân một hào hắn đều nhớ rõ ràng.
 
Lữ Yên Hàn thấy nữ tử trước mắt rũ đầu xuống còn tưởng rằng nàng không tin mình, thế là hắn đưa tay đến: “Đưa lược cho thần đi, để thần làm.”
 
Lý Kỳ Thù không biết làm sao nữa, quỷ thần xui khiến thế nào mà đưa lược cho Lữ Yên Hàn dưới khí thế không được nói chen vào của Lữ Yên Hàn, chờ đến khi kịp phản ứng lại, nàng liền ngồi yên trên ghế không dám có một chút cử động nào, hơi có chút hương vị mặc trời định đoạt.
 
Ưng Thời trông coi ngoài cửa không nhúc nhích, giống như muốn ngay cả con ruồi cũng không cho vào. Không đầy một lát, Ưng Quý liền theo sự phân phó mà điều khiến một chiếc xe ngựa màn che màu đỏ trong góc còn điêu khắc hoa mẫu đơn tới.
 
“Ngươi làm gì vậy.”
 
Ưng Thời liếc mắt nhìn hắn ra, mặt không thay đổi nói ra: “Giữ cửa.”
 
“Lang quân đâu?”
 
Ưng Quý một chân vểnh lên đặt trên thanh ngang, chân còn lại thì thả xuống, bộ dáng cà lơ phất phơ, trong miệng còn ngậm mứt trái cây.
 
“Ngươi ăn xong đồ của ngươi đi đã.”
 
Ưng Quý nhai nhai nuốt xuống, lại quên mất bên trong còn có hạt, hai tay hắn ta che cổ ho lên, đến nỗi mặt đỏ bừng cả lên.
 
May mà bên cạnh đưa qua một cái ấm nước, Ưng Quý cầm lên rót vào miệng, lại ho khan ác hơn.
 
“Ưng… Ưng Thời, ngươi đây là muốn mưu hại ta!”
 
Sau khi rót vào miệng hắn ta mới phát hiện ra nước chưa trong ấm nào phải nước, rõ ràng là rượu mạnh mà!
 
Ưng Thời vẫn là mặt không cảm xúc như cũ, thu lại ấm nước tự mình uống: “Ta làm ấm người, đương nhiên.”
 
“Hừ! Ta đi tìm lang quân.” Ưng Quý tỏ vẻ mình rất tức giận, nhân lúc Ưng Thời không chú ý đã chạy tới trước cửa phòng chính, hắn ta vừa kề tai lên chuẩn bị nghe lén, cửa liền bị đẩy ra. Ưng Quý suýt chút nữa đã ngã vào bên trong.
 
Hắn ta hết sức khó xử, từ dáng vẻ cúi người nghiêng tai thẳng người lên: “Lang… lang quân.”
 
Lữ Yên Hàn liếc hắn ta một cái, khiến Ưng Quý giật cả mình.
 
Ưng Thời tiến lên ôm quyền khom người nói: “Vừa rồi không ngăn lại.”
 
“Không sao.” Lữ Yên Hàn xua xua tay.
 
Chờ sau khi hắn đi ra ngoài, Lý Kỳ Thù cũng đi ra, lúc này Ưng Quý lập tức từ dáng vẻ có chút khom người như chim cút biến thành tư thái phình bụng cười to: “Hahaha… đây là…” Sau đó lại ý thức được đây chính là công chúa, hắn ta cuống quýt che miệng mình lại.
 
Thị vệ của mình thất thố như vậy, Lữ Yên Hàn vô cùng bất đắc dĩ, thay mặt nói xin lỗi: “Thất lễ rồi, Ưng Quý trước giờ đều như thế, hy vọng công chúa đừng trách tội.”
 
Trong phòng không có gương đồng, vừa rồi Lý Kỳ Thù chính mà mặc cho Lữ Yên Hàn loay hoay, ngoại từ cảm nhận được ngón tay của hắn và lược ngọc ở trong tóc mang theo chút xúc cảm thì nàng hoàn toàn không biết hiện nay búi tóc như thế nào, chỉ cảm thấy tê tê dại dại.
 
Cực kỳ dễ chịu.
 
Nhưng giọng nói của Lữ Yên Hàn vừa vang lên, nàng vốn còn có chút ở trong trạng thái mông lung trong nháy mắt bị tiếng cười của Ưng Quý kéo về, sau đó lại tìm đến tư thái đoan trang ngày thường của mình nói ra: “Không sao.”
 
Ưng Quý sớm đã nghe nói tới công chúa ngôn hành cử chỉ đều được tán thưởng này, nhưng lúc này nàng đội búi tóc có chút không hợp với thân phận, lại nhìn lược ngọc còn đang ở trong tay Lữ Yên Hàn, hắn ta mới hiểu được, hóa ra búi tóc này là do lang quân chải, chẳng trách, còn có thể chải ra được búi tóc có hình có dạng cũng là làm khó hắn rồi, hai khối tròn tròn ở trên đầu công chúa giống như tranh em bé ngày tết.
 
Chỉ là phối hợp với lời nói hành động đoan trang khéo léo kia của nàng lại có chút kỳ lạ.
 
Đương nhiên, Ưng Quý cũng chỉ dám nghĩ những thứ này ở trong lòng.

 
Lý Kỳ Thù lên xe, Ưng Thời Ưng Quý còn chưa lên xe ngựa, màn che màu đỏ được ba ngón tay trắng trẻo hơi kéo lên: “Thế tử gia… không lên đây sao?” Lý Kỳ Thù cũng có chút do dự.
 
Nhưng nàng lại cảm thấy dù sao cũng là mình làm phiền Lữ Yên Hàn, cũng ngại một mình độc chiếm xe ngựa của hắn.
 
Lữ Yên Hàn rất muốn đồng ý, nhưng hắn nhịn được sự xúc động, chuyện này không hợp lễ nghi, hơn nữa công chúa còn có hôn ước, mặc dù, hôn ước này chẳng mấy chốc sẽ phế bỏ.
 
Giờ phút này hắn hận không thể lập tức tìm Thánh thượng ban chỉ phế hôn.
 
Bàn tay cầm kiếm của hắn siết chặt, nơi ống tay áo rơi ra một chiếc lược ngọc, sau khi nhìn đất vàng trên mặt đất để che đi ánh mắt tối đi của mình, hắn lại ngẩng đầu lên nói: “Không sao, công chúa về cung trước đi,” Lại ra hiệu bên dưới cây hạnh cách bên ngoài viện bốn trăm trượng còn có một con ngựa: “Thần cưỡi ngựa là được.”
 
“Vậy cũng được.” Lý Kỳ Thù cảm thấy mình có chút xấu hổ, sau đó nàng lại buông màn che màu đỏ thẫm xuống, ngồi xuống trên nệm êm trong xe.
 
“Ưng Thời, chậm một chút.” Lữ Yên Hàn dặn dò xong câu này liền đi dắt ngựa.
 
Bánh xe chuyển động, ở trên mặt đất gạch đá mà từ từ tăng thêm tốc độ, mà Lữ Yên Hàn một bên thì không nhanh không chậm đi theo.
 
Bên trong cửa sổ bị rèm châu ngăn cách, Lý Kỳ Thù nhẹ nhàng thở dài một hơi, không biết giải thích chuyện này với phụ thân như thế nào, càng không biết nên đối mặt với mẫu thân như thế nào, bọn họ sợ là, rất thất vọng về mình nhỏ. Nàng muốn vén rèm châu lên nhìn bên ngoài cửa sổ, nhưng trong sự lắc lư nhìn thấy Lữ Yên Hàn như ẩn như hiện lại thôi. Nàng hơi kéo ra một nụ cười, nghĩ đến chờ chút nữa, bất kể như thế nào nàng cũng không được có vẻ mặt như đưa đám, nàng ít nhất phải giữ lại sự tôn nghiêm cuối cùng của mình.
 
Bên ngoài rèm châu.
 
Lữ Yên Hàn sắp xếp lại sự việc sau khi mình tỉnh lại, vì sao công chúa đào hôn? Chuyện trong đó quá kỳ lạ, ở đời trước lúc hắn rời đi rõ ràng khi hai người đi chơi vẫn như keo như sơn, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn yên tâm rời khỏi Trường An chờ lệnh xuất chinh.
 
Chẳng lẽ công chúa cũng trọng sinh trở về?
 
Ánh mắt Lữ Yên Hàn hơi nghiêng, dường như muốn tìm tòi nghiên cứu trái tim của người nọ trong xe.
 
Hắn lại nghĩ tới trận chiến kỳ quặc và bóng dáng quen thuộc trước khi mình chết, tay Lữ Yên Hàn liền không tự chủ được mà sờ về phía thanh kiếm bên hông, giống như đang cảnh giác cái gì đó.
 
Bỗng nhiên hắn nghe thấy một tiếng thở dài sâu kín, âm thanh rất nhẹ, nếu như nghe không cẩn thận còn tưởng rằng mình nghe nhầm, nhưng Lữ Yên Hàn từ trước đến nay thính lực tốt, huống hồ đây chính là âm thanh của công chúa.
 
Âm thanh lúc mà hắn trằn trọc ngày đêm đều sẽ quanh quẩn bên tai.
 
Lữ Yên Hàn nhớ tới, đời trước sau khi mình rời đi không biết công chúa đã nhận lấy sự tra tấn như thế nào, hắn liền cảm thấy vô cùng hối hận, vì sao phải chủ động xin đi chứ? Vì sao không ở lại trong kinh bảo vệ công chúa? Có lẽ như thế… nàng sẽ không chết…
 
Lữ Yên Hàn lại nhớ tới dấu vết để lại mà mình tra được ở phủ công chúa và phủ Phò mã, đáy mắt hắn nhiễm lên một tầng bóng đen, ngay cả dây cương trong tay cũng cầm thật chặt, gân xanh nổi lên, giống như muốn cứ thế bóp nát.
 
Vương Ngô Đồng kia… ngược lại thật to gan. Dám đầu độc công chúa. Đáng tiếc đời trước hắn chưa kịp thấy nàng chết thế nào đã đến biên cương, nhưng lần này, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình.
 
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.