Nô Thê Muốn Xoay Người

Chương 47: Gặp lại A Lan Ni Mã




Sau quãng đường vô cùng lắt léo, một đầu ngao khuyển, hai đầu báo tuyết kéo theo hai ngao nô phía sau đã đi tới phòng bếp Vương gia.
Phòng bếp Vương gia được đặt ở một sân trời lớn, gồm ba gian thông với nhau tạo thành một nhà đá lớn. Một nửa nhà đá nằm ở trong lòng núi, một nửa kéo dài ra sân trời, tổng diện tích ước chừng hơn trăm thước vuông. Sân trời được vây quanh bởi ba bức tường lớn, bên phải núi cao là một lầu canh cực cao, trên tường tháp canh có các lỗ châu mai, được che giấu khá tốt rất tiện cho việc phòng ngự, mấy chục thị vệ hoàng gia được trang bị vũ trang hạng nặng thường xuyên qua lại tuần tra.
Tuy rằng Cổ Cách Vương chưa hồi cung, nhưng ở trong đông cung vẫn có mấy thị thiếp ở, nên phòng bếp hoàng gia vẫn ngày ngày tỏa ra khói bếp.
Khi Ngân Nghê bước vào phòng bếp, phát ra một tiếng gầm gừ hung ac, tựa như tiếng sấm rền, cơ hồ mọi người trong phòng bếp đều bị dọa đến tay chân mềm nhũn.
Hai đầu báo tuyết đằng sau thong thả bước vào, đem hai vật gì đó đang ngậm trong miệng tùy tiện quảng lại trên mặt đất bóng loáng, lững thững đi lại chỗ bàn thấp được bày đầy cơm canh nóng hổi, đôi mắt báo màu vàng lạnh lẽo mà liếc nhìn mấy cung nô cung thị đang sợ hãi mà cuộn tròn lại tránh né.
Ở trong Cổ Cách vương cung, báo tuyết cùng ngao khuyển là hai loài vật mà Vương yêu thích, chúng nó có thể tùy tiện tấn công con người, cho dù cắn chết người ăn thịt, cũng sẽ không bị trừng phạt. Đối với việc dã thú hung tàn này tùy ý dạo chơi trong Vương cung, trừ những binh sĩ cầm thương mang đao không quá sợ hãi, những cung nô cung thị bình thường không ai là không kinh sợ đến co rúm lại. Giờ phút này, tất cả đều co rúm lại, cúi đầu, liều mạng hạ thấp nhất sự tồn tại của bản thân mình, chỉ sợ bất hạnh bị mấy đầu dã thú này chọn làm con mồi.
Ánh mắt âm u lạnh lẽo đầy khinh miệt của Ngân Nghê quét qua từng người một, đối với sự sự hãi thần phục của họ có vẻ như rất vừa lòng. Nó đi đến ngồi xuống trước mặt La Chu, vươn lưỡi liếm chóp mũi nàng một chút, cúi đầu gừ nhẹ một tiếng, ý bảo nàng đi lấy chỗ thức ăn mà báo tuyết đang trông giữ.
La Chu cùng Cách Tang Trác Mã nhìn nhau, im lặng một lúc lâu, đến khi cả hai đạt chung nhận thức. Cùng lúc đều đi tới phía bàn thấp, vươn tay lấy chỗ đồ ăn nóng ấm thơm ngon.
Các nàng không sợ bị người ta mắng chửi là hèn mọn thối tha, nhân trượng cẩu thế (làm người mà lại ỷ lại vào chó), không sợ bị coi là giống súc sinh hèn hạ, các nàng chỉ hiểu một diều duy nhất là: sống sót, nhất định phải sống sót, hi vọng tương lai chỉ dành cho người còn sống.
La Chu cầm lấy một miếng bánh khoai tây cùng một cốc trà bơ sữa. Bánh khoai tây này được làm từ khoai tây lột vỏ nấu chín, trộn cùng với bột mì, rồi đem bao lấy thịt nhuyễn rang gia vị giống như bánh bao, lại rắc một chút thịt vụn phía trên, cuối cùng cho vào chiên trong bơ. Nếu không chê nhiều dầu mỡ, ăn vào hương vị cũng không tệ, nhất là đối với người lâu ngày không được ăn thịt, thật sự là thiếu chút nữa nuốt cả lưỡi vào bụng. Kết hợp cùng với trà bơ sữa thơm ngon, lại làm cho nàng bỗng nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc.
Một cái bánh khoai tây kẹp thịt đầy dầu mỡ, một ly trà sữa mang chút mùi tanh, lại có thể mang lại cảm giác hạnh phúc đến vậy! ? Nếu đổi lại là lúc bình thường, việc này quả thực không thể nào tin được. Khi nào mà hạnh phúc của nàng lại hạ thấp xuống tận trình độ này? Là khi bị đóng nô ấn, định kiếp này trở thành nô lệ? Vẫn là khi đánh mất tôn nghiêm, cùng ngao khuyển ăn chung một chỗ? Ánh mắt đột nhiên cảm thấy thật trướng, cổ họng không hiểu sao có chút nghẹn ngào, nàng vội vàng ngửa đầu uống cạn cốc trà to, đem chất lỏng sắp tràn ra khỏi hốc mắt kéo ngược trở lại. Khụt khịt hít vào, nhẫn tâm bỏ qua phần đa sầu đa cảm lại phía sau, vừa nhẹ nhàng cắn bánh khoai, vừa thông qua khe hở mái tóc mà đánh giá phòng bếp hoàng gia đã bị nước lũ lịch sử của loài ngoài nhấn chìm.
Phòng bếp cũng như những phòng bếp bình thường đều có đầy đủ các dụng cụ nấu ăn, bếp nấu cùng các loại gia vị. Chỉ khác là, những dụng cụ được sắp xếp có cả đồ gớm sứ Thanh Hoa đến từ Trung Quốc, còn có các đồ dùng khác đến từ Nepal, Ba Tư cùng các nước khác. Thời Vương triều Thổ Phiên, nóc nhà cao nguyên kết giao vô cùng thân thiết với các nước Nam Á như Thiên Trúc, Kasmira, Nepal tùy theo văn hóa tôn giáo và quy mô mậu dịch. Lúc Vương triều Thổ Phiên diệt vong, truyền thống đối ngoại kết giao với các nước khác vẫn tiếp tục tồn tại và phát triển. Theo như lịch sử ghi lại, Vương triều Cổ Cách từ khi mới thành lập vẫn có quan hệ kinh tế văn hóa vô cùng chặt chẽ với thế giới bên ngoài, trong đó nhiều nhất chính là với Nam Á, cùng với Trung Nguyên đại lục. Từ lúc tiến vào A Lý, rồi vào trong Cổ Cách Vương thành, từ căn phòng tĩnh dưỡng mà Thích Già Thát Tu cấp cho nàng, cho tới phòng bếp hoàng gia, đều ít nhiều cho thấy sự dung hợp văn hóa cùng buôn bán phồn vinh của Cổ Cách vương triều hiện tại.
Khi nàng bị lọt vào vòng xoáy không gian, nàng được chứng kiến một mặt khác của lịch sử, nhưng mà trong lòng nàng không có một chút hưng phấn nào cả, chỉ có vô cùng vô tận chua sót. Nàng nuốt nốt miếng bánh khoai cuối cùng, mắt nhẹ nhàng khép lại, môi khẽ nhếch lên một nụ cười tự giễu, hai tay ôm lấy cốc trà sữa, vô cùng trân quý mà uống từng chút một. Dù sao cũng đã mất tôn nghiêm, phải cậy vào chó mới có được thức ăn ngon, không có lí do gì để lãng phí, cho dù là một giọt.
Cách Tang Trác Mã cũng không thể nào tập trung vào ăn nổi. Lớn lên trong vùng thung lũng này, suốt mười bảy năm qua nàng chưa bao giờ rời khỏi nhà quá ba trăm dặm nên có rất nhiều thứ chưa thấy qua, nhưng mà cá tính ngay thẳng cùng tò mò của nàng so với La Chu còn lớn hơn nhiều, thậm chí hoàn toàn xem nhẹ đám cung thị cung nô đang co rúm lại ở góc bếp mà nhìn khắp căn bếp.
Nhất thời, trừ tiếng nhai nuốt, phòng bếp lâm vào một sự im lặng vô cùng quỷ dị.
Đột nhiên, tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa vọng lại, tiếp theo, trước cửa bếp xuất hiện hai cung nô trẻ tuổi mặc áo thêu hoa màu xanh nhạt. Hai nữ cung nô đều có dáng người cao gầy, mái tóc xen lấn nhiều sợi tơ màu, màu da đen hồng khí khái bừng bừng lại không kém phần ngây thơ, non nớt, vô cùng đáng yêu.
Vừa mới tiếng vào bếp, hai nàng liền giật mình. Cung thị phụ trách trù thiện (Nhà bếp cùng cơm nước) cùng các cung nô đều co ro lại ở trong góc, hai nữ nô khoắc áo choàng ti tiện nhất lại đang ngồi ở trên bàn no say. Trong bếp còn có hai đầu báo tuyết tao nhã nhanh nhẹn dũng mãnh, vô cùng quen mắt, ở giữa hai con báo tuyết còn có một đầu ngao khuyển màu bạc cao lớn trông vô cùng hung ác. Mà báo tuyết kia, chẳng phải chính là. . . . . .? Là sủng vật của Vương sao? ! Nghe nói trong Vương cung có thêm hai ngao nô, chẳng lẽ chính là hai nữ nô kia? Đã là ngao nô, tại sao so với các phi tần còn dám lớn mật mà tùy tiện ăn ngay trong nhà bếp?
Đối với ánh mắt kinh ngạc đang nhìn chằm chằm còn chưa liếc mắt một cái, tiếp tục động tác cúi đầu uống sữa. Nhưng Cách Tang Trác Mã sau một hồi ngây ngốc, hưng phấn quên hết tất cả mà hô to:" A Lan Ni Mã! Khúc Trân Mai Đóa!"
Hai người càng nghi hoặc mà nhìn Cách Tang Trác Mã, trên mặt vẫn lộ rõ sự khó hiểu.
"A Lan Ni Mã, ta là Cách Tang Trác Mã. Ngươi có nhớ ở trong hang đá ta là ngươi thứ nhất xin ngươi cắt dây thừng." Cách Tang Trác Mã buông vật trong tay, vén làn tóc hai bên má đến sau tai, ngại ngùng cười nói, "Mặt ta khi đó thật bẩn, cũng khó trách các ngươi không nhận ra."
Vẻ mặt mờ mịt của A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa bỗng biến mất, bốn mắt lộ ra vui sướng. Khúc Trân Mai Đóa đang muốn mở miệng, A Lan Ni Mã lại đột nhiên kéo ống tay áo nàng thật mạnh, thu hồi lại tươi cười trên mặt, thi lễ với đám người các đó mấy thước, cung kính nói: "Ma ma, nô phụng mệnh thị phi (phi tần hầu hạ Vương) Đức Ương Lạp Trạch đến lấy cơm canh."
Sau vài giây tĩnh lặng, một nữ cung thị trung niên run rẩy nâng lên cánh tay phải, chỉ chỉ vào chiếc bàn thấp dài, tiếng nói chứa đầy hoảng sợ: "Thức ăn đang được báo tuyết của Vương cùng ngao khuyển canh giữ, các người tự mình lấy đi."
Việc này ──
A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa vô cùng khó xử mà nhăn mi lại, nhìn Cách Tang Trác Mã cùng La Chu đang bên người ngao khuyển và báo tuyết mà vẫn bình an vô sự, cảm thấy có chút thả lỏng, cứng rắn tiến lại gần chiếc bàn, ngay lập tức lại nhận được một tiếng gầm gừ cảnh cáo.
Hai đầu báo tuyết lười biếng nhắm mắt lại mà nằm hai bên phải trái của chiếc bàn, nhàm chán mà lắc lắc cái đuôi báo, mắt khẽ mở ra, trong con ngươi vàng lưới qua một tia ánh sáng lạnh, răng nhọn sắc như ẩn như hiện dưới đôi môi đang nhếch lên. Ngân Nghê vẫn đứng thẳng bên trong khẽ nâng đầu, tai cùng đuôi dựng thẳng, mắt xanh tản ra làn khí lạnh như băng. Mồm mở ra đóng lại, một cuối nước miếng theo chiếc răng nhọn làm người ta kinh sợ chảy xuống, ẩn giấu sự đe dọa hung ác muốn cắn người.
A Lan Ni Mã cùng Khúc Trân Mai Đóa cứng ngắn tại chỗ. Nhìn chi trước của Ngân Nghê dần hạ xuống, đầu ngao bày ra hàng răng sắc bén với những đường cong khủng bố, nỗi sợ hãi trong mắt các nàng ngày càng nồng đậm, hai khuôn mặt nhỏ nhắn dần mắt đi sự hồng hào vốn có.
"La Chu a tỷ ──" thấy cảnh tượng như vậy Cách Tang Trác Mã không đành lòng, khẩn cầu La Chu.
La Chu thở một hơi dài, đối với Cách Tang Trác Mã xinh đẹp lại thiện lương này thật sự là hết cách. Dưới loại tình huống này, Trác Mã cư nhiên còn có dư thừa tình cảm cùng tâm tư để lo lắng, thương hại người khác? Hơn nữa không thấy nàng hai bên đều là sông sao ── bản thân còn khó bảo toàn. Giờ khắc này nhìn giống như không có chuyện gì, nhưng ai biết được có thể hay không lại chọc giận ba đầu súc sinh này, bị cắn xé đến xương không còn? Trong lòng muốn làm như không thấy, mắt điếc tai ngơ, nhưng dưới ánh mắt cầu xin tràn đầy thương xót, cùng vô vàn tin tưởng chờ đợi, sáng ngời tựa như sao trên trời, trong suốt giống như nước hồ trên núi tuyết đang nhìn mình chằm chằm, nàng cho dù kiên trì đến mấy, cuối cùng cũng phải giơ tay đầu hàng.
Đặt cái cốc trên tay xuống, nàng ngồi xuống bên cạnh Ngân Nghê, cẩn thận vươn tay xờ cái trán nó một chút. Thấy nó không có phản ứng gì, lòng mới hơi thả lỏng mà gãi cổ nó, nhẹ nhàng lắp bắp nói:" Ngân. . . . . . Ngân Nghê. . . . . Nghê, chúng ta. . . . . . Ăn no rồi ." Nàng phát hiện, sau khi ôm đầu ngao khuyển này ngủ say suốt một buổi tối, bản năng muốn run sợ quả thật cũng đã giảm đi rất nhiều, nhưng đối với hai đầu báo tuyết thì vẫn mạnh mẽ như cũ.
Cổ họng Ngân Nghê gừ gừ hai tiếng, xóa bỏ tư thế chuẩn bị tấn công, quay đầu đi, vươn lưỡi ấm áp liếm lên khuôn mặt nàng.
"Trác Mã, Ngân Nghê đồng ý, để các nàng đến lấy đồ đi." Nàng né trái tránh phải muốn thoát đi lưỡi của nó, cố gắng giữ lại một mảnh khô ráo cho khuôn mặt mình. Mà lúc này, hai đầu báo tuyết cư nhiên cũng đứng dậy vây quanh lại chỗ nàng, hai đầu báo bỗng nhiên hiền dịu giống như mèo con liên tục qua lại cọ sát trên người nàng, có vẻ hết sức đáng yêu.
"Trác Mã, ngươi. . . . . . Các ngươi có thể chuyển giúp ta đồ ăn qua đây được không?" A Lan Ni Mã nhìn hình ảnh người vật hài hòa lúc này, mắt to hiện lên một tia ánh sáng lạ kì, nở một nụ cười thật sáng lạn với Cách Tang Trác Mã. Trong phúc chốc, căn bếp tăm tối giống như có ánh dương chiếu sáng.
"Được." Không đợi La Chu cự tuyệt, Cách Tang Trác Mã đã vô cùng cao hứng trả lời.
Mắt thấy đã không thể ngăn cản, La Chu ủ rũ ôm lấy cổ Ngân Nghê, không chút nào để ý đến đám người lui vào góc bếp đều đang nhìn thăm dò về phía mình.
Biểu tình xuất hiện nhiều nhất chính là kinh ngạc không tưởng nổi, xen lẫn sợ hãi chưa tiêu tan, đủ kiểu tò mò soi mói. . . . . . Trên nét mặt phức tạp thậm chí còn có một chút ghen tị khó phát hiện.
Ghen tị? ! Ha hả, trở thành ngao nô, trở thành sủng vật của một đám súc sinh hoang dã cũng đáng để ghen tị?
Đáy lòng nàng liên tục cười lạnh, dù sao cũng đã ăn uống no đủ, liền giúp đỡ Cách Tang Trác Mã đưa đồ ăn cho A Lan Ni Mã rồi thuận tiện rời khỏi phòng bếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.