Nông Kiều Có Phúc

Chương 9: Vì cái gì.




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Lão phu nhân không dám chọc nhi tử tức giận nữa, lại càu nhàu đại phòng một việc, nói đại nhi tức phụ Hồ thị nói bậy không ít. Còn nói để cho một nhà nhị phòng ba ngày sau đi đại phòng ăn cơm tối, ngày đó là mười bảy tháng ba, sinh nhật năm mươi sáu tuổi của bà.
"Tán sinh, cũng không mời người ngoài, cũng không cho nhà lão Tam bọn họ trở về, chỉ nhà lão đại và nhà của con tụ cùng một chỗ ăn bữa cơm." Lão phu nhân nói.
Trần Danh cười nói: "Tiền mừng thọ của nương không để cho một nhà đại ca ra, khi đến con cầm năm mươi văn đi qua cho nương. Quyên nương còn làm một bộ trường y cho nương, trên cổ áo thêu rất nhiều chữ phúc. Nương mặc bộ quần áo kia, khẳng định còn khí phái hơn Cao lão phu nhân."
Cao lão phu nhân là lão nương Cao Lý Chính, Cao Lý Chính không chỉ là Lý Chính, còn là địa chủ giàu có nhất Hưởng La thôn.
Trần lão thái nghe mà mặt mày rạng rỡ, cười nói: "Vậy thì thật tốt, nương biết rõ tức phụ lão Nhị là đứa tài giỏi, không phí công ta yêu thương nàng ta." Lại nói: "Còn năm mươi văn tiền kia thì con cũng đừng cầm đến, giữ lại mua thức ăn tốt hơn bồi bổ thân thể. Tam đệ của con cho nương tiền tiêu vặt cũng không ít, nương xài không hết. Nha, đây là năm mươi văn tiền, ngày đó con giao cho đại ca ngay trước mặt đại tẩu con. Hồ thị cái đàn bà thối kia, kiến thức hạn hẹp."
Trần Danh vội nói: "Như vậy sao được."
Lão phu nhân nói: "Như thế nào không được? Tức phụ của con làm xiêm y chính là còn giá trị một ít tiền, nào giống như cái chày gỗ đại tẩu kia của con, hiếm khi làm bộ quần áo cho nương, cái gì mà hoa với lá cũng không biết thêu lấy một cành." Sau đó, lại là Trần Danh khước từ một trận, Trần lão thái cứng rắn đưa.
Giống như lão phu nhân tức giận, Trần Danh mới nghe theo.
Lão phu nhân đi một lát, Trần A Phúc mới đi ra cửa phòng. Hạ một buổi ánh mặt trời sáng lạn nhiều hơn, đâm vào mắt Trần A Phúc.
Trần Danh ngẩng đầu cười nói: "A Phúc thức dậy?"
"Dạ." Trần A Phúc gật gật đầu, ngồi trên ghế nhỏ ở bên cạnh hắn.
Trần Danh lại hỏi: "Vừa rồi nãi của con đến, con có nghe không?"
"Không có - - nghe được." Trần A Phúc lắc đầu.
Trần Danh thở phào nhẹ nhõm, nói: "Nương con đi Cổ Kiều thôn mua phổi heo, A Phúc muốn ăn như thế nào?" Phụ cận hai thôn, chỉ có Cổ Kiều thôn có quán thịt heo. Trấn trên mỗi cân thịt heo muốn mắc hơn một đồng tiền, phần lớn hương thân mua thịt ở trong thôn.
Trần A Phúc đời trước chưa từng ăn phổi heo, lắc lắc đầu nói: "Con cũng - - không biết rõ."
Trần Danh lại cười nói: "Vậy hãy để cho nương con hầm canh cách thủy phổi heo, tăng thêm món rau, thơm ngon."
Dáng tươi cười sạch sẽ, ấm áp, như bầu trời nắng ấm.
Cho dù hắn là cha ruột khối thân thể này, đối mặt với người nữ nhi tàn tật, nụ cười tươi tắn này đều đáng quý. Huống chi, hắn dưỡng là một nữ nhi không có bất kỳ quan hệ huyết thống.
Tâm ngưỡng mộ của Trần A Phúc đối với hắn tự nhiên sinh ra.
Trần A Phúc kéo tay áo hắn hô một tiếng: "Cha, về sau, con - - sẽ hiếu kính người, kiếm tiền - - trị bệnh cho người." Mũi có một chút chua xót, nước miếng lại chảy ra. Diendanlequydon~ChieuNinh
Trần Danh cười cầm lấy khăn trước ngực nàng giúp nàng lau nước miếng, nói: "Được, cha chờ ngày đó."
Đang nói, Vương thị dẫn Trần A Lộc cùng Trần Đại Bảo trở về, trong tay còn cầm theo nửa cái phổi heo.
Trần Đại Bảo chạy qua, ôm Trần A Phúc hưng phấn mà nói: "Nương, bà ngoại mua phổi heo, buổi tối chúng ta ăn canh phổi heo."
Trần Danh không ngừng việc trên tay, ngẩng đầu cười nói: "Ừ, để cho bà ngoại để nhiều thêm một ít rau, ngon."
Vương thị cười nói: "Được, lại bỏ thêm chút cẩu kỷ, không chỉ ngon, quản gia ăn lại có chỗ tốt."
Trên bàn cơm, Trần Danh nói chuyện ngày sinh thần bảy mươi của Trần lão thái, để cả nhà nhị phòng đi ăn cơm.
Trần A Lộc ngược lại cười tủm tỉm gật đầu đáp ứng, chỉ có Trần Đại Bảo lại nhíu mày nhếch miệng lên. Nó do dự một chút, trưng cầu ý kiến Trần Danh: "Ông ngoại, con và nương của con có thể không đi không? Chúng ta thà rằng ở nhà ăn cơm thừa."
Trần A Lộc thấy vậy, cũng nói: "Tỷ tỷ cùng Đại Bảo không đi thì thôi, đại bá nương cùng A Cúc tỷ, còn có nãi, cứ muốn mắng bọn họ, lời nói nói ra lại khó nghe. Cùng lắm thì, con mang một ít ăn ngon trở về cho bọn họ ăn."
Trần Đại Bảo mặc dù hiểu chuyện, đến cùng còn nhỏ, cũng muốn ăn ngon. Nghe nói tiểu cữu cữu sẽ mang ăn ngon trở về cho bọn họ, cười mặt mũi cong cong, đầu gật giống như gà mổ thóc.
Vương thị thở dài, nói với Trần Danh: "Nếu không, thì không dẫn hai đứa bọn nó đi? Đỡ phải chướng mắt người khác."
Trần Danh không tán thành nói: "Bình thường không đi thì thôi, nhưng còn sinh thần bảy mươi của nương, không đi không tốt." Lại sờ đầu Trần Đại Bảo nói: "Thái mỗ mỗ chỉ là nói nhiều, vẫn đau lòng các con. Đại mỗ mỗ cùng A Cúc cô cô tuy nói không... không rất ưa thích các con, nhưng đại ngoại công, đại đường cữu đối với các ngươi vẫn không tệ. Về sau hai mẹ con các con phải đặt chân ở trong thôn, dù sao phải có người giúp đỡ, chỉ có tiểu cữu cữu của con, vẫn là quá đơn bạc một chút. Con thông tuệ biết chuyện, phải tìm cách theo chân bọn họ làm quan hệ gắn bó tốt. Còn như A Cúc cô cô các nàng, nói chuyện không dễ nghe, thì cách các nàng xa một chút."
"Các nàng không chỉ nói chuyện không dễ nghe, A Cúc cô cô còn sẽ tóm lỗ tai của con, còn để Đại Hổ ca ca đánh con, có một lần còn vụng trộm véo nương của con nữa kìa." Trần Đại Bảo nói lầm bầm.
Mắt Vương thị đỏ lên, Trần Danh thở dài, nói với Trần A Lộc: "Đi nhà của đại bá con, phải trông chừng kỹ tỷ tỷ của con và Đại Bảo." Sau đó, lại nhắc tới có chút chuyện đại bá Trần Nghiệp còn nhỏ tuổi liền đi theo Trần lão thái thủ tiết ra ruộng làm việc, lại cắn răng bán vài mẫu đất đai, cung cấp cho Trần Danh và Trần Thực đi học.
Từ trong những lời này mà nghe ra được, Trần Danh đối với Trần Nghiệp rất có tình cảm.
Trần A Lộc và Trần Đại Bảo đều gật đầu xác nhận.
Trần A Phúc ngược lại muốn nhìn nhiều xem cái thế giới này, nhận thức thêm người nơi này, đặc biệt là thân thích. Không chỉ không cảm thấy khó xử, còn đặc biệt muốn đi. Liền gật đầu nói: "Được, chúng ta - - đi." Lại an ủi bọn họ: "Con đã - - không ngốc, không sẽ bị - - bắt nạt."
Sau khi ăn xong, đcọ sách nhận biết chữ hơn một canh giờ, trừ Vương thị ra, những người khác đi nghỉ ngơi.
Nằm ở trên giường, lông mày Trần Đại Bảo vẫn còn đang nhíu lại. Trần A Phúc duỗi tay xoa lông mày hắn hỏi: "Đi nhà đại mỗ mỗ - - thật khó khăn vậy sao?"
Tiểu shota chu môi nói: "Dạ, các nàng mắng con véo con vậy cũng thôi. Các nàng còn muốn mắng chửi rồi véo nương, trong lòng nhi tử liền đặc biệt không thoải mái." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
"Vì cái gì? Các nàng, đại bá nương, A Cúc - - vì cái gì hận chúng ta?" Nghe ý tứ trong lời nói Trần lão thái, chỉ có Trần lão thái và Trần Nghiệp biết rõ Trần A Phúc không phải là con gái ruột Trần Danh, những người khác không biết rõ.
Tiểu shota điểm hai đầu ngón tay gầy nói ra: "Một là đại mỗ mỗ cảm thấy đại ngoại công khi còn bé cùng thái mỗ cung cấp nuôi dưỡng ông ngoại cùng tam ngoại công, tiền dùng cho ông ngoại đọc sách cùng xem bệnh còn nhiều hơn tam ngoại công. Tam ông ngoại cũng biết rõ tri ân đồ báo, tu sửa căn phòng lớn cho nhà bọn họ, ngẫu nhiên còn biết mang tiền trở về hiếu kính. Mà nhà ta không chỉ không thể cho tiền hiếu kính nhiều đại phòng, thái mỗ lại còn vụng trộm giúp nhà chúng ta."
Lại đưa cái đầu nhỏ đến gần, dùng cái tay nhỏ gầy che miệng bát quái nói: "Còn có một nguyên nhân trọng yếu hơn nha, nghe người trong thôn nói, A Cúc cô cô muốn gả cho Trường Sinh thúc thúc, nhưng Trường Sinh thúc thúc không muốn. A Cúc cô cô lại vừa ý một thúc thúc thôn bên cạnh, thúc thúc kia cũng không muốn. Đại mỗ mỗ và A Cúc cô cô đã cảm thấy nhất định là do nương thu Đại Bảo làm con trai, phá hư gia phong Trần gia, nên thanh niên tốt mới không muốn thú (cưới) A Cúc cô cô."
Tiểu shota thật thông minh, thuật chuyện này vô cùng tinh tế.
Hết chương 9.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.