Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 34:




Editor: Đào Sindy
Từ ngày Trương Tiệp tới tìm Tô Đường, sau đó không bao lâu trên Weibo liên quan tới "Cả nước thi đua diễn thuyết Anh ngữ xuất hiện mỹ nữ kinh thế ", "Thiếu nữ Trung Hoa năm ngàn năm khó gặp" các loại chủ đề liên quan cũng tìm không được nữa rồi, ngay cả video Tô Đường diễn thuyết năm phút trên đài cũng toàn bộ bị xóa bỏ. Nhưng trong đó vẫn có không ít dân mạng tải về máy tính lưu giữ video này, có một ít dân mạng không tin lại up đoạn video đó lên Weibo của mình, nhưng không đến một giờ, đã bị thủ tiêu. Lúc này bọn họ mới phát giác được địa vị của đại mỹ nữ có thể không nhỏ, bối cảnh cực sâu, đồng thời không có ý tiến quân vào ngành giải trí, cho nên mới xoá toàn bộ tin tức có liên quan trên mạng.
Sau khi tin tức bị xoá, nhiệt độ chủ đề liên quan tới Tô Đường trên Weibo không bao lâu liền nguội lại. Dù sao ngành giải trí không bao giờ thiếu chủ đề. Một đề tài thay thế một đề tài trên nóc không tốn bao nhiêu thời gian.
Sau đó không còn người đại diện nào đến quấy rối Tô Đường. Thời gian rất nhanh đã đến chủ nhật. Chủ nhật các bạn trong lớp tổ chức hoạt động đi Hương Sơn leo núi, bởi vì nghĩ đến đã là thời gian cuối cấp ba rồi cho nên ngoại trừ ba bạn thật sự có chuyện không thể đến ra, còn lại đều báo danh tham dự.
Mùa thu là mùa thích hợp nhất leo lên Hương Sơn, rừng Hương Sơn phủ tầng tầng lớp lớp, lá đỏ trên núi, đẹp không sao tả xiết. Đi trên đường nhỏ, còn có lá đỏ thỉnh thoảng rơi trong gió thu, trong giây lát, đã rơi đầy một khối. Có lá đỏ rơi trên đầu vai Tô Đường, cô nhẹ nhàng phủi, nhịn không được nhìn cười một tiếng.
Gió thu đìu hiu, chỉ có nụ cười của cô mang theo xuân sắc dào dạt.
Khương Trì vẫn đan chéo tay trên đầu, thanh thản đi sau lưng Tô Đường, giờ phút này thấy được nụ cười chân chất của cô, nhịn không được cong môi.
Đường núi dài dằng dặc, Tô Đường đi không bao lâu đã cảm thấy đi không nổi, trên trán cô toát ra mồ hôi tinh mịn, thở dốc. Cô vừa thở một hơi thật dài, cố gắng đuổi theo nhóm người, Khương Trì đi mấy bước đến trước người cô, đưa lưng quỳ xuống trước cô.
"Đi lên."
"Khương Trì..."
"Đi lên, anh cõng em."
Tô Đường còn đang do dự, Địch Lộ đã cười thúc cô nhanh lên một chút: "Anh Trì chủ động cõng cậu đấy! Còn không mau một chút! Tớ cũng mong có người cõng tớ đấy!" Nói xong, mắt Địch Lộ lộ ra khát vọng nhìn về phía Lăng Lang, nhưng Lăng Lang chỉ lo liếc mắt đưa tình với Tiểu Điềm Điềm, không để ý chút nào tới ánh mắt Địch Lộ.
Mặc dù bảo hôm nay là hoạt động lớp A16, nhưng Lăng Lang vẫn dẫn bạn gái khác lớp của anh ta đến, xem cô ta như người nhà mà cùng đi chơi. Lần này Lăng Lang kết giao bạn gái đã vượt qua một tháng, lộ vẻ rất không tầm thường, trước kia không tới nửa tháng anh ta sẽ chia tay đổi bạn gái kế tiếp rồi. Địch Lộ có chút bận tâm Tiểu Điềm Điềm đặc biệt, cô thất vọng thu hồi ánh mắt. Tố chất thân thể của cô và Tô Đường không sai biệt lắm, giờ phút này đã thở hồng hộc, nhưng Tô Đường có người cõng, còn cô chỉ có thể tiếp tục cắn răng kiên trì.
Lúc này Tô Đường đã nhảy lên lưng Khương Trì, anh đứng dậy, tay có lực cong qua chân cô, nhẹ nhàng nâng cả người cô lên. Tô Đường vô thức dùng cánh tay nhẹ nhàng vòng qua cổ Khương Trì. Mặc dù cô mặc áo trắng, quần áo chỉ có một lớp mỏng, giờ phút này cô dán trên lưng Khương Trì, có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ trên người đối phương truyền đến, cùng với cơ bắp mạnh khoẻ của anh. Lúc Tô Đường thay thuốc giúp Khương Trì đã biết anh có cơ bụng sáu múi, mặc dù khi anh mặc quần áo trong gầy guộc, nhưng cởi ra rất có thịt, vân da trên người rõ ràng, mỗi một khối cơ bắp đều không khoa trương, làm mãn nhãn.
Coi như trên lưng Khương Trì cõng một người, đi trên đường nhỏ trên núi  Hương Sơn cũng không thở hổn hển chút nào, như giẫm trên đất bằng nhẹ nhõm, Lăng Lang giơ ngón cái tay phải ra, nháy mắt ra hiệu nói: "Thể lực của A Trì thật tốt."
Khương Trì nhẹ chẹp một tiếng, cũng không để ý. Hai tay vừa dùng lực, thấp xuống rồi kéo Tô Đường lên cao chút nữa.
Tô Đường nhịn không được tựa đầu bên vai trái Khương Trì, lưng anh rộng lớn, làm người ta an tâm. Cứ như ở phía sau anh, liền có thể không sợ mưa gió. Lúc này, ánh mắt cô bị lệch, phát hiện sau tai anh có một nốt ruồi nhỏ, nốt ruồi nho nhỏ, rất đáng yêu, cô nhịn không được lấy tay cẩn thận sờ lên, lại tiếp tục sờ.
Động tác dưới chân Khương Trì dừng lại, qua mấy giây, lại tiếp tục đi.
Tô Đường cảm thấy vành tai Khương Trì cũng rất lớn, nghe nói người có vành tai lớn là phúc khí tốt. Vành tai Khương Trì lớn như vậy, cho nên phúc khí ắt hẳn rất tốt. Tay cô từ nốt ruồi sau tai anh, nghịch ngợm chuyển đến vành tai anh, sờ lên, xúc cảm quả nhiên rất tốt như mong muốn.
Thân thể Khương Trì lắc một cái, nhất thời kém chút rớt mất Tô Đường, Tô Đường nhịn không được hỏi: "Sao vậy?"
Khương Trì giả bộ như không có việc gì nói: "Đừng nghịch." Tô Đường có chút uất ức ồ một tiếng.
"Về rồi cho em sờ." Khương Trì lại nói thêm một câu.
Chẳng biết tại sao, Tô Đường nghe nói như thế có chút đỏ mặt.
Lúc này Lăng Lang còn không sợ chết lại gần, lớn tiếng hỏi:  "Sờ gì thế? Anh cũng muốn sờ?"
Khương Trì duỗi chân phải ra muốn đá Lăng Lang, xì khẽ nói: " Tự mày đi."
Lăng Lang uốn éo thân, động tác khoa trương tránh thoát chân phải Khương Trì bay tới, còn cười híp mắt tiến tới nói: "Anh em tốt,  cùng đi cả đời."
Một đám người cười toe toét, vừa nói chuyện phiếm vừa đi đường, chậm rãi leo tới đỉnh núi.
Bởi vì khi xuất phát đã là một giờ chiều rồi, cho nên một đoàn người đến đỉnh núi đã là lúc mặt trời chiều ngã về tây, bọn họ đứng ở đỉnh núi, nhìn phong cảnh phía xa không sót gì. Một vòng mặt trời đỏ treo không trung, bầu trời bị ánh chiều tà khi mặt trời lặn phủ lên giống như lửa thiêu, bóng trời chiều chiếu trong mắt.
Lúc này, Tô Đường đã xuống khỏi lưng Khương Trì, đứng bên cạnh anh rồi. Hai người đứng rất gần, Tô Đường nhìn mỹ cảnh mặt trời chiều ngã về tây, nhịn không được cảm khái: "Thật đẹp." Khương Trì nhàn nhạt ừ một tiếng, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía Tô Đường.
Lúc này, ánh chiều tà chiếu vào người cô, khuôn mặt đã xinh đẹp lại được dát lên một tầng ánh vàng. Trong mắt cô, lúc này phảng phất như có hào quang màu vàng đang không ngừng nhảy nhót, một vầng sáng mông lung trên mặt, giống như ánh sáng nhu hòa, làm cả người cô có ba phần tiên khí.
Cô hơi nhếch miệng, mặt mày có chút cong lên, đã là phong cảnh đẹp nhất thế gian này.
Đột nhiên Tô Đường nhìn Khương Trì. Ánh mắt hai người im lặng va chạm trong nháy mắt.
"Rẹt rẹt." Bên người đột nhiên vang lên tiếng của máy chụp ảnh.
Tô Đường giật mình, vô thức nhìn bên cạnh.
Chỉ thấy một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh đứng bên cạnh, tóc anh ta hơi dài, đâm ở sau ót, nhìn qua giống như là một nghệ thuật gia, nhìn ảnh anh ta đã chụp, trong miệng không ngừng dùng tiếng Trung sứt sẹo nói: "Quá đẹp, quá đẹp! Đây thật là kiệt tác của Thượng Đế!"
Khương Trì nhíu mày, ý thức được cái gì, muốn lấy máy ảnh trong tay người nước ngoài, động tác người nước ngoài nhanh chóng giấu máy ra sau lưng mình. Anh ta dùng một tay móc ra danh thiếp của mình, đưa cho Khương Trì: "Chào hai người, tôi là thợ chụp ảnh, Tôi tên Jose. Tôi từng được giải chụp ảnh quốc tế, hai người có thể tìm tên tôi trên baidu."
Khương Trì tiện tay ném danh thiếp của Jose xuống đất, anh mặc kệ người nước ngoài này là ai, nhận được giải thưởng gì, anh chỉ biết anh vô cùng ghét người khác chụp ảnh mình, càng thêm ghét người khác chụp ảnh Tô Đường.
"Tôi muốn cầm tấm hình này đi tham gia tranh tài chụp ảnh, bởi vì tấm hình này thật sự quá đẹp."
Khương Trì lạnh lùng cong miệng, khẩu khí không tốt:  "Lấy ra, nếu không tôi kiện anh tội xâm phạm bản quyền."
Người nước ngoài nghe xong, lúc này mới nhếch miệng, tâm không cam tình không nguyện giao máy ảnh trong tay cho Khương Trì.
Khương Trì nhìn ảnh chụp trong máy ảnh, cũng không khỏi sững sờ. Vốn muốn xóa, nhưng làm sao cũng không động được.
Trong tấm ảnh, anh và Tô Đường dịu dàng đối mặt, ánh mặt trời vàng chói chiếu trên mặt bọn họ, lộ ra vô hạn mỹ hảo, trong mắt của họ cứ như thế gian chỉ có nhau, không nhìn thấy người khác. Trái tim Khương Trì như bị cái gì đánh trúng, vô cùng mềm mại. Cảm giác khác thường hôm dẫn cô đi đua xe, lại lần nữa nổi lên trong lòng.
Tô Đường bên cạnh Khương Trì nhìn thấy tấm ảnh này. Không thể không nói, kỹ thuật chụp ảnh của Jose vô cùng tốt, anh ta đã chụp đúng thời khắc đẹp nhất. Mặt trời chiều ngã về tây, năm tháng trôi qua, trong khoảnh khắc họ mặt đối mặt, cứ như là vĩnh hằng. Tô Đường đột nhiên nghĩ rất nhiều người đã dùng qua một câu: "Muốn cùng người đi đến tận cùng thế giới." Tình cảnh này, câu nói này vô cùng chuẩn xác.
Jose đắc ý khoe khoang nói: " Thế nào, ảnh chụp rất đẹp phải không? Nếu như dùng tấm hình này dự thi, nhất định có thể đoạt giải." Khương Trì nhìn tấm ảnh: "Tấm ảnh này, tôi mua."
"Hở? Không thể như thế, ảnh chụp đẹp như vậy, hẳn nên để người toàn thế giới đều có thể xem! Đến bây giờ tôi chưa từng gặp cô gái nào đẹp như cô ấy, cô ây như thiên thần giáng trần vậy." Jose nhịn không được mở miệng tán dương.
Khương Trì không có kiên nhẫn tiếp tục khua môi múa mép đấu khẩu với Jose. Rồi, anh không kiên nhẫn nhẹ chẹp một tiếng: "Bao nhiêu, anh mau ra giá."
Jose thấy Khương Trì thật không có ý nghĩ muốn để tấm ảnh này cho cả thế giới trông thấy, chỉ có thể thở dài: "Cậu không nghĩ thêm chút ư?"
"Không." Khương Trì lời ít ý nhiều, giọng điệu không được chen ngang. Mấy người cùng đi tiệm rữa ảnh gần đó, in ảnh chụp, sau đó xoá ảnh gốc trong máy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.