Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 58: Cuộc sống địa ngục (2)




Cách Tang Trác Mã thấy hết tất cả cũng không ngừng run rẩy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một giọt mồ hôi lạnh từ trán xuôi theo má chảy xuống. Mắt dài sáng ngời cũng ảm đạm vô thần, hoảng sợ cùng hãi hùng ở trong mắt thi nhau nổi lên, giống như mưa giông gió giật. Nàng dựa thật sát vào La Chu, cổ họng co rút một trận, dạ dày chợt nổi lên một cỗ ghê tởm, liền há miệng nôn ra.
La Chu nhanh tay lẹ mắt cầm lấy vạt áo dài chặn lại miệng nàng, đem đầu nàng ôm vào trong ngực, tìm cách ngăn chặn tầm mắt nhìn về phía nàng.
"Không cho phép nôn." Nôn ra sẽ mất mạng. Giọng nói khàn khàn thầm thì như có như không, hai tay ôm Trác Mã càng chặt. Tầm mắt nàng không dừng lại trên người Cách Tang Trác Mã, cũng không dừng lại trên người cầm thú Vương, mà là dừng ở chiếc cổ tay phụ nữ trên miệng Ngân Nghê.
Với hàm răng sắc bén cứng chắc của dã thú, cổ tay cô gái xem ra có vẻ vừa non mềm vừa giòn tan. Ngân Nghê giống như đậu tằm nhai đi nhai lại, rồi khạc ra một cái xương ngón tay, sau đó lại là một cái khác, cuối cùng biến toàn bộ bàn tay mềm mại thành một đống xương máu lẫn lộn. Hàm răng trắng dày nhuộm đẫm màu máu tươi, giữa các khe răng còn rắt một ít da thịt, nước miếng trong suốt giờ đã biến thành màu đỏ tươi. Mắt tam giác ngược màu lam đã bớt đi sự u ám lạnh lẽo, giờ đây bày ra trước mắt nàng là một đôi mắt tràn ngập sự hưng phấn tanh máu cùng sự tham lam độc ác.
Gần một tháng trước, Ngân Nghê chỉ mới hơi ra sức cắn nàng một cái, lại liếm một chút máu của nàng trên tay cầm thú Vương. Ngay lúc đó, nàng hiểu được, cho dù trí tuệ Ngân Nghê có cao thế nào, cho dù nó có thích sủng vật là nàng đến mức nào, cũng không thể làm thay đổi bản chất dã thú tàn bạo của nó. Từ đó đến giờ, mỗi khi đối mặt với Ngân Nghê nàng đều cẩn thận, cảnh giác. Cũng không biết có phải do vừa lòng với sự nghe lời của nàng hay không mà từ những đêm ở chung sau đó, Ngân Nghê cùng cầm thú Vương kia đều không thương tổn gì tới nàng, mà còn đối với nàng rất giữ gìn.
Nó mỗi ngày đều dùng lưỡi ẩm ướt liếm mặt nàng, mỗi đêm sẽ dùng bộ lông dày ấm áp của nó để sưởi ấm cho nàng. Nó còn thường xuyên tỏ ra vô cùng thân thiết dùng đầu cọ cọ thân thể nàng, dùng vuốt gãi nàng, muốn nàng chơi đùa cùng với nó. Nó sẽ để lại cho nàng những miếng thịt bò ngon nhất, còn cõng nàng đi khắp Vương cung. Còn có thể ngậm tay chân nàng trong miệng, dùng răng nanh nhẹ nhàng cọ sát. Lực được khống chế vừa đủ, sẽ không làm cho nàng cảm thấy đau, chỉ tạo ra một loại cảm giác ngưa ngứa rất thoải mái.
Nó cũng không ngăn những hành vi tấn công cung thị cung nô của ngao khuyển khác, nhưng cũng không tham dự, bình thường chỉ đứng bên ngoài lạnh lùng nhìn vào, lỗ tai dựng thẳng lắng nghe, giống như đang thưởng thức một màn biểu diễn vô cùng kích thích.
Dần dần, sự đề phòng của nàng cũng hạ thấp xuống, nàng đã vô ý thức coi Ngân Nghê giống như một người bạn một người trong gia đình, thậm chí còn cho rằng Ngân Nghê cũng có tình cảm với nàng giống như vậy. Chỉ là hiện tại, sự thực tàn nhẫn đã làm tan vỡ tất cả những ảo tưởng tốt đẹp. Người mà nàng xem như bạn như người trong nhà chỉ là một con dã thú, là con dã thú muốn cắn người, muốn ăn thịt người. Nàng chưa bao giờ nhận được sự trung thành của nó, nó vĩnh viễn cũng sẽ không phản bội chủ nhân cầm thú Vương mà nó đã nhận định từ sớm. Mà nàng, vĩnh viễn chỉ là một sủng vật, một món ăn sẵn bên miệng mà nó có thể nuốt vào bụng bất cứ lúc nào.
Tán Bố Trác Đốn ngoái đầu lại nhìn thì thấy nữ nô thú vị kia đang không chớp mắt nhìn bộ dạng ăn vô cùng hăng hái của Ngân Nghê.
Nàng ôm thặt chặt đầu ngao nô kia vào ngực, thân thể mảnh mai hơi run rẩy. Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn lộ ra vẻ u sầu, răng trên dùng sức cắn vào môi dưới làm nó tái nhợt, đôi mắt to đen láy phản chiếu toàn bộ hình ảnh Ngân Nghê gặm xương tay người. Vẻ mặt phải nói là vô cùng sợ hãi rụt rè, nói chính xác hơn là rơi xuống hố sâu tuyệt vọng không thấy ánh mặt trời, giống như những thứ tình cảm tốt đẹp mà nàng vô cùng ỷ lại đã vỡ nát thành bụi phấn, làm cho nàng không thể thừa nhận, cũng không có cách nào thừa nhận. Chẳng lẽ ngao nô này lại có một tình cảm trên mức bình thường với Ngân Nghê? Nghĩ đến đây, hắn không khỏi lại tăng thêm vài phần hứng thú.
Hắn biết Ngân Nghê vô cùng yêu quý ngao nô mà nó chọn, nhiều lúc, nó thậm chí để lại sau lưng sự hung tàn lạnh lùng cùng bản tính cao ngạo độc ác mà lấy lòng ngao nô của nó. Vì ngao nô này, nó đã ra lệnh cho các ngao khuyển khác nằm bò xuống, cùng hai sủng vật báo tuyết của hắn kết hợp, hoàn toàn không còn là vị vương giả uy nghiêm trong rừng sâu, cũng không giống thủ lĩnh của mấy ngàn quân ngao dũng mãnh. Lúc trước cũng bởi vì lý do không tưởng tượng nổi này, hắn mới có thể đột nhiên nghĩ ra ý tưởng nuôi dưỡng hai ngao nô này. Xem ra, tình hình càng lúc càng thú vị.
Hắn nghiêng người ra sau, tay đặt ở cằm, tò mò hỏi La Chu: "Heo, xem Ngân Nghê ăn thịt người rất thú vị sao?" Hắn không hề có hứng thú tìm hiểu xem tên của một ngao nô là gì, vẫn gọi nàng theo cái tên mà Liệt đã nói.
La Chu đang chìm trong thế giới riêng đột ngột bị hỏi làm cho giật mình, ánh mắt ngây dại chớp chớp, đầu nhất thời ở trạng thái trống rỗng, chỉ phản xạ theo bản năng nhìn về phía giọng nói phát ra.
Đôi mắt đen bóng tràn đầy tuyệt vọng, sợ hãi ngỡ ngàng, ngao nô trước mắt này thật giống như chú nai con bị cha mẹ bỏ rơi trong hoang mạc. Ánh mắt lạnh lùng cứng rắn của hắn hơi hơi động, một loại dục vọng mãnh liệt muốn cắn xé hành hạ mãnh mẽ dâng trào.
"Ngân Nghê ăn tay người rất thú vị sao? Ngươi sao lại chuyên chú đến ngay cả mắt cũng chưa nháy một cái." Tán Bố Trác Đốn kiềm chế xuống khát vọng làm nhục, cánh tay vịn xuống dưới giường, bàn tay chống má, viền môi đỏ sậm hơi hơi nhếch lên, mắt ưng híp lại, ánh mắc sắc bén dần trở nên nghiêm khắc mị hoặc, "Ta hôm nay tâm tình không tồi, đại phát từ bi mà ban thị nữ đứng ở cạnh rèm cửa thưởng cho Ngân Nghê ăn, cho ngươi xem một lần đầy đủ, có được không?"
"Vương tha mạng." Hai thị nữ ben rèm cửa đột nhiên nghe được tin giữ, liền hồn phi phách tán, vội vàng quỳ xuống, miệng hô to xin tha mạng.
Âm thanh cầu xin thất kinh, tràn đầy sợ hãi đánh thức La Chu từ trạng thái ngây dại. Sắc mặt nàng càng thêm trắng bệch, vội vàng buông ra Cách Tang Trác Mã, dập đầu xuống đất phát ra những tiếng "binh, binh".
"Vương, nô không. . . . . . Không dám nhận ân huệ của Vương, xin. . . . . . Xin Vương. . . . . ."
Binh ──Binh ──Binh ──
Nàng úp sấp xuống đất, dường như không biết đâu mà ra sức dập đầu cầu xin Tán Bố Trác Đốn. THeo như một tháng tiếp xúc vừa qua, nàng biết rõ nếu như mình từ chối, cũng có nghĩa là đã nghĩ mình sống đủ lâu rồi. Cầm thú Vương ghét nhất chính là ai làm trái ý hắn. Mặc kệ có có sinh mệnh hay không; cho dù là con người có trí tuệ cao hay thú vật trí tuệ thấp, nếu làm trở ngại hắn, làm trái hắn, kết cục tuyệt đối vô cùng thê thảm.
"Ngao ──" Ngân Nghê nghe được âm thanh, ngẩn đầu nhìn về phía La Chu, nghiêng đầu suy tư một lát, lại quay đầu về phía Tán Bố Trác Đốn, vẫy đuôi sủa nhỏ. Tiếng sủa có chút kéo dài, ẩn chứa một chút ý tứ làm nũng.
Tán Bố Trác Đốn cúi đầu cười rộ lên: "Heo, dừng lại đi, Ngân Nghê không thích nghe tiếng dập đầu đâu."
Động tác của La Chu lập tức dừng lại, thân thể cũng không dám cử động, cái trán dính sát vào nền thảm, mồ hôi lặng lẽ chảy xuống như suối. Giờ phút này, nàng vạn phần cám ơn mái tóc rủ xuống hai bên đã cho nàng một không gian để có thể hít thở.
Nhưng mà không đợi nàng hít thở đủ, da đầu đột nhiên bị kéo căng, tiếp đó là một trận đau nhức, nàng bị bắt ngẩng đầu lên.
Mắt ưng uy nghiêm lợi hại chậm rãi dò xét khuôn mặt nàng, mang theo một chút nghiền ngẫm, lại lãnh lùng vô cảm: "Đêm nay, ngươi cùng Ngân Nghê tới tẩm cung nghỉ ngơi đi."
Lời nói vừa dứt, cả người La Chu như muốn hét ầm lên, theo bản năng muốn tuôn ra từ "Không", nhưng lý trí mạnh mẽ đã ngăn lại được, răng nanh cắn mạnh xuống môi dưới. Ngừng lại, nàng run run, vô cùng khó khăn mà nhả ra một từ "Dạ".
"Nhớ kỹ, một mình ngươi cùng Ngân Nghê vào tẩm cung, đừng mang thêm thức ăn cho báo tuyết." Tán Bố Trác Đốn chỉ xuống Cách Tang Trác Mã đang ngất xỉu trên mặt đất, khóe môi nhẹ nhàng nâng lên, "Ngươi vừa rồi làm cho nàng nghẹn thở, ấn đầu xuống quá mạnh, may mắn làm cho nàng ta ngất đi, ít nhất đầu cũng không sứt mẻ gì. Nếu không phải ngươi đã dập đầu đến sưng vù lên, thì ngao nô dám bất kính trước mặt Vương đã sớm bị phân thây." Dừng lại một chút, ngón tay hắn kéo bím tóc La Chu hướng lên trên, chờ đến khi thần sắc nàng lộ ra thống khổ, mới thản nhiên nói, "Ngươi là ngao nô mà Ngân Nghê đã chọn, sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời, lấy lòng nó." Ngón tay buông bím tóc ra, làm cho cái đầu nhỏ rơi mạnh xuống nền thảm, lạnh lùng bỏ lại một câu, "Nhớ kỹ, mất đi tư cách làm ngao nô hầu hạ, sẽ không cần thiết sống."
Ha ha, hắn muốn nhìn xem, ngao nô tên Heo này sau khi chính mắt nhìn thấy Ngân Nghê ăn thịt người, có thể tiếp tục xem như không có việc gì mà giữ nguyên sự thân thiết, hay là sẽ sợ hãi mà trốn tránh? Giới hạn mà Ngân Nghê tha thứ cho nàng là tới đâu? Cuối cùng có hay không sẽ đột phát thú tính mà một nhát cắn chết nàng? Chậc chậc, thật sự là làm cho người ta chờ mong.
"Dạ . . . . . Vương." La Chu quỳ sát đất, tiếng nói nhẹ nhàng giống như chỉ cần một làn gió thổi qua sẽ tiêu tan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.