Nông Kiều Có Phúc

Chương 2: Người nhà




Editor: ChieuNinh_dd.lequydon
Vương thị đỡ cánh tay phải Trần A Phúc, "Nhi tử" dắt tay trái của nàng, "Đệ đệ" kéo tay kia của Vương thị, mấy người đi về phía trước. Trần A Phúc đi đường không lưu loát, cho nên đi được rất chậm, thỉnh thoảng bị người đi đường đằng sau vượt qua.
Trần A Phúc chú ý tới, thì ra đệ đệ là một người khập khiễng, đi đường một bước ngã một cà thọt.
Nhìn lại một chút xiêm y Vương thị mặc cũng có thật nhiều miếng vá, xiêm y của mình miếng vá hơi ít, nhưng mà có mấy khối. Xiêm y của hai đứa bé trai không chỉ có miếng vá, còn nhỏ, giống như là quấn ở trên người.
Trần A Phúc thầm nói, cái nhà mới này sống không khá giả.
Nghe này mấy người đối thoại, Trần A Phúc biết rõ nhi tử gọi Trần Đại Bảo, đệ đệ gọi là Trần A Lộc, còn có một cha. Bọn họ đến thị trấn chính là bán bức tranh thêu Vương thị thêu, cùng với bốc thuốc cho cha mắc bệnh phổi, cùng xem bệnh và bốc thuốc cho Trần A Phúc mắc bệnh ngốc. Bởi vì một hòa thượng đã nói qua bệnh ngốc của Trần A Phúc sẽ được chữa lành, từ đó đến nay người nhà chưa từng buông tha trị bệnh cho nàng, nhịn ăn định kỳ đến thị trấn xem bệnh cho nàng uống thuốc.
Hai bên đường phố thỉnh thoảng truyền đến mùi thơm, người bán thức ăn vừa nấu vừa thét to. Có bán mì, bán mì vằn thắn, bán bánh bao bánh màn thầu, bán bánh nướng ...
Đặc biệt là khi đi ngang qua một tiệm mì, mùi thơm đặc biệt nồng đậm. Trần A Phúc bụng "ùng ục" kêu vài tiếng, nước miếng lại không quản được chảy xuống.
Vương thị dừng lại bước chân, nhìn một chút nước miếng trên khóe miệng nữ nhi rồi nói: "Hôm nay lấy thuốc cho con và cha con, lại mua chút thức ăn tinh tế cho cha con, một miếng gan heo, thì tiền dùng được cũng gần hết ..." Chần chờ một chút, còn nói: "Nếu không, thì ăn chén mì sợi đi. Chỉ là, tiệm mì nhà này đắt đỏ, mì sợi (là mì chay không thịt) cũng muốn mười văn tiền một chén. Bên cạnh thành có quán mì, giá rẻ, bảy văn tiền có thể mua một chén."
Trần A Phúc đỏ mặt, xem một chút mặt trời đang ngã về tây, hiện tại hẳn là qua giữa trưa.
Mấy người lại đi hai khắc, xa xa chứng kiến cửa thành cao cao. Bọn họ quẹo vào một ngõ hẻm, bên trong phần lớn là thôn nhân ngồi dưới đất bán đồ, nhóm thôn nhân vừa bán này nọ, vừa gặm bánh bột ngô nhà mình mang.
Bọn họ đi đến trước một chỗ quán mì thì dừng lại. Cái sạp này chỉ có phu thê hai người, trượng phu nấu mì múc mì thái thịt, thê tử bưng chén thu chén rửa chén lau bàn. Làm ăn cũng tàm tạm, bốn cái bàn nhỏ, ngồi sáu bảy người.
Vương thị nói: "Đại muội tử, nấu một chén mì."
Lão bản nương hỏi: "Đại tẩu, các ngươi có bốn người, chỉ cần một chén?"
Vương thị cười cười, "Uy" một tiếng.
Mấy người ngồi xuống trước một cái bàn trống, bốn người vừa vặn chiếm hết cái bàn nhỏ. Vương thị từ trong sọt lấy ra một cái bọc nhỏ mở ra, bên trong là bốn bánh bột ngô. Bà cho Trần Đại Bảo và Trần A Lộc một người một miếng, chính mình cũng cầm một cái, cái còn dư lại thì gói kỹ, bỏ vào bên trong cái sọt. Nói với Trần A Phúc: "A Phúc đợi chút, sợi mì lập tức xong."
Trần A Phúc mới hiểu rõ, thì ra chén mì sợi kia chỉ cho một mình nàng ăn, những người khác ăn ngô bánh mang từ trong nhà. Xem một chút hai tiểu chính thái mặt đầy thỏa mãn gặm bánh ngô, bất giác nét mặt già nua đỏ hồng.
Lão bản nương bưng tới cho bọn họ ba chén nước nấu mì, nói: "Bánh bột ngô khô, uống nước." ChieuNinh~dien~dan~lequydonD^d^l^q^d
Trần Đại Bảo ngọt ngào nói: "Cảm ơn thẩm tử."
Lão bản nương cười cười, nhéo nhéo mặt nhỏ bẩn của hắn.
Ba người bọn họ gặm bánh bột ngô, Trần A Phúc mới cẩn thận quan sát vài người thân đời này.
Vương thị đại khái ba mươi gần bốn mươi tuổi, tướng mạo thanh tú, mặc dù xiêm y nhiều miếng vá, nhưng gọn gàng sạch sẽ, người cũng lưu loát. Không giống nông phụ ở đây, có loại hàm súc nói không nên lời. Đặc biệt là hai tay kia, nhẵn nhụi trắng trẻo, không giống như là làm việc nặng.
Trần Đại Bảo và Trần A Lộc mặc dù khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng bẩn thỉu, như cũ không che giấu được tướng mạo tuấn tú.
Đặc biệt là Trần Đại Bảo, ngũ quan tinh xảo, mặt mày như vẽ, đôi mắt sâu thẳm, sáng ngời như ngôi sao. Người có loại đôi mắt này, nhất định là cực kỳ cơ trí thông tuệ. Tướng mạo đứa bé này, quá xuất sắc rồi.
Trần A Lộc lớn lên cũng dễ nhìn, chỉ là mắt không có sáng như Trần Đại Bảo, chân còn què, thật đáng tiếc.
Có nhi tử xinh đẹp dạng như Trần Đại Bảo này, mẫu thân cũng sẽ không xấu, xem ra mình cũng có thể là mỹ nhân. Mới vừa nghĩ tới đây, Trần A Phúc run một cái, Trần Đại Bảo, hắn cùng họ Trần với mẫu thân, nguyên chủ lại là một ngốc tử đầu óc không rõ ràng lắm. Không phải là nguyên chủ bị người ta cường, sau đó sinh nhi tử chứ...
Đầy khẩn trương, nước miếng lại thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Trần Đại Bảo cho rằng nương thèm ăn, nhảy xuống khỏi băng ghế đi đến bên cạnh Trần A Phúc, nhón mũi chân dùng tay áo chùi nước miếng cho nàng, lại bẻ một miếng bánh bột ngô nhét vào trong miệng nàng. Mềm mại nói: "Nương ăn trước một chút bánh bột ngô, sợi mì sẽ xong ngay."
Tiểu hài tử hiểu chuyện giống như thế này, khiến cho Trần A Phúc thẹn thùng đồng thời, cũng cảm động không thôi.
Nếu đã đến rồi, vậy thì an ổn mà sống thôi. Đời trước nàng không có một người thân nào, mà đời này không chỉ có thân nhân, còn đối với nàng tốt như thế. Tình huống dù có không xong thế nào, cũng tốt hơn có vài nữ chủ trong văn xuyên việt vừa xuyên qua, thì gặp phải bị bán hoặc là chết đói.
Vừa nghĩ như thế, lại thoải mái.
Sợi mì bưng đi lên, chứa tràn đầy trong một cái chén sành, phân lượng đầy đủ, trên mặt còn rắc mấy cọng hành lá cắt nhỏ. Mùi thơm của mì cùng hành lá cắt nhỏ đập vào mặt, nước miếng của Trần A Phúc lại nhịn không được chảy xuống, còn có vài thanh âm tiếng nuốt nước miếng, là Đại Bảo cùng A Lộc. Bọn họ rất thẹn thùng vì chính mình thèm ăn, mặt cũng đỏ lên, con mắt nhìn về nơi khác.
Trần A Phúc cười cười, cố hết sức mà đẩy chén tới chén bên cạnh Vương thị, dùng chiếc đũa kẹp sợi mì cho Vương thị.
Vương thị có một chút sững sờ, hỏi: "A Phúc, con, con làm gì?"
Trần A Phúc vất vả nói ra hai chữ: "Nương, ăn."
Ài, đầu óc không rõ ràng lắm, thân thể không linh hoạt, tứ chi không phối hợp, miệng đầu lưỡi không dùng tốt, khối thân thể này phản ứng chút có giống đứa trẻ bị bại não đời trước. Về sau phải chăm chỉ rèn luyện, mau chóng bình phục các hạng chức năng thân thể. Diendanlequydon~ChieuNinh
Sau đó, lại đẩy chén tới chén bên cạnh Trần A Lộc cùng Trần Đại Bảo, kẹp sợi mì phân chia cho bọn họ. Cho dù động tác rất chậm, nhưng đều kẹp được.
Vương thị, Trần A Lộc cùng Trần Đại Bảo vừa giật mình lại cao hứng, sững sờ nhìn nàng. Trần Đại Bảo kích động đến sắp khóc, móp méo cái miệng nhỏ nhắn nói: "Mẫu thân của con thật thông minh, mẫu thân của con không ngốc."
Trần A Lộc cũng cao hứng gật đầu nói: "Ừ, bệnh tỷ tỷ khỏe rồi, tỷ tỷ không ngốc."
Vương thị đã chảy lệ, hai tay hợp thành chữ thập nói: "A Di Đà Phật, bệnh si của A Phúc quả thật tốt rồi."
Trần A Phúc lại cố hết sức nói: "Nương, A Lộc, Đại Bảo, mọi người - - ăn - - mì."
"Đúng, chúng ta ăn." Ba người hạnh phúc vừa ăn mì vừa nhìn Trần A Phúc.
Trần A Phúc cũng bắt đầu ăn mì, nàng đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng. Xuyên không tới đây, chỉ có động tác ăn cơm là thuần thục nhất, tay cùng miệng phối hợp được tương đối khá, ít nhất không có nhét sợi mì vào trong lỗ mũi.
Trần Đại Bảo đắc ý nói: "Nương thật thông minh, cũng không có đưa sợi mì đến trong lỗ mũi."
Tay Trần A Phúc hơi khựng lại, nguyên chủ thật đã từng nhét cơm vào mũi?
Vương thị vừa cười vừa đưa khối bánh còn dư lại kia cho Trần A Phúc: "Sợi mì cho chúng ta nhiều như thế, con ăn khối bánh này đi."
     
Hết chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.